Đọc truyện Tiểu tiên nữ trong lòng đại ca – Chương 112:
Ngày mười lăm, trăng tròn, thập đại môn phái tại Tàn Phong Nhai tấn công giáo chủ ma giáo Quý Nhượng, không có kết quả.
Bảy người bị Quý Nhượng đánh trọng thương, không biết tung tích.
Còn phía bên kia, các hiệp sĩ chính phái vây quanh sào huyệt của giáo chủ tại phủ Dương Sơn cũng đều vô ích, sào huyệt trên núi Dương Sơn sớm đã trống, chỉ để lại chiếc vỏ trống cho bọn họ.
Lần ra tay với ma giáo này cuối cùng cũng thất bại, các phái tổn thất nặng nề, mà người tổn thất nặng nhất là võ lâm minh chủ.
Tiểu nhi nữ của ông, được giang hồ xưng là đệ nhất mỹ nhân, nữ thần trong lòng các vị công tử cùng đại hiệp lại mất tích trong đêm họ vây sào huyệt ma giáo thất bại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện này ngoại trừ ma đầu Quý Nhượng thì còn ai chứ!
Võ lâm minh chủ sau khi biết chuyện này liền lửa giận công tâm, lúc ông giao thủ với Quý Nhượng không bị thương nhưng cuối cùng cũng không thoát được kiếp số phun máu, ông đánh vỡ một chiếc bàn gỗ tử đàn, phẫn nộ quát: “Tìm! Dù phải lật tung ba tấc đất! Cũng phải tìm ra nơi ẩn thân của ma giáo! Phát lệnh anh hùng, ta cùng ma đầu ma giáo kia không chết không thôi!”
Mà lúc này, sào huyệt thật sự của ma giáo, trên đỉnh núi Tuyệt Tình, một mảng tiếng cười vui vẻ.
Không vì nguyên nhân khác, lần này họ giao thủ với chính phái xem như toàn thắng, thật sự là quá vui mừng.
Hơn nữa giáo chủ còn bắt được đệ nhất mỹ nhân gì đó về, còn là tiểu con gái được võ lâm minh chủ vạn phần sủng ái, vừa nghĩ đến cảnh lão già đó tức đến phun máu, râu không còn là râu, mắt không còn là mắt, lời được không ít trên tay lão, các chúng giáo đều vô cùng vui vẻ.
Mỹ nhân kia bị bắt về liền bị giam trong thạch thất, lần này sào huyệt tuy không bị thương gân động cốt nhưng lại không ít phiền phức, giáo chủ xử lý chuyện trong giáo đến không thể phân tâm, chỉ sai hai hộ pháp mỗi ngày đúng giờ đưa cơm nước, căn dặn không ai được bước vào thạch thất. Nói cách khác chính là không được phép ngược đãi mỹ nhân.
Mỹ nhân bị giam vài ngày, được ăn ngon, uống ngon, hầu hạ, ban đầu nàng vẫn còn sợ hãi, sau đó liền dần thích nghi, chỉ là vô cùng nhàm chán, lúc ăn cơm nàng ngồi trước cửa nghe hộ pháp canh gác bên ngoài trò chuyện.
Một người trong đó nói: “Không biết giáo chủ khi nào mới giết mỹ nhân để báo thù cho Ngoan Ngoãn.”
Một người khác đáp: “Sắp rồi, sáng nay ta còn gặp giáo chủ ở trong đại điện, đợi ngài ấy bận xong nhất định sẽ xử lý nữ tử này.”
Thích Ánh rốt cuộc cũng nghe được chút tin tức có ích với mình, bàn tay cô đặt bên cửa sắt hỏi: “Ngoan Ngoãn là ai?”
Hai hộ pháp xoay đầu nhìn này, tuy mấy hôm nay đã gặp nàng nhưng đệ nhất mỹ nhân của giang hồ, nhan sắc không phải đồn thổi, mỗi lần gặp nàng đều khiến họ tâm thần dao động.
Người bên trái huých đồng bọn cả mặt mê muội kia, nghiêm mặt nói: “Ngươi còn dám hỏi! Các người tự xưng là danh môn chính phái lại cuồng sát vô tội! Đối phó không được giáo chủ bọn ta, liền lấy Ngoan Ngoãn ra trút giận, cứ thế giẫm đến chết tươi, thật quá vô sỉ!”
Người còn lại cũng nghiêm túc nói: “Đúng vậy! Phụ thân ngươi giết Ngoan Ngoãn, giáo chủ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi! Ngươi đợi chịu chết đi!”
Thích Ánh: “Cho nên, Ngoan Ngoãn rốt cuộc là ai?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hộ pháp giận nói: “Là con rùa con mà giáo chủ bọn ta nuôi!”
Thích Ánh: “???”
Cho nên mình chỉ là vì một con rùa con mới bị bắt cóc sao?
Khi ấy là nửa đêm, nàng còn đang ngủ say chỉ nghe một tiếng cười lạnh, sau đó liền bị người ta đánh ngất, lúc tỉnh lại lần nữa đã trong thạch thất này rồi.
Nàng suy đoán vô số các loại ân oán, sao cũng không ngờ được, lại là vì một con rùa mà dẫn đến huyết án.
Ngươi giết sủng vật của ta, ta giết con gái của ngươi???
Hộ pháp nhìn vẻ mặt của nàng biết nàng đang nghĩ gì, lập tức quát: “Ngươi hiểu cái gì! Ngoan Ngoãn làm tâm can của giáo chủ bọn ta, ngài ấy thích nhất trong cả thánh giáo chính là Ngoan Ngoãn, không nỡ đánh mắng, thị như kỉ xuất!”
Thích Ánh: “Thị…thị vi kỉ xuất*?”
(* 视为己出 [thị vi kỉ xuất] xem như con mình sinh ra)
Quý Nhượng vừa từ bên ngoài bước vào: “…”
Hộ pháp đứng trước cửa cùng mỹ nhân tranh luận bị một chưởng đánh ra ngoài, hắn lại dùng một chưởng đánh nát cửa sắt, vẻ mặt u ám nhìn thiếu nữ bên trong đang cầm bát cơm run cầm cập trong góc tường.
Thấy hắn bước vào, đôi mắt trong vắt của thiếu nữ mở to, cố gắng lấy hết dũng khí nói: “Đợi…Đợi một chút! Ta có thể bồi thường cho ngươi một con rùa!”
Gò má nàng dính bụi, mái tóc dài cũng phủ đầy bụi, chỉ có đôi mắt kia, xinh đẹp lại dịu dàng, giống như đôi mắt có thể tiến vào trong lòng người vậy.
Quý Nhượng dừng bước: “Ồ?”
Thích Ánh: “Loại gì cũng có cả! Ngươi thích loại nào? Rùa kim tiền hay rùa xạ hương? Rùa hỏa diễm? Rùa lá phong? Hay là rùa miệng ưng?”
Quý Nhượng nheo mắt đánh giá nàng nửa ngày, cười lạnh: “Biết cũng khá nhiều đấy.”
Đôi mắt thiếu nữ long lanh, vô cùng đáng thương: “Ngươi thả ta ra, ta tìm tất cả loài rùa trong thiên hạ cho ngươi, được không?”
Quý Nhượng khoát tay: “Không được.”
Thiếu nữ cực kì uất ức: “Thế ngươi rốt cuộc muốn gì? Giết ta để báo thù cho Ngoan Ngoãn sao?”
Ánh mắt u ám của đại ma đầu đánh giá nàng từ đầu đến chân một lượt, đưa ngón tay ra, cuối cùng tuyên phát: “Sủng vật của ta mất rồi, bây giờ ngươi đến làm sủng vật của ta.”
Thích Ánh từ thiên kim của võ lâm minh chủ trở thành sủng vật của giáo chủ ma giáo: “…”
Đại ma đầu đưa nàng rời khỏi thạch thất đến một hồ suối nước nóng bên lưng núi, sau đó ném nàng vào trong, sau đó tự mình cũng nhảy vào.
Thích Ánh cả mặt sợ hãi: “Ngươi muốn làm gì?!”
Đại ma đầu: “Tắm cho ngươi.”
Thích Ánh: “Ta có thể tự tắm!”
Đại ma đầu: “Sủng vật của ta phải do ta tắm giúp.”
Thích Ánh muốn chạy, nàng bị hắn giữ lấy bàn chân trần kéo trở về. Cả người nàng đều ướt đẫm, cơ thể kiểu nhuyễn thoắt ẩn thoắt hiện, bị hơi nóng của ôn tuyền phủ một lớp hơi nước, cả người kiều diễm ướt át.
Nàng xấu hổ mắng hắn: “Lưu manh! Vô sỉ!”
Quý Nhượng nắm lấy mắt cá chân của nàng: “Ta còn chưa làm gì cả, ngươi liền mắng ta? Thế nếu ta không làm như lời ngươi nói, chẳng phải là ta chịu mắng oan sao?”
Thích Ánh: “…”
May mà hắn chỉ là nói thôi, cũng chưa làm gì cả, cười một tiếng liền từ đằng sau lấy bàn chải ra, đang xem xét phải chải chỗ nào xuống tay mới tốt.
Thích Ánh sắp bị dọa chết rồi: “Đó là gì?”
Quý Nhượng nói: “Bàn chải, trước đây ta dùng để cọ vỏ cho Ngoan Ngoãn trước khi tắm.”
Nàng thật sự muốn khóc rồi: “Ta không cần! Ta không cần dùng bàn chải cọ vỏ của rùa để tắm rửa!”
Quý Nhượng: “Ngươi xem thường Ngoan Ngoãn?”
Thích Ánh: “Hu hu hu…”
Hắn thấy nàng thật sự khóc rồi, cuối cùng đành xua tay, ném cọ ra đằng sau: “Không cần thì thôi, khóc cái gì, ta dùng tay là được rồi.”
Sau đó Thích Ánh liền bị hắn dùng tay sờ từ đầu đến chân.
Thích Ánh: “…”
Tóm lại đại ma đầu này vẫn luôn xem đó là điều hợp lý.
Tắm rửa xong, hắn bế nàng từ trong hồ lên, thi triển khinh công lướt gió mà đi, quay về nơi ở của hắn.
Đỉnh Tuyệt Tình nằm trên đỉnh núi, đông lạnh hè mát, nhiệt độ cực thấp. Hai người y phục đều ướt sũng, Thích Ánh nằm trong lòng hắn lạnh đến phát run, vừa về phòng, đại ma đầu liền ném nàng lên giường, tự mình vòng ra sau bình phong thay y phục.
Thích Ánh nhân lúc hắn không để ý, vội vã cởi váy áo ướt sũng ra, lỏa thể quấn chặt trong chăn, co rụt bên góc giường.
Một lúc sau, Quý Nhượng thay xong quần áo bước sang, nhìn nàng một cái, liền xoay người muốn ra ngoài.
Thích Ánh không nhịn được: “Y phục của ta đâu?”
Đại ma đầu quay đầu nhìn nàng một cái: “Ngươi từng gặp qua sủng vật nào mặc y phục chưa?”
Thích Ánh: “Aaa lão tử liều mạng với ngươi!”
Phản kháng khiến nàng có được một bộ váy áo.
Đỉnh Tuyệt Tình tọa lạc trên đỉnh núi cao nguy hiểm, Thích Ánh ăn no nghỉ ngơi xong, liền lấy cớ tản bộ để đi ra ngoài lẳng lặng thăm dò tình hình một lượt, nàng phát hiện nơi này dễ thủ khó công, hơn nữa lại cao hơn nghìn thước, dựa vào võ công của nàng tuyệt đối không thể thoát được.
Nàng có chút chán chường, lúc quay về phòng, nàng thấy Quý Nhượng đang ngồi bên giường nghịch một thanh đoản kiếm, nghe thấy tiếng bước chân, đầu hắn cũng chẳng thèm ngẩng lên: “Rót trà cho ta.”
Đợi nửa ngày, không thấy động tĩnh, hắn ngẩng đầu nhìn, thấy mỹ nhân đang ngồi trên thềm cửa, chống cằm ngắm trời mây.
Quý Nhượng cất đoản kiếm vào: “Trà đâu?”
Mỹ nhân quay đầu, mặt không cảm xúc: “Ngươi từng thấy qua có sủng vật nào biết rót trà chưa?”
Quý Nhượng: “…”
Rất tốt, lật ngược một ván, tâm trạng ủ dột của Thích Ánh xem như đã chuyển đổi một chút.
Kết quả đến đêm, cục diện lại lần nữa lật ngược.
Đại ma đầu bắt nàng ngủ cùng với hắn.
Thích Ánh không thể nhịn được nữa: “Đường đường là giáo chủ ma giáo, được nhân sĩ trong giang hồ xưng là cao thủ thấy sắc không thay đổi, lại đi cưỡng ép một tiểu cô nương tay không tấc sắt, hạ lưu! Hèn hạ! Vô sỉ!”
Đương nhiên đại ma đầu không hề dao động: “Trước đây Ngoan Ngoãn ngủ cùng ta, nó sao không mắng ta hạ lưu? Thân là một sủng vật, ngươi đã nghĩ quá nhiều rồi, kẻ dâm thấy điều dâm mà thôi.”
Thích Ánh: “???”
Sau đó nàng liền bị đại ma đầu ấn lên giường, điểm lên huyệt ngủ một giấc ngủ đến trời sáng.
Lúc tỉnh lại, cô nằm trên cánh tay đại ma đầu, gối lên tay người ta, còn ôm lấy eo người ta.
Mỹ nhân cả người cứng đờ, khe khẽ khe khẽ, rút cánh tay không an phận về, sau đó hơi ngẩng đầu, từ trên giường lăn một vòng, lăn đến góc giường.
Nàng vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Khóe môi Quý Nhượng nhếch lên sau đó rất nhanh liền bình thường.
Bình tâm mà nói, cuộc sống của Thích Ánh trên đỉnh Tuyệt Tình trải qua xem như không tệ.
Dù sao đi nữa, thân là một sủng vật, thật ra nàng chẳng cần làm gì cả. Giáo chúng ma giáo gặp nàng cũng rất cung kích, ở đây lâu ngày, nàng phát hiện thật ra những người này cũng không đáng sợ như trong giang hồ đồn đãi.
Chỉ là lập trường không giống nhau nên đối chọi nhau mà thôi.
Quý Nhượng có lúc không ở đây, nàng vô cùng nhàm chán, các giáo chúng còn đào ổ chim cho nàng chơi.
Trứng chim nhỏ nhắn xinh xắn, lúc cầm trên tay khiến người ta yêu đến không nỡ buông tay, nàng nghịch một lúc liền bảo giáo chúng dọn ổ chim đi, giáo chúng nghi ngờ hỏi: “Ngươi không ăn sao?”
Thích Ánh: “…Ta tại sao phải ăn?”
Giáo chúng: “Ngoan Ngoãn thích ăn trứng chim nhất, ngươi không thích sao?”
Thích Ánh: “Aaaaaa cút ra ngoài cho ta!”
Lúc Quý Nhượng về liền phát hiện ra sủng vật nhỏ giận rồi.
Nàng quấn chăn co người lại nằm bên góc giường không thèm để ý đến hắn. Đến cả bánh phù dung của tiệm bánh Tô gia mà nàng thích nhất cũng không ăn.
Hắn dỗ nàng nửa ngày cũng không dỗ được, dứt khoát thò tay vào trong chăn gãi lòng bàn chân nàng, mỹ nhân giận đến đá loạn trong chăn, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: “Ngươi đi ra!”
Hắn cách một lớp chăn, xoa đầu nàng: “Tại sao lại giận rồi?”
Nửa ngày mới thấy nàng đưa tay nhỏ kéo chăn xuống, lộ ra một đôi mắt ươn ướt, buồn buồn nói: “Ta không muốn làm sủng vật của ngươi nữa.”
Quý Nhượng nằm bên giường, nghiêng người, một tay chống đầu, một tay vuốt ve chiếc lưng nhỏ gầy của nàng: “Thế nàng muốn làm gì của ta?”
Đôi mắt to của nàng mờ mịt nhìn hắn, nghĩ nửa ngày, giọng nàng hơi thấp: “Ta…Ta không muốn làm gì cả, ta muốn về nhà.”
Ngón tay hắn từ sau cổ lướt đến bên hông, cuối cùng mới dừng lại bên hông nào, khẽ nắn nắn, “Về nhà rồi, nàng sẽ không gặp được ta nữa đâu.”
Nàng nhìn hắn không nói gì.
Đại ma đầu nhếch môi cười, cúi đầu hôn lên mắt nàng: “Ánh Ánh, nàng muốn nhìn thấy ta không?”
Nàng bị hắn hôn đến đỏ mặt, lắp bắp hỏi: “Ngươi…Tại sao ngươi lại hôn ta?”
“Ta chỉ là hôn sủng vật của mình một cái.” Quý Nhượng nói: “Ta trước đây cũng hôn Ngoan Ngoãn như thế.”
Mỹ nhân càng giận hơn, đá hắn ra, suốt hai ngày không thèm để ý đến hắn.
Sau đó võ lâm minh chủ bắt được huynh đệ kết nghĩa của Quý Nhượng, một người đúc kiếm sớm đã thoái lui khỏi giang hồ, bảo Quý Nhượng dẫn Thích Ánh đến tráo đổi, nếu không sẽ băm người đúc kiếm thành vạn mảnh.
Theo lý mà nói danh môn chính phái hẳn không nên làm như thế, nhưng võ lâm minh chủ tìm con gái đã lâu không tìm thấy, thật sự không còn cách nào, sốt ruột đến râu cũng trắng cả rồi.
Thế là vào một ngày nắng đẹp mát mẻ, hai bên nhân mã gặp nhau ở Tàn Phong Nhai.
Võ lâm minh chủ cho rằng tiểu nhi nữ sẽ bị hành hạ không ra hình người, lúc này vừa nhìn lại phát hiện tiểu cô nương vô cùng sạch sẽ, mặc lụa là gấm vóc, hình như còn béo hơn trước một chút rồi?
Nàng vừa nhìn thấy ông liền vui vẻ gọi: “Phụ thân!”
Nghe thấy giọng này, cũng không giống như bị dày vò gì.
Quý Nhượng chậm rãi từ sau lưng giáo chúng bước đến, võ lâm minh chủ vừa nhìn thấy hắn liền lớn giọng mắng: “Tiểu nhân hèn hạ! Kẻ vô sỉ! Ân oán giang hồ không kéo theo con cái, ngươi lại ra tay với nữ tử yếu ớt! Hổ thẹn với kiếm thánh sư phụ của ngươi!:
Quý Nhượng còn chưa nói, hộ pháp của hắn đã giận dữ mở miệng: “Các ngươi mới là kẻ vô sỉ! Tự nói danh môn chính phái lại sát hại vô tội! Nếu không phải các ngươi giẫm Ngoan Ngoãn chết tươi, giáo chủ bọn ta sẽ ra tay với con gái các ngươi sao!”
Võ lâm minh chủ ngây người, quay đầu hỏi thuộc hạ: “Ngoan Ngoãn là ai?”
Những người bên cạnh cả mặt mờ mịt lắc đầu.
Minh chủ nói: “Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có cớ!”
Hộ pháp: “Còn không chịu thừa nhận! Trên núi Huyết Dương, mộ của Ngoan Ngoãn vẫn còn! Nó bị các ngươi giẫm đến chết không toàn thây, ta dùng dao nhỏ ở trên đất cạy rất lâu mới có thể cạy toàn bộ xác của nó lên!”
Mọi người: “Ọe…”
Võ lâm minh chủ vừa nghe, lập tức vừa kinh vừa giận, liền chất vấn thuộc hạ: “Có chuyện này sao?!”
Thuộc hạ khóc không ra nước mắt: “Không có minh chủ! Ta lấy tên của ngài đưa người đến trước sào huyệt ở núi Huyết Dương, nhưng bên trong không có một bóng người nào cả! Ngoại trừ Đại Cước đạo trưởng bất cẩm giẫm chết một con rùa ra, bọn ta căn bản không thấy máu!”
Minh chủ: “???”
Tranh cãi nửa ngày, hóa ra là bọn họ đang nói một con rùa sao???
Võ lâm minh chủ không thể tin được nhìn Quý Nhượng: “Ngươi là vì chuyện này mà bắt cóc con gái ta?!”
Vẻ mặt Quý Nhượng lạnh nhạt: “Đúng vậy, các ngươi giết Ngoan Ngoãn của ta, thì dùng nàng để bồi thường.”
Con mẹ ngươi!!!
Minh chủ hít sâu hai hơi, mọi chuyện đã làm rõ chân tướng, thế thì dễ giải quyết rồi, giọng của ông chân thành: “Nếu đã như thế, ta sẽ bồi thường cho ngươi một con rùa là được. Ngươi muốn loại nào ta tìm cho ngươi, ngươi trả con gái lại cho ta.”
Không ngờ đại ma đầu lại khó chơi như vậy, vô cùng lạnh nhạt nói: “cho dù có tìm nhiều rùa hơn nữa thì cũng không phải là Ngoan Ngoãn của ta. Ta chỉ đành để con gái ngươi thay Ngoan Ngoãn của ta, thế nào?”
Võ lâm minh chủ suy sụp: “Lại không phải là ta giết! Nếu không ta tìm hung thủ giẫm chết con rùa của ngươi ra, ngươi oan có đầu nợ có chủ, ai giẫm chết ngươi bắt kẻ đó đền!”
Ông lập tức căn dặn thuộc hạ bên người: “Mau tìm vị Đại Cước đại chưởng đến đây!”
Quý Nhượng quét mắt nhìn ông vào cái, cúi đầu phủi phủi tay áo, xen ngang hành động của ông: “Oan có đầu nợ có chủ, là ông lệnh cho đám người đó công núi. Nếu không phải là ông, Ngoan Ngoãn của tôi sao bị giẫm chết chứ? Ông chủ là kẻ nợ, cha nợ con trả, không cần thương lượng.”
Võ lâm minh chủ bị khí chất mặt dày của hắn làm cho đờ đẫn.
Đang giằng co, bạch y công tử bên cạnh ông lại cúi đầu thì thầm vài câu. Minh chủ nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, lập tức nghiến răng nghiến lợi, dùng đao to trong tay giận dữ chỉ Quý Nhượng: “Con mẹ ngươi! Nói đi nói lại ngươi là nhìn trúng con gái ta!”
Đại ma đầu bị vạch trần lại không hề xấu hổ, võ lâm minh chủ tức sắp hỏng mất rồi, kề dao lên cổ người đúc kiếm: “Mau trả lại con gái ta đây! Nếu không ta một đao chém chết hắn!”
Quý Nhượng nheo mắt, nghiêng đầu nhìn Thích Ánh bên cạnh.
Đôi mắt thiếu nữ long lanh, nàng nhìn vào mắt hắn, van xin chớp chớp mắt.
Hắn im lặng một lúc, thấp giọng hỏi: “Nàng muốn về không?”
Nàng mím môi, không biết tại sao lại có chút không nỡ, nàng cụp mắt: “Ta nhớ cha nương rồi.”
Quý Nhượng vô thanh cười.
Hắn đưa tay xoa đầu nàng, khẽ đẩy nàng đi: “Thế về đi.”
Thích Ánh kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Đại ma đầu đứng nguyên tại chỗ, cả người hắc y, dáng người như ngọc, hắn cười đến vô cùng dịu dàng: “Trong túi thơm của nàng ta đã bỏ vào ba cây tín hiệu, nhớ ta cứ đến tìm ta.”
Tim nàng đập rất nhanh.
Nàng vội vã gật đầu, sau đó xách váy chạy đến bên đối diện.
Chuyện đổi người ở Tàn Phong Nhai thành công, võ lâm minh chủ cuối cùng cũng tìm về con gái mình, mở tiệc chúc mừng.
Sau đó minh chủ rất nhanh liền phát hiện ra, con gái nhỏ ngoan ngoãn của ông thay đổi rồi.
Nàng không còn quấn lấy các ca ca dẫn nàng ra ngoài xông xáo giang hồ nữa, cũng không muốn gặp mặt các thiếu hiệp cố tình đến thăm nàng, nàng cả ngày ở trong phòng, ngồi trước cửa, nắm lấy túi hương của mình mà ngẩn người.
Sau đó có một ngày, cô con gái nhỏ để lại một bức thư, chạy mất.
Trên thư viết, nàng nhìn trúng giáo chủ ma giáo, nói sẽ trói giáo chủ về làm con rể cho cha nàng, hi vọng cha từ bây giờ trở đi chuẩn bị quá trình tẩy trắng cho giáo chủ, để sau này lúc thành thân sẽ không ảnh hưởng đến vị trí minh chủ của ông.
Võ lâm minh chủ: ???!!!
Tín hiệu sau khi bắn đi, Thích Ánh ngồi xổm trong căn miếu nhỏ rách nát, Quý Nhượng liền xuất hiện.
Cô không thể tưởng tượng nhìn hắn: “Sao chàng đến nhanh như thế?”
Đại ma đầu ôm lấy eo nàng, cúi đầu hôn nàng.
“Bởi vì ta luôn ở đây đợi.”
Mỹ nhân có chút xấu hổ, cánh tay ôm lấy cổ hắn, vùi đầu vào vai hắn: “Lỡ ta không phát tín hiệu thì thế nào? Chẳng lẽ chàng muốn ở đây đợi cả đời hay sao?”
“Ừ, đợi cả đời.”