Tiểu Thư Trưởng Nữ

Chương 10: Cho vay bạc


Bạn đang đọc Tiểu Thư Trưởng Nữ – Chương 10: Cho vay bạc

“Ai?” – Đang ngồi tính toán trong phòng thì Diệp Doanh nhìn thấy bóng người phấp phơi phía tường phủ in lên cửa sổ có chút giật mình. Nàng vội đóng sổ sách đứng lên hương chiếc bóng đó thăm dò.

“Chà chỉ một tháng không gặp có lẻ tiểu thư đã quên ta rồi!” – Giọng nói trầm trầm nhưng lại mang loại hàn băng nào đó khiến người nghe có thể cảm thấy xung quanh lạnh lẽo.

“Thất hoàng tử!” – Diệp Doanh có chút giật mình, nàng thật không ngờ nàng với y lại đối diện với nhau trong hoàn cảnh này, trong kiếp trước hai người đến nói chuyện còn không có chứ đừng nói đến mối nhân duyên như thế này.

Nghe nàng nói, Lãnh Kỳ lạc nhẹ nhàng đáp xuống đất, kinh công của y thật sự lợi hại.

“Ta không nghĩ đêm khuya thanh vắng như thế này! Thất hoàng tử đến viện của tiểu nữ hợp lẽ tình!” – Tuy có chút bất ngờ nhưng nàng nhanh chóng lấy lại được sự điềm tĩnh hướng người trước mặt cung kính nói.


“Ta đến đây có nhã ý cho mượn bạc!” – Lãnh Kỳ lạc vẫn giữ cái thái độ lạnh nhạt xa cách nói.

“Mượn bạc!” – Nghe câu nói của Kỳ Lạc lòng Diệp Doanh có chút chấn động vô cùng, nàng không nghĩ y có thể biết hết những chuyện mà nàng làm, lại còn nhã ý giúp đỡ, lòng nàng hơi bất an cũng như thấp thỡm dè chừng.

“Đúng ta có nhã ý cho tiểu thư mượn bạc! Một trăm vạn lượng bạc lãi mỗi tháng 100 lượng bạc!” – Lãnh Kỳ Lạc dẫn bước nhẹ nhàng đảo vòng quanh sân viện quan sát lãnh đạm nói. – “Tiểu thư thích hoa hạnh à!?”

“Ta thích màu đỏ bất khuất của hoa hạnh, nhưng một trăm vạn lượng bạc không phải con số nhỏ, nếu như ta không thê trã cho người thì người không ngại hay sao?” – Nhan Diệp Doanh có chút bối rối trước lời đề nghị quá đột xuất của Lãnh Kỳ Lạc.

“Đó là tiền nhàng rồi của ta! Tiểu thư không cần quan tâm đến, ta phải sợ chứ nên ta cần khế ước! Thế chấp chính là bản thân tiểu thư!” – Câu nói cuối cùng thoát ra khỏi miệng Lãnh Kỳ Lạc khiến Diệp Doanh chấn động như không tin vào chính tai của mình, nàng nhìn gương mặt y như tìm một chút biểu hiện cảm xúc nhưng trên đó vẫn bình lặng như mặt hồ không gơn sóng.

Nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của Diệp Doanh nhìn mình kỳ Lạc điềm đạm dừng chân dạo quanh nói – “Nếu không muốn thế tiểu thư phải trã bạc lại cho ta! Tiểu thư có muốn giao dịch!”

“Cho ta thời gian suy nghĩ có được không!” – Nhan Diệp Doanh cần phải suy nghĩ lại lời đề nghị này, tuy rằng hiện tại lời đề nghị này có thể giúp nàng giải nguy khỏi đường cụt trong việc thu mua hàng, nhưng cũng khiến nàng phải đề phòng với một người khó đoán như Lãnh Kỳ Lạc.

“Được!” – Lãnh Kỳ Lạc nghe câu nói của Nhan Diệp Doanh, nơi khóe miệng hiện lên ý cười hài lòng, nói dứt câu, không đợi chào tiễn biệt Lãnh kỳ Lạc đạp bước bay lên tường viện rồi nhanh chóng biến mất sau thành viện nhanh như một cơn gió.

Diệp Doanh bần thần suy nghĩ về đề nghị của lãnh Kỳ Lạc, nàng không biết tại sao y lại biết việc nàng đang làm nhưng lại có nhã ý giúp đỡ. Nàng cố gắng lục lại trong trí nhớ kiếp trước thông tin về Lãnh Kỳ Lạc, nhưng trong trí nhớ của nàng y chỉ là một người vô cùng lạnh lùng, thường không quan tâm đến những chuyện xung quanh không liên quan đến y. Cho nên có thể thấy sự việc này thật sự vô cùng kỳ lạ.


…..

“Chuyện đó đã suy nghĩ đến đâu rồi!” – Sau đó đêm nào Diệp Doanh cũng mở cử sổ nhìn lên tường viện, như trông chờ sụ xuất hiện của y. Mười ngày sau lần gặp gỡ đó cuối cùng Lãnh Kỳ Lạc cũng đến, vẫn dáng đứng hiên ngang nhẹ nhàng tà áo bào trắng bay bay trong gió, tóc dài buộc hờ phái sau nhìn rất giống tiên nhân trong truyền thuyết.

“Ngài lại đến!” – Diệp Doanh cười cúi chào, Lãnh Kỳ Lạc nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Diệp Doanh, gương mặt vẫn lạnh lùng, ánh mắt vẫn trong veo vô cảm.

“Ngài không thắc mắc việc ta đang làm hay sao?” – Diệp Doanh thấp giọng nói.

“Ha ha ha thắc mắc thì làm gì! Nàng nghĩ chuyện nàng thu mua mọi thứ dễ dàng như vậy không bị ai phát giác là chuyện thường tình hay sao?” – Câu nói của Kỳ Lạc như đánh vào lòng suy nghĩ không câu trã lời của Diệp Doanh, đúng vậy nàng cũng rất thắc mắc sao việc mình thu mua mọi thứ lại dễ dàng như vậy, lại không có bất kỳ ai để tâm đến thì ra có người đã giúp nàng xóa hết những giấu vết đó.

“Đa tạ thất hoàng tử đã cứu giúp Doanh nhi, quả thật khiến tiểu nữ vô cùng cảm kích!” – Suy nghĩ nhanh qua Diệp Doanh cúi người đáp tạ.


“Đây là một trăm vạn lượng ngân phiếu, ta nghĩ tờ giấy trên bàn cũng đã thay câu trã lời của nàng rồi!” – Nụ cười xuất hiện nơi khóe môi Kỳ Lạc nhưng lại khiến người khác cảm thấy giá lạnh đến như vậy, cầm những tờ ngân phiếu trên tay lòng Diệp Doanh có chút cả nghĩ đúng hay sai, phải chăng nàng đang tự biến mình thành quân cờ trong tay của Kỳ Lạc này đây.

“Cáo từ!” – Nói đoạn người lấy tờ khế ước trên bàn rồi quay người bỏ đi, lần nào cũng vậy người đến âm thầm và ra đi cũng vô cùng nhẹ nhàng như một làng hơi. Chuyện giao dịch của hai người cũng chỉ hai người biết, chuyện thất hoàng tử ra vào viện của đại tiểu thư Nhan phủ như chỗ không người vào đêm khuya như thế này mà truyền ra ngoài thì sẽ trở thành đề tài bàn táng vô cùng sôi nổi trong kinh thành mất. Chỉ nghĩ đến điều này Diệp Doanh lắc đầu ngao ngáng.

Nhờ khoảng tiền của Lãnh kỳ lạc mà Diệp Doanh nhanh chóng đông đầy kho hàng của mình. Cửa hàng lương tực Diệp gia cũng được khai trương trong hẻm nhỏ, do địa thế xấu nên cũng buôn bán không mấy được khấm khá những nhìn thái độ của Diệp Doanh không có gì là lo lắng cả.

…..



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.