Bạn đang đọc Tiểu Thư Trưởng Nữ – Chương 45
Nhan Diệp Doanh vừa rời đi không bao lâu thì Thái tử điện hạ đến Thanh trì.
“Người đâu?” – Lãnh Kỳ Song nhìn quanh Thanh trì vắng lặng không bóng người nghiến răng nói qua khe hở, giọng nói như rít chói tai giận dữ.
“Thái tử! Thái tử!” – Nhan Diệp Dung vừa nhìn thấy Thái tử đôi mắt mơ màng không rõ chạy vội đến ôm y, đụng da thịt vào người nàng ta có cảm giác như mình bị thiêu đốt đến ngột ngạt.
“Ta hỏi người đâu?” – Lãnh Kỳ Song bức bối hất Nhan Diệp Dung ra ngoài. Trừng mắt nhìn nàng ta.
“Thiếp không bkhô, thái tử ơi, giúp thiếp với” – Nhan Diệp Dung đầu óc không còn biết gì nữa, ra sức cởi áo ngoài chạy đến bên Lãnh Kỳ Song. Chuyện tốt trước mắt tự dưng không hiểu vì sao lại không thành tâm tình cực kỳ không vui, Lãnh Kỳ Song cứ thế tung một cước hất văng Nhan Diệp Dung xuống hồ nước ấm. Với khí thể rừng rực còn gặp nước ấm khiến cho Nhan Diệp Dung càng hưng phấn hơn, tay nàng ta không ngừng vuốt ve cơ thể mình, dùng ánh mắt điên dại nhìn thái tử.
“Thái tử…đến đây với thiếp đi!”
“Ngu ngốc!” – Lãnh Kỳ Song tâm tình cực kỳ không vui tức giận quay người bước ra khỏi Thanh trì.
Nhan Diệp Doanh được Tình nhi vừa ôm vừa dìu mang về viện của mình, Lãnh Kỳ Lạc ngồi sau bàn sách nghe động tĩnh ngước mắt nhìn lên thấy tình cảnh trước mặt có chút hoảng sợ thoáng qua tầm mắt y vội đứng lên đỡ Nhan Diệp Doanh từ trong tay Tình nhi.
“Chuyện gì?” – Lãnh Kỳ Lạc nhíu mắt nhìn Tình nhi, chất giọng lạnh lùng tỏa ra xung quanh vô cùng giá rét.
“Bẩm vương gia, vương phi không biết vì sao… Từ Thanh trì đi ra đã vậy!” – Tình nhi rung sợ nói. Nàng ta thật sự không biết được bên trong đã xảy ra chuyệtron, tất cả nàng đều làm theo đúng sự dặn dò của Nhan Diệp Doanh.
Ôm Nhan Diệp Doanh trong vòng tay cảm nhận được sự nóng nãy từ cơ thể nàng, gương mặt đỏ kè cũng như ánh mắt mơ màng diễm lệ đang nhìn y, đôi môi đỏ được nàng dùng răng cắn lại cố gắng ngăn chặn không để phát ra âm thanh ám muội nào Lãnh Kỳ Lạc nhìn những điều đó trong lòng chợt hiểu chuyện gì, tay càng ôm chặt lấy Nhan Diệp Doanh hơn.
“Ngươi lui ra đi! Chuyện này đừng lan truyền ra bên ngoài!” – Lãnh Kỳ Lạc nhanh chóng cho Tình nhi lui ra, không quên dặn dò chuyện đêm nay tốt nhất càng ít người biết càng tốt.
“Dạ vâng!” – Nghe điều đó Tình nhi nhanh chóng lui ra bên ngoài để lại hai người bọn họ trong phòng.
Yến tiệc tối diễn ra Lãnh Kỳ Lạc đến có chút muộn! Nhưng vì chuyện thân thể của Nhan Diệp Doanh nên hoàng thượng không trách cứ.
“Thất Vương phi sức khỏe không ổn sao?” – Lãnh Kỳ Song nhanh chóng lên tiếng hỏi han, ánh mắt sắc lạnh nhìn Lãnh Kỳ Lạc.
“Đa tạ thái tử quan tâm, Vương phi thân thể có chút không tốt nên không thể đến được!” – Lãnh Kỳ Lạc nhàn nhạt quay sang nhìn y, đến khi y cảm thấy gương mặt mình đơ cứng mất tự nhiên thì mới nhìn thấy môi Kỳ Lạc mấp máy trả lời.
“Ngươi nên chăm sóc nàng ấy nhiều hơn!” – Lãnh Kỳ Song có phần lúng túng cúi mặt xuống giả vờ uống ngụm trà để tránh đi ánh mắt âm trầm đó của Lãnh Kỳ Lạc.
Yến tiệc cũng diễn ra nhanh chóng do tất thẩy mọi người đều đã mệt sau một ngày vận động nên Hoàng Thượng cũng không muốn kéo dài. Sau khi dùng xong bữa thì cùng Hoàng hậu lui về những người còn lại cũng lục đục kéo nhau rời đi. Đột nhiên từ hướng Thanh Trì truyền đến tiếng xôn xao có người chạy đến bẩm báo.
“Bẩm thái tử bên phia đó… Có chút lộn xộn!” – Lính canh chạy đến nói.
“Chuyện gì!” – Lãnh Kỳ Song nhíu mày nghi hoặc.
“Dạ thần cũng không biết nhưng mà mời Ngài đến đó một chuyến!”
Thái Tử đưa mắt nhìn Lãnh Kỳ Lạc, hai người cùng không hẹn mà đứng lên bước đi cùng nhau. Gần đến nơi đã nghe truyền đến những âm thanh vô cùng ám muội của nữ nhân cùng những tiếng thở dóc.
“Bên trong là ai?” – Lãnh Kỳ Song nghe qua đã hiểu chuyện gì đang diễn ra bên trong.
“Bẩm lúc tối có…. Thất vương phi đến đây!” – Tên lính gác cằm sổ sách nói, ánh mắt có chút ái ngại nhìn Lãnh Kỳ Lạc, mọi người có mặt tại đó cũng đồng loạt quay về hướng Lãnh Kỳ Lạc. Nhiều người thì có phần ái ntại, nhưng cũng có vài người thì nhìn y bằng ánh mắt xem kịch vui, xem lần này với tình cảnh này thì một Lãnh Kỳ Lạc băng giá có còn điềm đạm được nữa hay không!
“Thất vương gia, nếu quả thật là Vương phi thì chuyện này không còn là chuyện vụng trộm nho nhỏ nữa rồi!” – Một vị a ca lên tiếng
“Đúng vậy! Như kiểu bôi xấu Thất đệ của ta không chỉ vậy còn bôi xấu cả hoàng tộc!”
“Thất đệ chuyện này ngươi muốn làm gì?” – Lãnh Kỳ Song không tin bên trong là Nhan Diệp Doanh vì ban nãy y đã vào kiếm ngườL, nhưng nếu như ban nãy y tìm không kỹ hoặc họa nhất nàng ta đi đâu đó rồi bị lôi lại đây quả thật trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu kèm lo lắng.
“Ngươi mở cửa ra!” – Lãnh Kỳ lạc nhàn nhạt nói, thái độ như chuyện này y không hề quan tâm cũng không muốn vướn đến.
“Ngươi nghĩ kỹ chưa, chuyện này ít ngươi nhìn thấy sẽ tốt hơn!”
Lãnh Kỳ Lạc không quan tâm những lời nói đó, đưa ánh mắt băng lạnh nhìn lính gác, hắn thấy vậy sợ sệt nhanh chóng mở cửa ra, bên trong mờ mờ hơi nước cùng với những âm thanh ám muội kia phát ra mọi người cùng nhau đi vào trong ai cũng mang tâm trạng đi xem trò vui của Thất Vương phủ. Đến khi nhìn rõ gương mặt nữ nhân đang điên đảo dưới thân thể nam nhân kia là ai thì ánh mắt ái ngại của mọi người đang nhìn chầm chầm lên người Lãnh Kỳ Lạc đều chuyển về phía Lãnh Kỳ Song.
“Tách chúng ta!” – Lãnh Kỳ Song có chút bất ngờ rồi trầm giọng nói, tên nam nhân đang điên loạn nghe tiếng động ngước nhìn lên mới phát hiện ra mọi người hoảng sợ đứng lên quỳ trên mặt đất run rẫy. Nhan Diệp Dung bất ngờ bị buông ra có chút hụt hẫng đưa đôi mắt diễm tình nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy gương mặt của những người xung quanh có chút bất ngờ chợt bừng tĩnh, sau đó cơn đau từ thân thể truyền đến rõ rệt mang nàng ta về thực tại.
“Đem ra ngoài đánh chết cho ta!” – Lãnh Kỳ Song lên tiếng quát.
“Thái tử tha mạng thái tử tha mạng, là nàng ta nàng ta dụ dỗ nô tài!” – Tên nàm nhân run sợ vừa nói vừa dập đầu xin tha.
“Ngươi nói láo chính ngươi đã dụ dỗ ta! Thái tử người phải tin thần thiếp!” – Nhan Diệp Dung lấy áo choàng lên người khóc lóc, nàng ta cũng không hiểu vì sao lại có chuyện trước mắt như vậy.
Đầu óc nàng ta mơ hồ, sau khi Thái Tử tung cước đá nàng ta xuống hồ nước, trong người nàng ta vô cùng khó chịu đến mức tưởng chừng như không thể nào chịu đựng được, chệnh choạng đứng lên đi ra bên ngoài thì bất ngờ va phải một gia nhân bên ngoài, do mất thăng bằng nên ngã vào lòng anh ta. Thừa dịp đụng chạm vào thân thể làm lửa tình trong lòng Nhan Diệp Dung không kiềm chế được lại càng bùng nổ hơn nữa. Nhìn quần áo trên người nàng ta xốc xếch, gương mặt lại diễm lệ nhìn y bằng ánh mắt đưa đẩy, hơi thở nóng bỏng, thân người lại gợi cảm đã vậy nàng ta còn ráo riết dính lấy người y như vậy khiến tâm tình của người gia nhân kia không kiềm chế được. Nhan Diệp Dung thừa lúc y có chút mê luyến mình đã lôi y vào trong Thành trì này.
“Lôi hết ra ngoài đánh cho đến chết!” – Lãnh Kỳ Song cảm thấy lửa nóng trong người rừng rực không kiềm chế được nói.
“Không Thái tử xin tha mạng xin thái tử tha mạng!” – Tên gia nhân bị lôi ra ngoài mà không một ai dám lên tiếng.
ngoài lề: cả nhà có sông sót qua cơn bão mang tên Black Friday không????? cỡ này có lẻ mọi người bận rộn quá nên không ai nhắn mèo post truyện mới nữa nhưng mèo vẫn tự động post rất ngoan!