Đọc truyện Tiểu Thư Và Nông Dân – Chương 56
Căn nhà đã bị thiêu rụi không còn gì, tôi sực nhớ khi bỏ trốn còn có Luật Sư đi chung mà, vậy Luật Sư đâu??? Tôi và Khanh nhìn nhau như hai đứa có chung một câu hỏi. Chúng tôi dặt ra nghi vấn một là bị giết hai là ông ta trốn thoát được.
“Có khi nào ông ấy…?” – Khanh nhìn tôi dò hỏi
“đừng nghĩ bậy! ông ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu?” – tôi lo lắng cũng không kém
“ông ta có mệnh hề gì thì việc lật tẩy Jack sẽ vô cùng khó khăn”
“chúng ta thử tìm ông ấy xung quanh xem”
Tôi và Khanh chia nhau đi tìm ông luật sư ấy, tìm trong đám cỏ cao vút, không bỏ xót một căn nhà bị đập phá nào.
“Ông ta đâu rồi?” – Khanh nhăn nhó hỏi tôi
“Tìm hoài mà vẫn không thấy! có khi nào ông ta bị chúng nó bắt nhưng không cho ra mặt không?” – tôi đoán
“thử tìm một lần nửa xem, nếu không có em sẽ nhờ vài người khác tìm giúp chúng ta” – Khanh chóng nạnh, chúng tôi chia nhau đi tìm thêm một lần nừa, vẫn không thấy ông ấy đâu.
Chúng tôi quay về nhà của Khanh sau cuộc tìm kiếm không thấy luật sư đâu cả. Cả hai đều lo lắng cho Quỳnh và Trân.
“Bây giờ chúng ta sẽ đối phó với cái tên đó như thế nào đây? cuộn băng thì luật sư giữ, mà luật sư giờ cũng mất tích” – tôi đi qua đi lại tay liên tục đập vào tráng
“bây giờ nghĩ cũng không được gì đâu, hành động thôi, sáng ngày mai chúng ta sẽ theo dõi lại vết tích cũ, rồi đi theo chúng nó đột nhập vào bên trong” – Khanh đứng dậy nhìn tôi và nói
“uhm… dù có chết cũng phải chiến đấu! Cám ơn em đã theo Đại Hai này tới đây”
“không có gì đâu! chúng ta như anh em với nhau mà” – cả tôi và Khanh nắm tay thật chặt thể hiện sự kiên quyết không ngừng.
Đúng vào sáng mai chúng tôi đã cải trang biến thành lũ loi nhoi quậy phá nhằm đánh lạc hướng chúng nó, ăn mặc có vẻ chẳng giống ai, chúng tôi tự kiếm những hình xâm trên mạng rồi lấy viết vẽ lại cứ như là chúng tôi xâm chúng lên da vậy, đã vậy còn phải đeo những thứ linh tinh trên người, nón thì đội ngược về sau, đội lệch sang trái. Nhìn vào ai cũng nghĩ chúng tôi là những đứa con hư hỏng, phá làng phá xóm. Chú ý quá nhiều thì thành ra chẳng có gì để mà chú ý. Bám theo những gì lúc trước chúng tôi theo dõi thì chúng tôi gặp một tên khá quen mặt, nhớ rồi tên đó dã bị chúng tôi bắt. Thấy hắn đi vào con đường trong chợ, chúng tôi bám sát theo, rồi lại quẹo thêm một ngõ nửa, hắn đang làm cái gì mà cứ quẹo hết hẻm này ròi đén hẻm kia. Hắn đi đang đi tự dưng đứng lại, tôi và Khanh vôi núp không để hắn phát hiện. Hắn ngó tới ngó lui sau đó tiếp tục đi tiếp. Tôi và Khanh thở vào nhẹ nhõm.
Đi hết đường chúng tôi ra một con đường lớn, toàn là nhà cao tầng. Chúng tôi theo dõi hắn đi vào căn nhà cao tầng cao nhất. Có thể đây chính là công ty mà Jack làm việc, đâu ai nghĩ rằng đứng đầu của một công ty lớn như vậy là một tên trùm buôn bán vũ khí.
“Hắn vào tòa nhà rồi, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?” – Khanh hỏi tôi
“với hình thù bây giờ chúng ta không thể vào tòa nhà đó được” – tôi lấy tay xoa càm
“chúng ta sẽ là nhân viên của tòa nhà đó thì sẽ vào được thôi” – Khanh mở to mắt nhìn tôi
“đúng vậy” – tôi đập tay lại với nhau
“làm bảo vệ khu đó, chắc đi lại sẽ dể dàng hơn”
“không được đâu! làm bảo vệ sẽ rất dể nhận ra chúng ta” – tôi cản
“chứ không làm bảo vệ thì làm gì?”
“làm lao công”
“lao công” – Khanh nhăn mặt khi nghe đến hai từ lao công
“lao công sẽ là người ít có ai để ý nhất, em có thể đi lại tùy ý mà không bị dòm ngó” – tôi phân tích
“uh… anh nói cũng có lý, vậy quần áo và thẻ nửa? làm sao chúng ta có nó đây?”
“chúng ta sẽ thuê lại tất cả những thứ đó từ người lao công bên trong công ty, lúc họ nghĩ trưa chúng ta sẽ đến gặp họ, trả cho họ một số tiền nhất định nào đó, hơn số tiền họ làm trong công ty” – tôi phân tích
“liệu họ có chịu không?” – Khanh sợ
“chúng ta cứ thử, nếu không được thì tính cách khác”
“ok”
Chúng tôi chờ đến giờ nghĩ trưa khi các nhân viên đi ra ngoài, đối diện công ty có một quán ăn khá rộng, tôi đoán nơi đó dành cho các nhân viên phục vụ buổi trưa. Lúc này chúng tôi phải cải trang thêm một lần nửa, tránh sự chú ý của chúng nó. Tụi đàn em của Jack cũng dùng cơm tại đây, chúng nó được ăn trong một khu vực khác, có vẻ đồ ăn của chúng nhiều hơn và ngon hơn những người ở đây. Khu ăn được chia theo từng khu, cứ như chia theo cấp bậc trong công ty vậy! chưa thấy cái công ty nào như cái công ty này cả.
Chúng tôi đến khu vực dành cho những người lao động chân tay, có hỏi vài người nhưng đa số không ai đồng ý cho chúng tôi mượn thẻ.
“Chết rồi từ nảy giờ mình đi gần hết rồi mà không ai cho chúng ta mượn cả” – Khanh quýnh cả lên
“vẫn còn mà chúng ta cứ đi hỏi tiếp đi”
Chúng tôi vẫn hy vọng sẽ có người cho chúng tôi mượn.
“Chú ơi … chú có thể cho con mượn thẻ nhân viên được không?”
“Để làm gì?” – người đàn ông nhìn chúng tôi dò hỏi
“dạ… chúng con muốn thử việc ở công ty đó ah”
“thử việc thì xin việc trực tiếp chứ làm gìh phai mượn thẻ người khác”
“dạ tại tụi con cũng có chuyện khó nói”
“nhưng các cậu làm gì ai biết được, công ty phát hiện đuổi việc chúng tôi thì sao?”
“dạ.. dạ…” – thật sự nghe đến câu này cũng thấy khó xử
Cả buổi trưa chúng tôi đến hỏi ai cũng từ chối.
“Làm sao đây đại hai???” – Khanh hỏi tôi
“liều thôi!” – tôi nhìn Khanh và nói
“Liều????”
Chúng tôi vào toa lét núp sẳn, thạt may toa lét bây giờ cũng đang vắng. Khi nhân viên của công ty Jack bước vào thì chúng tôi sẽ dùng một vật nặng đánh vào đầu cho xỉu, hay vọng không gây thương tích gì cho họ, bắt buộc chúng tôi phải làm như vậy thôi, cầu trời phật phù hộ cho chúng tôi và cả họ. Tôi và Khanh lột hết đồ của hai chàng thanh niên xấu số, lấy thẻ, đeo khẩu trang bao tay, rồi trà trộn vào nhân viên đi vào công ty. Cứ đến nơi là quẹt thẻ rồi vào, mọi thứ có vẻ trót lọt, tôi và Khanh dùng ám hiệu để nhận biết nhau. Hai đứa chia từng khu vực để dò la xem hắn giấu Trân và Quỳnh ở đâu. Khi tôi đang lau sàn nhà thì nghe giọng nói quen quen, tôi lén nhìn thì thấy Jack vừa đi vừa nói chuyện, có vài đứa lính đi theo. Rồi họ đi lên thang máy.
“Alo! Khanh có đó không?”
“Em đây! Phát hiện được gì rồi hả?”
“Đối tượng đang lên tầng 10”
“ok”
Khi tôi vào thang máy, cánh cửa thang máy đóng lại, rồi mở ra. Tôi phát hiện đó là tên bị chúng tôi bắt cóc. Hắn bước vào nhìn tôi tay sách theo mấy hộp cơm, hắn đứng vừa hút gió vừa hát nghêu ngao, có vẻ hắn đang yêu đời lắm đây. Tiếng chuông điện thoại reo
“Dạ em nghe nè đại ca”
“mày làm cái gi mà lâu quá vậy hả?”
“dạ em đang lên đại ca”
“nhanh đi”
“dạ em biết rồi”
Điện thoại hét mà bên tai tôi nghe rõ mồn một. Thang máy cứ đi lên từ từ nhảy số cho đến tầng 10, hắn bước ra trước còn tôi theo bước phía sau, rẻ vào tolet để không bị chú ý đến. Hắn bước vào căn phòng cuối cùng của dãy.
“Mày làm cái quái gì mà lâu quá vậy hả?” – một tên nát hắn
“Dạ tại hơi đông nên phải chờ”
“vào lẹ đi, tao đói lắm rồi”
Có lẽ căn phòng đó là đầy khả nghi nhất. Tôi liền gọi điện thoại cho Khanh
“Tình hình sao rồi?”
“Jack đi vào một căn phòng lớn, hình như là hắn ta đi họp thì phải, cũng có rất nhiều người vào trong đó”
“uhm… cứ theo dõi hắn, hình như phát hiện được chỗ chúng nó bắt Quỳnh và Trân rồi, nhưng cũng chưa chắc nửa, cần phải đến kiểm tra xem”
“ok, cẩn thận nha đại ca”
Lúc này tôi cũng khá hồi hộp, nhưng việc hồi hộp bây giờ thì chẳng có gì quan trọng. Tôi đến trước cửa, tay đưa lên cũng hơi chần chừ. Tôi gõ cửa
“Có chuyện gì vậy?” – hắn mở cửa giọng nói có vẻ bực mình
“dạ, tôi đến dọn dẹp ah” – hắn nhìn vào trong
“hôm nay khỏi” – hắn từ chối
“bình thường tôi cũng hay làm mà”
“đã nói khỏi, biến đi” – hắn nói cứ như là muốn đánh tôi, điều đó cũng làm cho tôi chắc chắn rồi Quỳnh và Trâm đang ở trong đó, tôi nghe tiếng kêu âm thanh cứ ứ ứ.
“ủa? có chuyện gì trong đó sao?” – tôi chồm chồm ngó vào trong
“không phải chuyện của mày” – hắn đẩy mạnh làm tôi té nhào xuống đất -” đi chỗ khác” – hắn trừng mắt rồi đóng xầm cửa lại.
Trước khi vào nhà vệ sinh, tôi thấy chiếc xe đẩy thức ăn đậu ở bên ngoài, trong tôi nhảy ra ý định. Vừa bước vào trong thì thấy anh chàng phục vụ đang rửa tay, tôi đến gần làm bộ rửa tay sau đó nhân lúc anh ta không để ý tôi đánh một cú ngay ót thì anh ta ngất xỉu.
“Xin lỗi nhé anh bạn! tôi thật sự không muốn đâu”
Lại thêm một lần nửa, tôi lột đồ của anh ta ra, mặc lại đồ lao công cho anh ấy. Tôi chỉnh chu trang phục lại, lấy điện thoại gọi cho Khanh lên tầng 10, gặp tôi trước cửa thang máy.
“Anh kiếm bộ đồ này ở đâu vậy?” – Khanh thấy tôi và ngạc nhiên
“Cũng là cách cũ thôi” – tôi cười -”bây giờ chúng ta sẽ đột nhập vào căn phòng cuối, vì nó là đáng ngờ nhất, khi nảy anh nói vào làm vệ sinh thì chúng nó từ chối”
“uhm… vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?”
“em sẽ chui vào ngồi trong xe đẩy, có lớp khăn che rồi, anh sẽ mang đồ ăn tới, nói là sếp Jack kêu người mang tới”
“ok! tiến hành”
Khanh vội chui xuống xe đẩy, lớp khăn đã che, tôi đẩy chiếc xe đẩy thức ăn đứng trước cửa chờ và gõ cửa.
“Chuyện gì nửa vậy?” – hắn mở cửa
“dạ! sếp Jack kêu em mang đồ ăn lên”
“uhm… vậy thì vào đi” – lúc vào bên trong tôi thấy có một tấm vải trắng chắn ngang giữa phòng, trong phòng có bốn tên.
“Đem thức ăn xong rồi đi nhanh dùm cho”
“công nhận đại ca Jack lo cho tụi mình ghê anh em” – chúng nó cười to, nhưng để kiếm tra cho chắc ăn tôi làm rớt hủ muối tiêu dưới đất, khom xuống dưới nhặt thì thấy bốn bàn chân, tôi nhận ra được Quỳnh và Trân đang ở sau lớp vải trắng đó.
“xong rồi thì cút đi” – tụi nó hùa nhau nói – “để tao gọi cho đại ca cám ơn đại ca đã, alo đại ca hả? cám ơn đã cho người đem thức ăn cho tụi em”
“mày nói cái gì? tao không kêu ai đem lên hết”
“xin lỗi nhé” – tôi cười thật tươi khi nhìn chúng nó, rút tấm khăn trải xe đẩy thật nhanh, trùm đầu tên bự con nhất, dùng chân đá hắn bay thẳng vào tường, Khanh nhảy ra chiếc xe đấy, dùng chân đạp xe đẩy cho tên thứ hai. Hai tên còn lại rút dao găm nhào tới, dao hướng thẳng vào mặt chúng tôi nhích qua bên trái, tôi giữ tay bẻ gảy tay nó, dùng chân đá khụy chân phải của hắn, cho một cú ngay càm. Khanh xử tên tiếp theo xoay người vật ngã xuống đất, tiếp tục bẻ tay cầm dao. Khanh nhanh kéo chiếc vải trắng thì lộ ra Quỳnh và Trân, ánh mắt cả hai sáng rỡ khi thấy tôi và Khanh, Khanh lột miếng băng keo dán miệng của cả hai ra.
Lúc này tôi phải xử lý tên bự con nhất, hắn đứng dậy vức tấm màn ra khỏi người, cơn thịnh nộ của hắn bây giờ còn cao hơn cả tòa nhà này! Hắn nhào đến ôm lấy tôi rồi nện vào bụng tôi liên tục, Khanh chạy đến ôm đầu của hắn, dùng tay đánh lên đầu của hắn liên tục. Hắn đau điến buông tôi rơi xuống đất. Hắn rút hai con dao găm bên người ra.
“Lại gặp tui bây! tao nghĩ tụi bây đã bị chết cháy rồi chứ”
“nhờ hiền lành nên trời thương đó” – Khanh trả lời
“mày dám đánh đầu của tao, tao sẽ giết mày” – hắn nhào tới Khanh như con hổ đói, tôi không kịp ngăn hắn lại, hắn đã đâm ngay cánh tay của Khanh một nhát dao.
“Khanh” – lúc này Quỳnh và Trân kêu lên nghe thảm thiết
Tôi đến ôm người của hắn giật hắn về phía sau, tôi thấy cánh cửa sổ đang mở, đành phải liều thôi, nếu không hắn cũng sẽ giết cả lũ. Sức lực cuối cùng của tôi cũng kéo hắn đến gần cửa sổ, dù hắn có chống cự đến đâu. Tôi chỉ có thể kiềm hắn được đến khúc đó mà thôi, hắn quay lai tay bốp cổ tôi đến ngẹt thở, tôi cố cửa quậy, một tay hắn cầm dao chỉa thẳng vào mặt của tôi. Dù thế nào thì tôi cũng phải sống, tôi cũng phải sống. Tôi dùng tay nắm chặt cổ tay của hắn, hắn buông dao rớt xuống đất, khi chiếc dao rớt xuống đất thì lúc đó bản thân tôi cũng mất cân bằng, tay trái của tôi bốp cổ của hắn, mặt hắn đỏ nổi gân xanh trên mặt.Cân bằng không còn giữ được nửa, tôi và hắn cùng lọt ra ngoài cửa sổ. Tôi bám ngược hai tay vào thành cửa, còn hắn thì rơi tự do xuống đất, độ cao cũng khá cao, có lẽ hắn cũng chết mất rồi. Tôi không thể nào chịu lâu hơn được nửa, tư thế ngược thế này. Lúc này có ba bàn tay đưa xuống kéo tôi lên từ vực thẳm cái chết. Tôi leo vào lại cửa sổ.
“phù… tưởng chết rồi chứ” – tôi thở nhẹ nhõm, Trân chạy đến ôm lấy tôi khóc nức nỡ. cuối cùng tôi cũng cứu được em rồi, bây giờ tìm cách ra khỏi đây thôi. Quỳnh rất lo cho Khanh vì tay chảy khá nhiều máu, Quỳnh xé áo những tên kia để có vải mà cầm máu. Khanh tự tay rút con dao ra khỏi cánh tay của mình, rất là đau.
“chúng ta đi thôi” – cả bốn chúng tôi nhìn nhau gật đầu.
Chúng tôi bước đi nhẹ nhàng rồi vào thang máy bấm nút cho thang máy đi xuống. Khi đến tầng 4 thì thang máy mở cửa ra, chúng tôi bước ra thì gặp lũ đàn em của Jack và Jack. Cả bốn chúng tôi co dò lên mà chạy, trên đoạn đường đi tới cầu thang thoát hiểm gặp gì là xô đó, chậu bông, lao công, mọi thứ. Chạy đến cầu thang thoát hiểm, khi chúng tôi chạy đến tầng hai thì chúng đang ở tầng ba. Đang chạy cả Quỳnh và Trân tháo giày cao gót ra chạy cho nhanh, tránh đi việc nguy hiểm.
Khi chúng tôi ra được đến sảnh chính thì bị Jack và đồng bọn của hắn bao vây.
“Chạy đi đâu!” – Jack cười lớn
“mày sẽ phải trả giá những gì mày làm?” – tôi khẳng định
“trả giá! hahaha……”
“tại sao mày cười? cười cái gì mà cười” – khanh nói
“bị thương mà còn nói lớn nửa sao? tụi bây biết là tụi bây đang ở đâu không hả?”
“ở trong một cái động buôn bán vũ khí” – Trân trả lời
“chính xác! rất là thông minh”
“tại sao anh muốn hãm hại ba tôi” – Trân nói
“ai biểu ông ta giàu và có một cô con gái xinh đẹp làm gì? nhưn bây giờ ta hết hứng thú với cô rồi, ta chỉ cần tiền thôi, nhưng muốn có tiền chỉ còn cách đó mà thôi”
“thăng chó, mày không xứng đáng để làm một con chó nửa”
“ông ta thật ngây thơ, ông ta đúng là người tốt bụng thật đó, chính tao hại ông ta đó, chính tao cướp đoạt tài sản bằng cách đưa ông ấy vào tù đó, nếu như cô chịu làm vợ tôi thì ba cô đâu có vào tù” – hắn lắc đầu
“BÂY GIỜ CHÍNH MÀY SẼ PHẢI VÀO TÙ” – tiếng nói quen thuộc vang dội, người bước ra trong đám lính của hắn chính là luật sư
“Luật sư ông đây rồi!” – tôi mừng rỡ khi thấy ông ta
“mày đang nói vớ vẫn gì vậy hả? không phải mày chết rồi sao” – Jack la lớn
“đây sẽ là bằng chứng trước tòa” – Luật sư đưa chiếc máy ghi âm ra “ông ta thật ngây thơ, ông ta đúng là người tốt bụng thật đó, chính tao hại ông ta đó, chính tao cướp đoạt tài sản bằng cách đưa ông ấy vào tù đó, nếu như cô chịu làm vợ tôi thì ba cô đâu có vào tù”
“Tao không chết dễ dàng như vậy đâu! cái video tao giữ bên người chỉ là bản nháp, tôi đã sai người âm thầm đem nó đến cảnh sát rồi, cộng đến cái này nửa thì đủ cho mày ngồi tù suốt đời, cố ý đánh cắp tài sản, buon bán vũ khí, bắt cóc, âm mưu giết người, nhiêu đó thôi cũng đủ sống trong tù cho đến già”
“GIẾT SẠCH GIẾT HẾT CHO TAO” – hai con mắt đỏ ngầu của hắn khi hắn bị đưa vào bước đường cùng, chỉ có bốn tên đứng gần hắn là nhúc nhích còn lại đứng yên “TỤI BÂY ĐIẾC HAY SAO MÀ KHÔNG LÊN XỬ HẢ? TỤI BÂY ĐIẾC HẾT RỒI HẢ?”
“xin lỗi, người của mày bị bắt hết rồi! đang đứng đây là người của tao!” – khi luật sư nói xong thì một kẻ cao lớn đứng ra nhìn tôi
“nhớ tôi không anh bạn?” – anh ta mở mắt kính ra và tôi nhớ ra rồi, người đã bắt đánh Khanh và … người đã cho tôi đấu một mình….
“thì ra là anh….” – tôi hết sức ngạc nhiên
“chúng tôi bây giờ không như xưa nửa, đến đây và giúp các bạn, người luật sư đó là anh trai của tôi”
“tao hiểu rồi! không ngờ tao lại có ngày này, nhưng trước sau gì thì tao cũng phải ngồi tù, nên tao nghĩ tao nên giết mày, vì mày xuất hiện mọi thứ của tao coi như mất hết” – hắn nhìn tôi với ánh mắt căm thù.
Hắn và bốn tên móc dao găm quánh nhau với những tên đàn em, em của luật sư. Tất cả gần như bị hạ gục dưới tay của Jack. Bốn đàn em của Jack không thể đánh lại em của Luật Sư, mọi chiêu đánh và tung ra đều bị một chiêu một của em luật sư là gục tại chỗ. Jack và em luật sư đánh nhau bằng những cú đấm liên hoàn, Jack có vẻ nhanh tay hơn nên đã chém liên tục lên cánh tay của em Luật Sư. Tôi chạy đến và giúp, một cú dọng từ đầu Jack dọng xuống, hắn đứng dậy xoa đầu.
“Hôm nay là ngày chết của tao và mày” – trên tay hắn vẫn còn dao găm, hắn quơ dao găm trước người tôi, tôi nhảy về phía sau để né, nhưng bị trầy sướt nhẹ.
“đau không?” – hắn hỏi tôi
“đưa mọi người ra khỏi đây ngay” – tôi hét để mọi người đi ra ngoài
“JACK ANH ĐÃ BỊ BAO VÂY, HÃY THẢ DAO XUỐNG VÀ RA ĐẦU HÀNG, CHÚNG TÔI SẼ XEM XÉT VÀ KHOANG HỒNG CHO ANH” – tiếng loa vọng vào, cảnh sát đã bao vây đầy khu vực này.
“hahah… cánh sát tới rồi ah”
“nhanh đi! đi ra ngoài hết đi” – tôi hét
“mày nghĩ ra ngoài được không?” – hắn móc súng từ trong túi áo của mình ra,’ đứa nào ra tao bắn nát sọ” – hăn dơ khẩu súng lên trời bắn ba phát chỉ thiên, rồi bắn bẻ nát đồ đạt xung quanh. – “chỉ cần như thế này thôi thì tụi bây chết hết! rồi tao cung sẽ chết, tao không muốn ngồi trong cái nhà tù hôi hám đó, dơ bẩn, như cái cầu tiêu vậy”
“bây giờ mày có súng trên tay rồi, sao không bắn luôn đi, suy nghĩ gì nửa” – tôi nói với hắn
“bộ mày muốn chết là chết hả? đâu dễ vậy, tao thích cho tụi bây hồi hộp khi cái chết gần kề, vậy mới thú vị”
“vậy sao?” – tôi nghĩ là tôi sẽ nói chuyện với hắn để hắn không tập trung, tôi sẽ liều chết đối diện với hắn để cho mọi người được an toàn. Tôi nhìn mọi người đưa mắt hướng ra cửa, hàm ý kêu mọi người phải tận dụng hết mức có thể để ra khỏi đây.
“chứ gì nửa?” – hắn cười
“tại sao anh lại thích tiền như vậy?” – tôi bước tới gần hắn
“tiền ai mà không thích, tao muốn là người giàu có nhất thế giới này”
“tại sao không làm ăn liêm chính mà đi bằng con đường tội lỗi thế này”
“ngu quá! liêm chính thì được bao nhiêu tiền, tao cung muốn mọi người phải nể sợ tao, biết chưa” – tôi đang có một khoảng cách khá thuận lợi
“vậy thì …..” – tôi nhào đến ôm chặt hắn và kiềm chế khẩu súng của hắn – “chạy đi, chạy nhanh lên”
“Anh Thanh” – Trân hét lên cả Quỳnh, Khanh, luật sư kéo thật nhanh để có thể ra ngoài.
“Mày dám lừa tao” – Jack cựa quậy đưa khẩu súng bắn lung tung, tôi cảm nhận được cái nóng cấn ngay vào bụng -”mày chết tơi nơi rồi”
“Dù có chết tao cung phải bảo vệ những ng tao yêu thương”
“ĐÙNG”
Viên đạn soắn sâu vào bụng của tôi, nó như đốt cơ thể của tôi ra hàng trăm trăm mảnh, tôi buôn Jack ngã nhào xuống đất, tay tôi đưa xuống bụng thì máu chảy ra rất nhiều, họng tôi cứng lại chỉ có thể kêu ú ớ ú ơ … không phát ra thành lời.
“AAAAAAAAAAAAAAAA” – Jack la rất lớn tôi không biết chuyện gì xảy ra với hắn, hắn nằm sắp xuống đất khi thấy hai con dao găm cắm thẳng vào bắp chúi và đùi, hai con dao đó do em của Luật Sư đâm hắn. Em luật sư lấy hết sức đứng dậy, lấy súng chỉa thằng vảo mặt hắn, lúc này xung quanh tôi là một vùng mờ, tôi nghe bước chân chạy rầm rầm… tôi nghe tiếng kêu của Trân gọi tên tôi liên tục …..
______________________________
Chap này khá dài vì để bù lại cho khoảng thời gian tuần trước. Chúc đọc giả đọc vui vẻ ^^