Đọc truyện Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế – Chương 29
Động tác le lưỡi mười phần khiêu khích, Lâm Trứ sao có thể nhìn không hiểu chứ, anh đứng lại không tiến lên thêm nữa, cứ đứng đó đút tay vào túi quần, trên mặt vẫn là nét nhàn nhạt nhìn Kỷ Vi theo Lục Lâm vào sàn nhảy.
Kỷ Vi ngàn lần không thể ngờ anh sẽ không lên giành người, cô sửng sốt, cả người đã được dẫn vào trung tâm, trên đầu là ánh đèn pha lê lập lờ, Lục Lâm nhìn cô nhóc trước mặt mà tin đập rất nhanh, Kỷ Vi nào có tâm tư quản Lục Lâm nữa, cô cứ nhìn về phía Lâm Trứ, trong tay anh đang cầm ly rượu, thong thả ung dung nhấp từng ngụm.
Kỷ Vi: “……”
Biến biến biến.
Trên sàn nhảy không có nhiều người lắm, cùng lắm chỉ có bảy tám đôi, đa số mọi người đều ở ngoài vòng để nói chuyện phiếm, uống rượu, vì thế Kỷ Vi đứng ở trung tâm đón nhận ánh mắt của rất nhiều người.
Không ít người hâm mộ Lục Lâm, không ngờ có thể mời được cô nhóc nhà Lâm tổng, hơn nữa còn có thể dẫn cô vào sàn nhảy.
Kỷ Vi chưa từng học khiêu vũ, cô hoàn toàn dẫm vào chân Lục Lâm, bản thân Lục Lâm khiêu vũ cũng không rành, nên sau khi bị cô dẫm lên vài lần liền có chút xấu hổ, cúi đầu cố gắng tránh giày cao gót của cô ra. Có vài người xem bên ngoài cười khẽ, sau đó còn nhìn về phía Lâm Trứ.
Lâm Trứ dựa vào bàn bên cạnh, nhấp một ngụm rượu, mặt mày lãnh đạm, hoàn toàn không nhìn ra được gương mặt mới vừa trầm xuống khi nãy.
Những người khác thấy thế thì cười cười với nhau.
Đương nhiên, đây đều là những nụ cười thiện ý, đối với Lâm Trứ bọn họ cũng có chút kính sợ, phàm là những chuyện có thể hợp tác với Lâm Trứ thì đều là chuyện tốt, huống chi đây là cô nhóc chính miệng Lâm Trứ đã thừa nhận, cho nên họ đều xem Kỷ Vi giống như người nhà mình, khi nhìn thấy cô dẫm phải chân Lục Lâm thì vẻ mặt của mọi người đều là nụ cười của bậc làm cha làm mẹ.
Trong lòng Kỷ Vi bực bội, nhưng càng nén lại thì càng tức hơn, dẫm chân Lục Lâm có chút nghiêm trọng.
Lục Lâm bị cô dẫm cũng có một chút nản lòng, nhưng nhạc vẫn chưa dừng lại, cậu ta cũng không dám rời đi, chỉ cố gắng nghĩ rằng đây là gánh nặng ngọt ngào.
Lại một lần nữa dẫm phải chân Lục Lâm, lần này thật sự rất mạnh, Lục Lâm không nhịn được phải hít một hơi sâu, Kỷ Vi nghe được thì luống cuống, ngẩng đầu nhìn Lục Lâm, giọng nói có chút ủy khuất: “Xin lỗi anh.”
“Không.. Không có việc gì.” Lục Lâm âm thầm hít sâu, lấy lại tinh thần mỉm cười với Kỷ Vi.
Trên thực tế ngón chân của cậu ta đang rất đau.
“Nếu không, chúng ta ra ngoài được không?” Kỷ Vi đề nghị, cô ngàn lần vạn lần cũng không nên vì quá xúc động mà theo Lục Lâm vào khiêu vũ.
“Không sao đâu, khi nào nhạc ngừng thì chúng ta ra ngoài. Không có việc gì, em…em cẩn thận một chút là được.” Cuối cùng vẫn là không nhịn được, Lục Lâm khẽ nhắc nhở Kỷ Vi.
Kỷ Vi “ừm” một tiếng, tầm mắt xuyên qua đám người nhìn Lâm Trứ đang ở ngoài sàn nhảy.
Mà lúc này bên cạnh anh là một thân hình màu đỏ rực, Kỷ Vi cắn môi dưới, lửa giận lại bốc lên sắp đến đỉnh điểm. Đúng lúc này Lâm Trứ đặt ly rượu xuống, tháo cà vạt ra đưa cho A Mạo đang đứng kế bên, A Mạo sửng sốt nhận lấy, “Lâm tổng? Nhịn không được nữa sao?”
Ngữ khí của cậu ta có ý trêu chọc.
Lâm Trứ không đáp, mở hai nút áo sơmi, đi vào sàn nhảy.
Anh xuất hiện làm mọi người rất ngạc nhiên, ai nấy gần như là nín thở. Buổi tiệc năm ngoái Lâm Trứ chỉ tham dự có ba mươi phút, lên sân khấu phát biểu vài lời với mọi người, đọc xong bài diễn văn thì anh cũng rời đi luôn, chưa hề dẫn theo bạn gái, cũng không cùng ai khiêu vũ. Cuộc sống của anh tựa như một vị thần, vô dục vô cầu.
Năm nay…anh lại bước chân vào sàn nhảy.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Những người phụ nữ xung quanh ai nấy đều viết rõ chữ hưng phấn lên gương mặt, trong lòng lại dấy lên sự ngo ngoe, rục rịch.
Lâm Trứ tiến vào sàn nhảy nhưng không mời bất cứ một ai, trực tiếp đi đến chỗ Kỷ Vi và Lục Lâm, đúng lúc đến thì Lục Lâm dẫn Kỷ Vi xoay một vòng.
Sau đó liền đối diện với Lâm Trứ.
Lục Lâm sửng sốt, cất một tiếng gọi “Lâm tổng”.
Lâm Trứ nhàn nhạt nói: “Đem người giao cho tôi.”
Lục Lâm phản ứng lại, nhìn về Kỷ Vi đang đứng trước mặt mình, Lâm Trứ nói cậu ta nào không dám nghe, vội vàng buông tay, Kỷ Vi hô nhỏ một tiếng, tay Lâm Trứ ở bên cạnh vừa hay ôm eo cô lại, xoay người một cái, Kỷ Vi biến thành đứng trong lòng ngực anh. Trong lòng Kỷ Vi vẫn còn đang tức giận, giãy giụa hai cái.
Lâm Trứ từ trên cao nhìn xuống, cánh tay càng siết chặt, Kỷ Vi càng bị nhốt chặt vào lòng ngực anh hơn.
Bàn tay to của anh đặt lên eo Kỷ Vi, trên phần mông một chút, tựa như có một ngọn lửa nóng rực đang dán lên eo cô.
Giọng anh thấp xuống: “Đừng nhúc nhích.”
Kỷ Vi thở phì phì, ngẩng đầu trừng anh: “Anh tới cũng đúng lúc lắm, lát nữa em mà có đạp trúng anh thì anh cũng đừng la.”
Lâm Trứ nhướng mày: “Em thử xem.”
Kỷ Vi nghiến răng, bắt đầu nâng chân, tựa như cố tình đạp vào giày của anh, mỗi một lần đều dùng sức nhưng anh đều tránh được, Lâm Trứ đỡ cô xoay người, chân váy đuôi cá xinh đẹp của cô theo âm nhạc bay lên, ngẫu nhiên sẽ tung làn váy lên không trung một chút, điều đó là đôi chân trắng dài như ngọc khẽ lộ ra.
Mà người đàn ông thì thoải mái cởi hai cúc áo sơmi, thần sắc vẫn lạnh nhạt, có chút hoang dã, vững vàng dẫn Kỷ Vi nhảy một điệu, cứ nhốt cô trong lòng ngực mình, nhìn nét đẹp của cô.
Trước đó Kỷ Vi còn nhảy khá lung tung chưa bắt được điệu.
Nhưng giờ, nhờ khiêu vũ với Lâm Trứ mà Kỷ Vi hiển nhiên trở thành một khung cảnh đẹp đẽ khó cưỡng.
Quả nhiên so với Lục Lâm thì đây chính là hai cấp bậc khác nhau, ở bên ngoài Lục Lâm thấy vậy thì ngượng ngùng, như có như không trốn tránh ánh nhìn của những người khác.
Trong sân, hình ảnh Lâm Trứ ôm Kỷ Vi khiêu vũ làm người xem không nỡ dời mắt.
Vốn dĩ Kỷ Vi đang tức anh muốn chết, giãy giụa không có kết quả, hơn nữa còn bị dẫn đi khiêu vũ một hồi lâu, quanh thân cô bây giờ chỉ toàn hương vị mát lạnh của anh.
Anh luôn có loại hương vị khiến người khác trầm mê.
Lâm Trứ cúi đầu nhìn cô.
Đột nhiên Kỷ Vi chuyển tầm mắt, cô mới không cần để anh nhìn thấy trong mắt mình toàn là sự mê luyến.
Lại nhảy thêm một vòng, Lâm Trứ nhân cơ hội này mà cúi đầu, đôi môi mỏng dán sát vào lỗ tai cô, nhẹ nhàng thở ra, cả người Kỷ Vi cứng đờ.
Anh hôn lên lỗ tai cô, giọng trầm xuống: “Nhảy không tệ đâu.”
Cả mặt, thậm chí là toàn thân Kỷ Vi đều đỏ lên, cô bắt đầu giãy giụa, Lâm Trứ lại càng ôm chặt hơn, không để cô có một động tác vùng vẫy nào.
Cô ngày càng dính sát vào anh.
Mặt cũng sắp dính lên ngực anh mất rồi, vừa đưa mắt lên một chút là đã có thể thấy được xương quai xanh của anh.
Kỷ Vi cắn răng: “Anh khốn khiếp.”
Lâm Trứ không đáp, chỉ nhìn cô một cái, tiếp tục khiêu vũ.
Mà ở bên ngoài.
Ánh mắt mọi người đều tụ lại trên người Kỷ Vi và Lâm Trứ, Triệu Mẫn nhấp một ngụm rượu, bên cạnh có mấy người bạn quen biết đang nói chuyện, “Này, mọi người có phát hiện ra Lâm tổng ngày càng ôm chặt hơn không?”
“Có, đã sớm phát hiện rồi. Hơn nữa anh ta còn cúi đầu mấy lần nữa cơ, mặc dù ánh sáng có hơi mờ nhưng tôi có thể thấy bờ môi của anh ta rất gần lỗ tai của cô nhóc đấy.”
“Đúng vậy, thái độ này có chút ái muội nha.”
“Không phải giống như chúng ta nghĩ chứ?”
Triệu Mẫn híp mắt, nhìn hai người trong sàn nhảy, Lâm Trứ lại cúi đầu, lần này không biết anh nói cái gì mà Kỷ Vi có chút bực bội, còn trừng anh.
Còn anh lại tựa như mang theo ý cười, bàn tay to của anh dán sát vào eo Kỷ Vi, còn có xu hướng di chuyển lên trên một chút.
“Thấy chưa? Thật sự thực ái muội đấy.”
“Không lẽ giống như trên mạng nói sao? Nuôi cô nhóc thành cô dâu của mình.”
“Đừng nói bậy!” Triệu Mẫn thu lại ánh nhìn, đột nhiên quay qua nói chuyện với các cô bạn của mình, bọn họ có chút sửng sốt, Triệu Mẫn đặt ly rượu xuống, không biết nhìn cái gì ở đằng xa: “Cô bé mới có mười chín tuổi, còn Lâm tổng đã bao nhiêu rồi chứ…”
“Kỷ Vi là bạn học của em trai tôi, nếu muốn nói chuyện yêu đương thì cũng nên tìm mấy người như em trai tôi vậy.” Triệu Mẫn bóp eo, toát lên khí thế mười phần cất lời, mấy người bạn nghe vậy cũng cảm thấy bản thân có chút hoang đường, họ cười cười: “Cũng đúng, nếu quả thật có gì đó thì cô cũng đâu còn cơ hội.”
Triệu Mẫn “a” một tiếng: “Tôi cũng còn được đi, không biết những người khác ra sao đâu.”
“Ha ha cũng phải.”
“Lâm tổng còn phải đi xem mắt nữa mà.”
Triệu Mẫn cười cười, không lên tiếng nữa, chỉ là ánh mắt hướng về sàn nhảy, lúc này trong mắt có một chút u ám.
Nhạc vẫn chưa ngừng lại, Kỷ Vi và Lâm Trứ vẫn còn nhảy.
Lúc này Kỷ Vi có chút mệt, lúc trước còn dẫm phải chân Lục Lâm, còn bây giờ không dẫm phải, cũng được phần nào hưởng thú vui khi khiêu vũ, nhưng thể lực lại không còn đủ sức.
Cô không tự giác thả lỏng người, Lâm Trứ cúi đầu nhìn cô: “Mệt sao?”
Kỷ Vi liếm môi không đáp.
Lâm Trứ nhìn động tác của cô, lúc mới vào son môi của cô đã bị anh ăn gần hết, lát sau cô lại tự mình bôi thêm, đó không phải là màu đỏ rực như trước mà lại có chút sắc cam. Anh cất lời: “Nếu mệt thì nghỉ thôi.”
Vì thế không chờ nhạc dừng thì Lâm Trứ đã ôm cô nhóc đi khỏi sàn nhảy.
Mấy người còn lại thấy thế đang định bước lên thì Lâm Trứ đã nghiêng đầu nói với A Mạo: “Tôi về trước, còn lại tự các cậu kết thúc đi.”
“Được.” A Mạo gật đầu, nhanh chóng đi đến thang máy bấm nút, Lâm Trứ ôm cô nhóc bước vào, thang máy đóng cửa lại, bóng hình của hai người cũng dần khuất sau cánh cửa, bên ngoài chỉ còn chút ánh sáng le lói.
Triệu Mẫn cũng đi theo đến cửa thang máy, ánh mắt cô ta híp lại, một giây sau cô ta cũng đưa tay bấm thang máy, thừa dịp tất cả mọi người đang phiêu theo điệu nhạc thì nhanh chóng bước vào. Đứng bên trong cô ta ôm lấy tay mình, đưa mắt nhìn số tầng đang giảm dần, rất nhanh đã đến lầu một, Triệu Mẫn bước trên đôi giày cao gót nhanh chóng ra bên ngoài.
Đi về phía cửa lớn.
Quả nhiên, Lâm Trứ vẫn còn chưa đi, chiếc xe màu đen vẫn còn đậu ngoài cửa, trên ghế lái còn có tài xế.
Nhưng từ góc này nhìn lại, dường như Lâm Trứ đang đè người nào đó vào cửa xe.
Triệu Mẫn theo bản năng ôm cánh tay, tiến về phía trước hai bước, sau đó cô ta thấy một vạt váy đuôi cá màu đen bay bay trong gió….
Lâm Trứ chống một tay lên đầu xe, tựa như có lời muốn nói.
Lại tiến gần thêm hai bước nữa, cô ta nhận ra anh không phải đang nói chuyện mà là đang hôn môi người kia, cô nhóc bị anh nhốt lại trong lòng ngực, không thể nhúc nhích. Từ góc độ của cô ta chỉ thấy được cái cằm nhọn của Kỷ Vi, mà Lâm Trứ lại đang nghiêng đầu, sườn mặt cương ngạnh, đầu lưỡi tiến sâu vào khoang miệng cô nhóc.
Cô nhóc túm lấy cổ áo sơmi màu đen, còn chân lại đạp lên giày da đen của anh.
Triệu Mẫn chôn chân tại chỗ.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, tài xế nghiêng đầu nhìn qua, ông đưa tay vẫy vẫy, ý bảo Triệu Mẫn đi đi.
Cả người Triệu Mẫn run lên, xoay người chạy trốn.
Cô ta không dám tin.
Thật sự Lâm Trứ sẽ hôn cô nhóc mới có mười chín tuổi này.
Kim Thành có rất nhiều tiểu thư danh môn đều chờ gả cho anh, ở giới giải trí có hơn một nữa minh tinh muốn trở thành người của Lâm Trứ, chẳng sợ chỉ dính chút mưa móc cũng cam tâm tình nguyện.
Người đàn ông lãnh khốc, không nói chuyện tình cảm này, anh…anh lại thua trong tay một cô nhóc mới mười chín tuổi ư?
Kỷ Vi mạnh bạo lấy chân đá vào đầu gối của Lâm Trứ, Lâm Trứ nhíu mày, tách cô ra, tay vẫn chống trên đầu xe, khóe môi anh có dính chút son màu cam, điều này làm người trước mặt thêm một phần hung ác. Kỷ Vi cất giọng run run: “Em…em đã đồng ý với anh sao?”
Lâm Trứ nhìn cô, đầu ngón tay đưa lên lau khóe môi, “Rốt cuộc em đang rối rắm chuyện gì?”
“Đã mười chín tuổi thì sẽ không có kỳ phản nghịch nữa chứ.”
“Anh đi ra.” Kỷ Vi đấm bờ vai của anh, Lâm Trứ để mặc cô tùy ý, một làn gió thổi tới làm vài sợi tóc của anh bay bay, trong đôi mắt thanh tĩnh của anh chỉ có gương mặt đang bực bội của cô nhóc.
……………