Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần

Chương 16


Bạn đang đọc Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần: Chương 16


Hắn lập tức đưa điện thoại lên cao, nhìn tiểu nữ nhân thấp hơn mình gần một cái đầu lại gấp đến độ giơ tay giơ chân nhưng thế nào cũng không với đến được cái di động, nhịn không được trong lòng cảm thấy vui vẻ.
“ Nếu ta đem màn vừa rồi đăng lên youtube, Lôi Mạn Mạn ngươi có thể hay không trong một đêm liền nổi tiếng, ngô, tiêu đề đặt là tuyệt thế tiền trinh nô có phải rất hay không.”
Lôi Mạn Mạn nghe xong vừa vội vừa giận “ trả lại cho ta. Trả lại cho ta.”
Nàng một bên kêu la, một bên ra sức kéo tay của hắn, dùng sức ôm lấy cổ hắn nhảy về phía trước, suýt chút nữa đụng được đến cánh tay cầm di động đang giơ cao của hắn.
Đến khi giật mình nhìn lại mới thấy hai người lúc này tư thế có biết bao nhiêu ái muội, nàng cơ hồ cả người đều ở trên người hắn, hai chân gắt gao ở trên thắt lưng của hắn, hai người hai má dán hai má, tựa hồ có thể nghe được hô hấp của nhau.
Tương Thừa Lăng đầu tiên là ngẩn ra, lập tức nhìn nàng cười : “ Ta có thể đem hành vi lúc này của ngươi trở thành hành vi chim sẻ nữ giúp việc muốn câu dẫn chủ nhân phú hào của mình a ?”
Lôi Mạn Mạn sắc mặt thay đổi liên tục từ trắng sang hồng, ánh mắt tức giận, trong lòng cũng không chịu thua kém : “ Ngươi sợ ta câu dẫn ngươi ?”

“ Cũng là không phải.”
“ Ta rất tự hiểu lấy, sẽ không ôm giấc mộng chim sẻ hóa thành phượng hoàng.”
“ Nha ?” Hắn nhíu mày.
“ Chỉ cần ngươi muốn, ta mối ngày đều cách xa ngươi mười bước. Nếu không, hừ hừ”
Tương Thừa Lăng nghe xong lời nàng uy hiếp, khóe miệng lại càng có ý cười sâu : “ nếu không như thế nào ?”
Cơ thể nàng vẫn ở trên người hắn, chóp mũi đối chóp mùi, thuận miệng hừ lạnh : “ Ta sẽ vụng trộm kê đơn cho thức ăn của ngươi, trước ăn cắp đồ của ngươi,sau giết ngươi, lại dùng phấn độc đem thi thể của người thi hóa, rồi độc chiếm gia sản của ngươi.”
“ Ha ha ha…” Hắn sang sảng cười to ra tiếng, cánh tay dễ dàng ôm lấy nàng “ tốt, ta thực chờ mong.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Lôi Mạn Mạn chỉ biết chính mình không có bản chất làm người xấu, thở phì phì đỏ mặt từ trên người hắn nhảy xuống : “ Tốt lắm, đừng đùa nữa, mau đưa di động trả lại cho ta.”
“ Đây rõ ràng là di động của ta, vì sao lại trả cho ngươi ?” Thân thể của nàng đột nhiên rời đi, làm cho hắn nhất thời cảm thấy hụt hẫng.
“ Ngươi… di động của ngươi mới chụp được ta làm trò hề.” Nàng không muốn bộ dáng ngu xuẩn của mình bị công khai ra bên ngoài.
“ Không xấu, ngươi thật đáng yêu.” Hắn ngữ khí đột nhiên ôn nhu, ánh mắt cũng có vài phần mê ly.
Lôi Mạn Mạn cảm thấy một Tương Thừa Lăng ôn nhu như vậy làm cho người ta không thể kháng cự.
“ Cho nên, ta quyết định đem mặt đáng yêu của ngươi cất lấy, yên tâm ta sẽ không để nó rơi vào tay ai khác, chỉ chừa ình ta xem.” Hắn động tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng. “ Đi, ta mang ngươi đi làm quen hoàn cảnh chung quanh một chút.” Nói xong, hắn liền quay người bước đi.
Lôi Mạn Mạn giật mình tại chỗ, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn gấp đôi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên, hắn chẳng qua chỉ nhéo cái mũi nàng thôi a…Là vì hắn nói muốn đem hình ảnh đáng yêu của nàng mà giũ lấy chỉ để mình hắn xem.
Đó không phải là tỏ ra, hắn kỳ thật cũng có một chút thích nàng ?
Ngoại trừ hắn có lúc miệng mồm ác độc, các phương diện khác đều thật tốt, nhớ đến lúc trước cùng hắn ở Thượng Hải cũng rất tốt đẹp…Nàng thừa nhận trong lòng đối với hắn có chút xao động, nhưng chính mình vẫn cố thuyết phục hai người là ở hai thế giới khác nhau mà không nên vọng tưởn Nay vì tiền, vì được trả thù lao hậu hĩnh, nàng tiếp nhận làm nữ giúp việc, hai người ở chung một năm, đến lúc đó, nàng có thể tiêu sái rời đi sao ? Nàng thật sự một chút cũng không nắm bắt được…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.