Bạn đang đọc Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần: Chương 14
Có lẽ vì muốn bồi thường vì hôm nay đã nghĩ sai về nàng,Tương Thừa Lăng mở cửa xe thể thao, chở Lôi Mạn Mạn đến một nhà hàng Pháp thập phần tao nhã để dùng bữa tối.
Gọi xong đồ ăn. Cùng uống một chút rượu, hắn mới ôn nhu mà hỏi : “ Nói như vậy, cho dù ngươi lần này đã phóng vấn lập công lớn nhưng lão bản của ngươi cũng chỉ trả cho ngươi một nửa phí dụng ?”
“ Đúng vậy, đúng vậy.” Lôi Mạn Mạn không ngừng gật đầu. Gương mặt đáng thương cầu xin “ Tương tiên sinh, ta biết làm người không nên lật lọng, đối với ngươi thật sự có chút khó nói, lần trước chi phí của chúng ta ở Thượng Hải , toàn bộ đều là tiền mồ hôi nước mắt của ta mấy năm nay ra sức dành dụm, ta biết số tiền này đối với ngươi thật không đáng kể, nhưng đối với ta nó lại là một khoản rất lớn…”
Nghe nàng khóc kể nửa ngày, Tương Thừa Lăng rốt cục hiểu được nguyên nhân hôm nay nàng tìm đến hắn hôm nay đối với ước mơ câu dẫn mình không hề có liên quan, nàng đơn thuần chỉ muốn lấy từ hắn một nửa phí dừng chân mà thôi.
Trong lòng có chút rung động nhưng cũng có chút thất vọng.
Nhìn người ngồi trước mặt, hắn xác định cái nhìn của mình đối với nàng là hoàn toàn đúng, nàng quả nhiên là một người đáng yêu không giống với những cô gái bình thường. lại nhớ đến những ngày ở Thượng Hải. hai người không kiêng nể gì, nói cười tranh cãi ầm ĩ, còn trước mặt mọi người trình diễn những màn ân ân ái ái tình cảm vợ chồng, chẳng lẽ nàng một chút cảm giác đều không có ?
Hắn vừa mới thừa dịp đi toliet , vừa gọi một cuộc điện thoại cho thư kí , hỏi ra mới biết nguyên bản chi phiếu gửi đi Thượng Hải đã gửi nhầm địa chỉ, dến ngày hôm qua chi phiếu mới được gửi trả về, trên đường lại gặp nhiều việc trì hoãn, khó trách lúc này Lôi Mạn Mạn mới có vẻ mặt cầu xin, đem bộ dạng đáng thương đến tìm hắn.
Sau khi hiểu rõ tình huống hắn phân phó thư kí đối với tấm chi phí kia không cần gửi lại, bởi vì hắn phát hiện chính mình có chút luyến tiếc mối quan hệ phát sinh với nàng.
“ Tương tiên sinh, ta hi vọng ngươi đai nhân đại lượng , đừng so đo với ta một chút đỉnh tiền, chỉ cần ngươi đáp ứng, kiếp sau ta nguyện làm trâu làm bò để đáp tạ.”
Thấy nàng trước mặt mình một phen nước mắt nước mũi, Tương Thừa Lăng dưới đáy lòng nhịn không được cười trộm, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vẻ mặt không liên quan. “ Tuy nói tiền với ta cũng không phải là một vấn đề, nhưng làm người phải có nguyên tắc, trước là ngươi ra sức nhờ ta giúp đỡ ngươi, hiện tại việc đã xong ngươi lại liền như vậy, dù như thế nào cũng đều là không phải.”
“ Ngươi… ngươi coi như những lời ta nói lúc trước là dối trá đi, Khổng lão phu tử không phải đã nói sao ? Duy chỉ nữ tử cùng tiểu nhân là nan dưỡng.Ta không ngại ngươi đem ta ra so sánh với tiểu nhân, chỉ cần ngươi đưa lại cho ta tiền.”
Nàng với bộ dạng như một tiểu khất cái đã chọc cười Tương Thừa Lăng, hắn sợ bộc lộ cảm giác thật ra ngoài liền ho nhẹ một tiếng, lập tức khôi phục lại bộ dạng ban đầu.
“ Mua bán là mua bán, tình ngươi là tình người, tuy ta thấy ngươi cũng thật đáng thương, nhưng trên đời không có ai ăn mà không phải trả tiền, nếu ngươi khẳng định có thể dùng lao động để đổi lấy tiền tài thì chúng ta biết đâu lại có thể tiến hành một cái giao dịch khác.” ( Anh này bây giờ mới bộc lộ bản chất sói nè kakaka, chết chị Mạn nha.)
“ Giao dịch cái gì?” Lôi Mạn Mạn giống như trong lời nói, ánh mắt của hắn thấy được tia giảo huyệt, không lẽ nàng nhìn lầm sao ?
“ Ta nhớ rõ lúc trước ở Thượng Hải ngươi đem việc ăn uống của ta hầu hạ đâu vào đấy, cảm thấy ngươi có khả năng trời cho để làm người giúp việc, không biết ngươi có hứng thú hay không ngoài giờ làm việc đến nhà ta làm nữ giúp việc để kiếm thêm thu nhập ?”
“ Uy, đề nghị của ngươi thật quá nha, ta làm sao có thể có khả năng giúp việc trời cho . Còn có, … ta vì sao phải làm nư giúp việc cho ngươi.” Lôi Mạn Mạn tức giận, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.