Bạn đang đọc Tiểu Tiền Nô Của Cổ Thần: Chương 12
Tương Thừa Lăng nhướng ày, Lôi tiểu thư ? Đột nhiên nhớ tới sáng nay khi đến công ty, khi bước vào thang máy tựa hồ nhìn thấy một thân ảnh có chút quên thuộc, mà khi đó trong lòng hắn chỉ nhớ đến hôm nay cùng tập đoàn Trần thị bàn bạc hợp tác, nên sau khi cửa thang máy khép lại hắn liền đem thân ảnh kia quăng ra khỏi đầu. Chẳng lẽ buổi sáng hắn không nhìn lầm ? Cái thân ảnh quen mắt kia chính thật là người mình đã gặp ở Thượng Hải – Lôi Mạn Mạn ? Nàng tìm hắn có việc gì ?
Nhớ đến sáng hôm đó đột nhiên nhận được điện thoại gọi đến từ thư kí nói công ty gặp phải vấn đề quan trọng cần chính hắn giải quyết. Hắn vốn định đợi nàng tỉnh dậy để nói lời tạm biệt, nhưng lại thấy nàng ngủ thật say, trên môi còn vướng nụ cười mị hoặc có vài phần yếu ớt, có lẽ đang gặp mộng đẹp. Hắn liền đem nàng từ sô pha hướng đến giường ngủ, sau đó lưu lại tờ giấy rồi vội vàng rời đi. Trở lại Đài Loan hắn đầu tiên giải quyết công việc hiện tại, mỗi gày tiếp không ít điện thoại, họp không ít hội nghị, đôi lúc trong đêm khuya ngẫu nhiên nhớ đến chuyến đi Thượng Hải, không thể phủ nhận trong kí ức đều lưu lại những hình ảnh ngọt ngào, ấn tượng.
Tuy nói Lôi Mạn Mạn là một nữ nhân đáng yêu, khi ở bên nàng hắn luôn cảm thấy ở nàng có một sức sống mãnh liệt, nhưng chẳng qua là một cuộc gặp bất ngờ nên hắn cũng không cố ý khen tặng. Hôm nay, nàng vì đâu lại đến tìm hắn ? nhịn không được tò mò liền gọi thư kí để nàng đi vào. Trong chốc lát, gương mặt quen thuộc trong đầu đã xuất hiện trước mắt hắn, trong thời gian ngắn tóc nàng dường như đã dài hơn trước. Lôi Mạn Mạn nhìn quanh văn phòng một lượt, nhịn không được tặc lưỡi thốt lên “ Không thể tưởng tưởng được văn phòng của Ngươi lại lớn và khí phái như vậy, mọi thứ chắc hắn đều rất đáng giá ”. Oa, có nghĩ nàng cũng không dám nghĩ đời nàng có lúc lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Tương Thừa Lăng không nghĩ câu đầu tiên của nàng lại thất thố như vậy, suốt một tháng không gặp, cái đáng yêu hoạt bát của Lôi Mạn Mạn đã chạy đi đâu ? Mới gặp nàng cũng có chút hồi hộp, nhưng vì thái độ vừa nãy của nàng mà hắn đã hồi phục lại tinh thần. Hắn mỉm cười xả giao, “ Đã lâu không gặp a, Lôi tiểu thư hôm nay đến tìm ta là có việc gì ?”
Lôi Mạn Mạn vội vàng thu hồi ánh mắt, biểu tình có chút xấu hổ, lúc trước chính mình cầu người ta cũng diễn lại tự mình muốn gánh vác chi phi sử dụng, nhưng hiện tại lại chạy đến hắn yêu cầu trả lại một nửa chi phí, như vậy có chút khó mở miệng.
Nhưng nhất thời nghĩ đến hoàn cảnh quẫn bức của chính mình, cùng với đệ đệ đang đi học tại Anh Quốc, cho dù lời khó nói đến đâu nàng cũng nhất định phải nói ra. Vì không muốn làm xấu hổ lẫn nhau, nàng quyết định đánh trước ha ha, nói trước cũng không ảnh hưởng đến chuyện vui, liền giả bộ kinh ngạc “ Sau khi trở về ta mới biết được ngươi lại là một người nổi danh, chẳng những là lão bản một công ty lại còn là người thừa kế hợp pháp của tập đoàn Tương Thị…”
Tương Thừa Lăng càng nghe càng nhăn mặt, nhíu mày. Nữ nhân này rút cuộc là có ý gì ? câu gì không nói lại nói đến đề tài gia thế của hắn ? Giờ phút này trên khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ lõi đời đang cười giả tạo, nụ cười chói mắt lại khó coi, cảm giác này một chút cũng không thấy lúc còn ở Thượng Hải.
Hay là nàng cũng như những nữ nhân hám giàu bên cạnh hắn, biết được bối cảnh gia thế hơn người của hắn mà sinh ra mơ ước ? Nhất thời Tương Thừa Lăng nghĩ đến khả năng này, tia lưu luyến trong lòng của hắn đối với nàng biến mất một chút cũng không còn.
Nguyên bản muốn dùng lời nói trực tiếp đuổi nàng đi, nhưng khi hồi tưởng lúc ở Thượng Hải cùng nàng có những phút giây ngọt ngào cũng không đành lòng làm cho nàng mất mặt. Nhìn nàng chu cái miệng nhỏ thể hiện sự hâm mộ đối với tiền tài và quyền thế của mình, hắn không kiên nhẫn lật xem hồ sơ.
Lúc này điện thoại trên bàn lại vang lên, là một vị khách lâu năm của hắn gặp chút sự cố muốn hắn giúp đỡ vài chuyện, hắn cố ý nói chuyện thật lâu mới buông điện thoại, thấy Lôi Mạn Mạn muốn mở miệng nói chuyện liền tỏ ra bộ dạng công việc đang thật sự bận rộn.
“ Thật xin lỗi Lôi tiểu thư, ta có một hội nghị rất quan trọng cần tham gia, chỉ sợ không có thời gian tiếp đãi ngươi, nếu ngươi không ngai, chờ đến lúc ta trở về rồi cùng nhau nói chuyện có được không ?”
Hắn đã hết sức tế nhị, nếu nàng còn cố tình không biết tốt xấu hắn cũng không ngại kêu bảo vệ tống nàng đi khỏi.
Trong nháy mắt, trên khuôn mặt của nàng xuất hiện vài phần mất mát, rất nhanh nàng lên xua tay. “ Không sao, không sao, Tương tiên sinh một ngày ngàn việc làm sao như chúng ta có thể nhàn nhã. Như vậy đi, ngươi cứ làm việc của mình trước, đến khi người có thời gian rảnh rỗi hãy nói, ta sẽ chờ người ”. Nói xong nàng cười hì hì, liền rời khỏi phòng mà không khỏi lưu luyến.
Tương Thừa Lăng thấy vậy không khỏi cảm giác thấy lòng nhẹ nhõm nhưng tựa hồ cũng có chút mất mát. Hắn thật sự nghĩ nàng so với nữ nhân khác có chút khác biệt, nên trong một lòng luôn có một góc nhỏ nhớ về những kỉ niệm ngắn ngủi nhưng ngọt ngòa ở tại Thượng Hải. Không nghĩ tới Lôi Mạn Mạn … cũng chỉ là một nữ nhân ham hư vinh, biết đến bối cảnh của hắn liền không tiếc tôn nghiêm, thể hiện ra ngoài bộ mặt tham lam xáu xí. Liền gọi điện đến thư kí căn dặn từ đây về sau không cho phép Lôi Mạn Mạn bước vào công ty một bước, nếu nàng tự ý xông vào thì bảo vệ liền đem nàng đuổi đi.