Tiểu Thư Yêu Tiền

Chương 37


Bạn đang đọc Tiểu Thư Yêu Tiền – Chương 37


Trường Xuân cung.
Hoàng Thái hậu nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi,tay nâng một chung trà,đưa mắt nhìn Phương Quân Di một thân hoàng bào ngồi bên dưới.
“Hoàng thượng,ai gia nghe nói người đã phế bỏ Đoan Phi,đồng thời cách chức Liễu thượng thư?”
“Thưa vâng.Đoan Phi phạm trọng tội,lẽ ra sẽ bị xử tội chết,đồng thời tru di tam tộc,nay phế bỏ địa vị,đày vào lãnh cung,cách chức Liễu thượng thư xem ra đã là giảm nhẹ rất nhiều rồi.”
Phương Quân Di kính cẩn trả lời,trong lòng âm thầm hừ lạnh.Nếu không phải tru di tam tộc Liễu gia sẽ khiến cho những kẻ theo họ ra mặt làm phản thì hắn đã làm rồi.Hình bộ phần lớn đều là người của Liễu gia.Nay hắn cách chức Liễu thượng thư,điều người tâm phúc của hắn thay thế vị trí của lão,cũng cần một thời gian để thanh lọc đám phần tử kia.
Sau khi thâu tóm quyền lực Liễu gia,còn một gia tộc khác mà hắn cần hết sức đề phòng…
Thái hậu gật đầu.Ám sát Quý Phi nương nương đương nhiên là một trọng tội.Liễu Như Nguyệt kia tuy độc ác,nhưng tâm cơ không sâu sắc,hành động lại quá vội vàng thiếu cẩn trọng.Sau chuyện này cũng không còn đáng ngại.

“Tình trạng Dương Quý Phi sao rồi?”
“Tạ Thái hậu đã quan tâm.Sức khỏe nàng đã khá hơn một chút…” Nhắc tới Thiên Thiên,ánh mắt Phương Quân Di chợt lộ ra sự ôn nhu không thể che dấu.
Thái hậu liếc nhìn Phương Quân Di,thầm thở dài.Hoàng thượng say mê Dương Thiên Thiên kia,không biết là phúc hay họa? Nếu vì nàng ta mà hoàng thượng quên được người kia,đó hẳn là điều tốt.Nhưng nếu xảy ra chuyện gì nguy hại đến giang sơn xã tắc…bà tuyệt đối không cho phép…
“Di Nhi,ta có thể đoán được con muốn làm gì.Chuyện đó hoàn toàn không đơn giản. Phải cân nhắc thật kỹ.”
Phương Quân Di hơi giật mình nhìn thái hậu,bàn tay vô thức siết chặt.
“Nhi thần biết phải làm thế nào.”
Thái hậu nâng tay,nhấp một ngụm trà.Năm xưa bà không có được sự sủng ái của tiên hoàng như vậy…Dương Quý Phi kia bà cũng đã từng gặp mặt hai lần.Đó là một cô gái rất trong sáng,không chút dã tâm mưu mô…
Thái hậu khẽ lắc đầu.Khi mới tiến cung,bản thân bà cũng như tiểu cô nương đó.Nhưng cuộc sống trong hoàng cung thật đáng sợ,có thể vẩn đục bất cứ kẻ nào.Dương Thiên Thiên kia…liệu có giữ được sự ngây thơ khả ái đó không? Hay sẽ từng bước đạp lên người khác để đạt được địa vị cao nhất?
“Mẫu hậu,người nghỉ ngơi,nhi thần xin cáo lui.” Phương Quân Di nhẹ nhàng đứng dậy,đối với thái hậu cung kính cúi đầu.
“Đợi đã !”
Thái hậu đặt chén trà trong tay xuống,khẽ nhíu mày.
“Ngọc Cầm đâu? Đã hai ngày nay không thấy tới thỉnh ai gia?”
Phương Quân Di ngẩn người đáp:

“Có lẽ Cầm Nhi đang ở Vạn Điệp cung.”

——————————–
“Hoàng thượng giá lâm !!!”
Nghe tiếng thái giám tung hô,Âu Dương Ngọc nhanh chóng lao ra,lôi kéo cánh tay Phương Quân Di.
“Hoàng đế ca ca,huynh tới rồi.Cầm Nhi muốn cùng Thiên Thiên tới Hồng Nhan Cung.Hoàng huynh,huynh cho phép nhé.”
Vừa nói,nàng vừa lắc lắc tay hắn,không quên mở to đôi mắt long lanh,chu miệng,mỉm cười thật ngọt ngào.Trước hết là mỉm cười nịnh nọt,nếu hắn không đồng ý,nàng sẽ khóc lóc ra vẻ đáng thương,còn nếu đến như vậy vẫn không được thì…hừ hừ,đừng trách nàng ngày mai mất tích.
Phương Quân Di hơi nhíu mày nhìn nàng.
“Cầm Nhi,ra bên ngoài rất nguy hiểm,một lần rồi muội không nhớ sao?”

Âu Dương Ngọc xị mặt ủy khuất cúi đầu,nước mắt đã ngân ngấn.
“Muội muốn ở cạnh Thiên Thiên mà,một mình Thiên Thiên sẽ rất buồn.Hoàng huynh,đồng ý đi mà.”
Phương Quân Di thở dài một hơi.Hắn tất nhiên biết một mình Thiên Nhi sẽ rất buồn chán.Nhưng nếu để Cầm Nhi cùng đi,hắn không yên tâm,hơn nữa,biết giải thích sao với Thái Hậu?
“Cầm Nhi,mẫu hậu vừa tìm muội,mau qua thỉnh an người.”
Âu Dương Ngọc định mở miệng năn nỉ,lại bị Phương Quân Di trừng mắt ngăn lại,đành hậm hực ra khỏi Vạn Điệp cung,tới Trường Xuân cung thỉnh an thái hậu.
Quả nhiên là bậc đế vương nha.Hắn hung lên cũng thật dọa người.
Phương Quân Di đuổi được Âu Dương Ngọc đi, khẽ cười một tiếng.Cầm Nhi và Thiên Nhi thân thiết cũng là tốt,nhưng hai nàng cứ dính lấy nhau không rời,cũng khiến hắn thấy khó chịu nha. ( Di ca ăn dấm với cả Ngọc tỷ a >”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.