Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần

Chương 30


Bạn đang đọc Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần: Chương 30


Lòng Lôi Mạn Mạn nhất thời co lại, bảo bối nàng nuôi nhiều năm như vậy, từ nhỏ đến lớn cho dù gặp tai họa gì đều chỉ luyến tiếc đánh chửi một chút, mà hiện tại bị Phương Thiến Mân đánh một trận, bỗng dưng khí cái chết khiếp.
Harly bị đánh, bản năng động vật trỗi dậy, liền há miệng cắn vào tay của Phương Thiến Mân.
“ A a a…”
Tiếng hô vang lên, vừa lúc Tương Thừa Lăng bên ngoài trở về.
Phương Thiến Mân nhìn hấy hắn, lập tức đưua ra bộ ủy khuất chạy tới, nước mắt lưng tròng tiến vào lòng hắn.
“ Thừa Lăng, chó do giúp việc nhà ngươi nuôi dưỡng, cắn ta đau quá…”
Lôi Mạn Mạn ngồi xuống, ôm lấy Harly bị kinh hách, xoa xoa đầu nó trấn an “ Không có việc gì, không có việc gì, Harly không phải sợ, tỷ tỷ ở đây.” Quay đầu trừng mắt nhìn Phương Thiến Mân, tức giận nói “ Ngươi không cần làm ác còn cáo trạng, rõ ràng chính ngươi chọc Harly nhà ta, nó bình thường thực ngoan, nếu ngươi không chọc nó, nó sẽ không loạn mà cắn người.”
Dưah vào bên người Tương Thừa lăng, Phương Thiến Mân nói chuyện lớn hơn nửa thanh “ Lôi Mạn Mạn, sao có thể dùng thái độ này đối với chủ nhân để nói chuyện ?”
“ Ngay cả một cái súc sinh cũng không làm chủ nhân, có gì tư cách ở trước mặt ta xưng chủ nhân ?” Nàng hung hăng, đồng thời trừng hướng Tương Thừa Lăng, tựa hồ muốn nghe lời đồng ý từ hắn.
Nhưng sau một lúc, hắn chỉ nhẹ giọng nói “ Mạn Mạn, đêm nay cho Harly ngủ bên ngoài đi.”

Những lời này tương đương trực tiếp phủ quyết lời giúp đỡ của nàng, đồng thời cũng khẳng định địa vị của Phương Thiến Mân ở trong nhà.
Hắn nhìn thấy biểu tình bi thương trong mắt Lôi Mạn Mạn, trong lòng nổi lên vạn phần không đành lòng, muốn ôm nàng vào trong lòng mà an ủi, nhưng hắn cái gì cũng không làm.
Lôi Mạn Mạn tuyệt vọng cười cười “ Yên tâm, ta cùng Harly cũng không ở trong này bao lâu nữa, ta nghĩ chúng ta rất nhanh sẽ rời khỏi, để hai người có thể hưởng thụ thế giới riêng của mình.”
Đủ, thật sự đủ.
Một mặt dễ dàng tha thứ, một mặt thoái nhượng, đến hôm nay nàng như trước thừa nhận kết quả như vậy. Tương Thừa Lăng cho dù ngươi có nỗi khổ gì, lí do gì, ngươi đã lựa chọn con đường này, ta sẽ cùng ngươi đi tiếp…Chúng ta chính thức quyết liệt đến ngày đó thôi.
“ Mạn Mạn, Mạn Mạn, Lôi Mạn Mạn, hòi hồn lại đi.”
Trương Thủy Nguyệt từ phòng kế hoạch ôm một đống hồ sơ không khách khí gõ lên bàn làm việc của Lôi Mạn Mạn, thấy vẻ mặt thất thần của nàng, tay lắc lắc trước mặt nằng.
“ Ngươi bệnh tương tư a, gọi ngươi thiệt nhiều tiếng mà cũng không phản ứng, không lẽ ngươi cùng Tương thiếu gia xảy ra chuyện gì không vui, mấy ngày nay cũng không thấy hắn đến công ty đón ngươi tan tầm.”
Nghe đồng sự nhắc tới Tương Thừa Lăng, sắc mặt nàng trầm xuống “ Từ nay về sau không cần trước mặt ta nhắc đến tên hỗn đã này.”
Đối phương chặc lưỡi “ Nhìn một cái ta liền đoán đúng, thì ra ngươi đang giận dỗi.” Ngồi xuống đối diện nàng, đặt hồ sơ trên bàn “ Mau nói cho ta biết, ngươi cùng Tương đại thiếu gia đã xảy ra chuyện gì ?”
“ Trương Thủy Nguyêt, ngươi sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao ?” Miệng tuy nói lời ác độc, nhưng không có nửa phần trách ý.

Tại một tạp chí phức tạp, nàng làm người luôn luôn thành công, đồng sự đều thích nàng, dù có ghen tị nàng tốt số, cũng không độc ác đến nỗi mỗi ngày nguyền rủa nàng.
Huống chi Trương Thủy Nguyệt ;ại là học tỷ của mình, một tay đưa nàng đến chỗ này, trong công việc lại giúp nàng rất nhiều, tình cảm của hai người thật sự là như chị em.
Nàng cùng Tương Thừa Lăng mến nhau toàn bộ công ty đều biết.
Trương Thủy Nguyệt bình thường hay cười chọc nàng nhưng sâu trong lòng hy vọng nàng có thể kiếm được hạnh phúc cho chính mình.
Thấy nàng hai mắt ửng đỏ, “ Mạn Mạn, các ngươi rốt cục xảy ra chuyện gì ? Thời gian trước không phải rất tốt sao ? ta còn nghĩ đến việc vui ngươi sẽ nhanh chấm dứt cuộc sống độc thân.”
Lôi Mạn Mạn hấp hút cái mũi, lau lau con mắt đỏ đỏ, ra vẻ kiên cường nói “ thất tình cũng không đáng sợ, đáng sợ là, ta hiện tại mỗi ngày đều phải đối mặt với một người trăm phương ngàn kế muốn ta thừa nhận là người phá hư mọi chuyện của người khác.” Nghĩ đến Phương Thiến Mân mỗi ngày ở trong nhà Tương Thừa Lăng tác uy tác quái, không chỉ khi dễ nàng, còn khi dễ bảo bối Harly.
Trước kia Harly mỗi buổi tối có thể ngủ ở bên giường minhg, từ sau khi hung hăng cắn Phương Thiến Mân đã đáng thương bị đuổi đến sân thượng lầu hai.
Trương Thủy Nguyệt thấy nàng lộ vẻ khổ sở, nhịn không được an ủi nhẹ nhàng.
Trước khi đi, nàng không cẩn thận mang hồ sơ tùy thân đến bàn của Lôi Mạn Mạn, không biết bên trong là cái gì, Lôi Mạn Mạn vô ý mở xem bên trong….
“ Thừa Lăng, ngươi thật sự có biện pháp làm cho tài sản của ta trong thời gian ngắn tăng lên gấp đôi hoặc gấp trăm lần sao ?” Trong phòng khách Tương gia, Phương Thiến Mân hưng trí bừng bừng hỏi ra nghi vấn ở trong lòng.

Trong quá trình hai người nói chuyện phiếm, nàng nhắc đến chuyện chính mình muốn kiếm được đồng tiền lớn, nàng biết rõ Tương Thừa Lăng đối với thị trường chứng khoán cùng đầu tư có nghiên cứu rất sâu, nên muốn thỉnh giáo hắn.
Nàng là người mẫu quảng cáo cho công ty Tô thị, tuy hàng năm có thể tiếp nhận vài hợp đồng quảng cáo, kiếm cũng khá nhiều tiền, nhưng lại không đủ cho nàng mua đồ trang điểm hàng hiệu, huống chi hiện tại nàng biết được địa vị không phải bình thường của Tương Thừa Lăng trong thương trường có thể làm người bên cạnh hắn chính là phúc khí kiếp trước mình tu luyện được.
Nếu có thể thừa cơ hội này để hắn giúp mình đem tài sản đầu tư, nàng cần gì phải đi làm quảng cáo, lại hi vọng trông một đêm trở thành một ngôi sao nổi lên trong thiện hạ.
Nâng ly rượu trong tay, tao nhã cười “ Kỳ thật đầu tư tốt hơn so với đánh bạc, chỉ cần vận khí đến, tự nhiên có thể kiếm được tiền.” Qươ quơ chất lỏng trong suốt trong ly “ Đương nhiên, ngoài việc có thời vận tốt, còn phải có một cái nhìn chuẩn, cùng với gan dạ sáng suốt.”
Cười liếc nàng một cái, ánh mắt mang theo thần sắc ái muội “ Nếu ngươi đối với đầu tư thật sự có hứng thú, ta có thể hộ trợ.”
Thấy nàng lộ vẻ vui sướng, hắn chậm rãi nói “ vào cuối năm, thịnh vượng nhất là nghành hàng không, gần đây ta xem vài cổ phiếu hàng không, nếu đầu tư nhất định có lời.”
“ Thừa Lăng ta có thể đem tài sản của ta giao ngươi đầu tư được sao ?”
Nói xong, đem thân mình cùng cánh tay vô cùng thân thiết kéo tay hắn, ngẩng gương mặt mềm mại đáng yêu hướng phía hắn cười “ Ngươi có biết, ta muốn đem hết thảy những gì của ta giao cho ngươi.” Tương Thừa Lăng sao lại không biết trong lời nói của nàng hàm nghĩa gì, sắc mặt như trước, nếu để ý nổi lên cười lạnh.
Nữ nhi của người đàn bà kia sinh ra, quả nhiên cũng chỉ là một loại hạ lưu.
Dấu đi chân ý trong lòng, hắn nhẹ nhàng đem nàng vào trong lòng, giả ý hôn ở gương mặt nàng một cái “ Có thể đem năng lực của ta giúp ngươi cũng là vinh hạnh của ta.”
Phương Thiên Mân không khỏi nở hoa trong lòng, nhu thuận nằm trong lòng hắn.
“ Đây đều là tiền mẹ ta cho làm của hồi môn, vốn ở ngân hàng ta cũng không động đến, nhưng nếu ngươi có thể giúp ta đem chút tiền kia biến thành lớn hơn, ta đương nhiên cầu còn không được.”

“ Mẹ ngươi đối với ngươi thật là thương yêu.”
“ Đây đều là ý của ba ta, ba ta rất thương ta, hy vọng ta tương lai có thể gả ột người thanh bạch.”
Tương Thừa Lăng bên môi mỉm cười yếu ớt, trong lòng hận không thể đem nữ nhân nầy tê toái.
Phương Thiến Mân, ngươi có biết số tiền kia cơ hồ lấy mạng mẹ ta, vậy mà ngươi có thể yên tâm nằm trong lòng ta thoái mái nói cho ta biết tiền đó là hồi môn của ngươi trong tương lai.
Đáng cười nhất là, ba ba trong miệng ngươi thật sự là thân sinh phụ thân của ngươi sao ?
Tương Thừa Lăng đáy lòng trăm mối biến hóa, Phương Thiến Mân tự nhiên không biết, hiện tại nàng chỉ muốn có thể từng bước từng bước tiến vào xã hội thượng lưu mộng đẹp.
Chỉ cần lấy một nửa tiền đầu tư, ngày sau thành gấp trăm ngàn lần phiên trướng, như vậy nàng ở Đài Bắc có thể trở thành phú bà mọi người đều ca ngợi. Về phần Tương thừa Lăng, có thể thành người của hắn, nếu không chiếm được nàng cũng không có gì tổn thất.
Nàng luôn đem lợi ích cá nhân làm tiêu chí đầu tiên, tuyệt không lấy tình cảm trở thành vật cản trên con đường phát tài của nàng.
Trải qua mấy ngày ở chung, nàng phát hiện Tương Thừa Lăng đối với mình dễ dàng tha thứ và rất sủng ái, thậm chí vì nàng không tiếc làm cho Lôi Mạn Mạn chịu ủy khuất.
Gương mặt xinh đẹp vùi vào trong lòng hắn, nhìn tới một hướng lộ ra một chút tươi cười.
Mà cũng như nàng, ở một góc nàng không nhìn đến Tương Thừa Lăng cũng lộ ra một khuôn mặt tàn nhẫn chân thật nhất của chính mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.