Bạn đang đọc Tiểu Thư Trưởng Nữ – Drmeohoang – Chương 48: Không Có Tim, Không Có Phổi
Chương 48:
“không! Nàng có suy nghĩ như ta nghĩ không?” – Lãnh Kỳ Lạc nói. Tình nhi nhìn thấy ánh mắt của tiểu thư nhà mình vội vàng bước ra bên ngoài đóng cửa lại canh gác.
“một thiếu nữ thông mình như vậy! lại có thể ẩn nhẫn lâu như vậy thật hiếm có!” – Lãnh Kỳ Lạc nói.
“nếu ai đó đã muốn xem trò vui thì chúng ta nên cho người ta thỏa mãn!” – Nhan Diệp Doanh cười nói.
“nàng muốn đem ta ra thí chốt sao?” – Lãnh Kỳ Lạc nhíu nhíu mị tâm không hài lòng.
“chàng xem thường thiếp quá rồi chàng có muốn thiếp cũng không chịu!” – Nhan diệp Doanh cười cười. sống một đời trong Đông cung rồi lại trở thành Hoàng hậu những tranh đấu hậu cung nàng đã trải qua rất nhiều, mánh khóe thâm độc thế nào cũng đã từng biết đến, nếu muốn nàng phải viết chắc có thể thành truyền kỳ hậu cung. Lãnh Kỳ Lạc miệng cong lên cười cười nhìn vẻ mặt hưng phấn cũng như đắc ý của nương tử mình mà trong lòng dở khóc dở cười.
Sau ngày hôm đó Nhan Diệp Doanh thay đổi hương bên trong túi hương hoa sen bằng những nguyên liệu tương tự vì nàng không tin tưởng bên trong kia không để mị hương. Lãnh Kỳ Lạc mang bên người, dù y không hề tự nguyện nhưng dù có là quân tử cũng không thể thắng nổi nương tử nên đành chịu khó đeo bên hông.
Sau đó cho Tình nhi truyền ra bên ngoài Vương gia và Vương phi chia phòng, Vương gia nghỉ lại thư phòng không về chung viện với Vương phi nữa còn nói vì đĩa điểm tâm nào đó không rõ a hoàn viện nào dâng lên cho ngài mà hai người đã cãi nhau, Vương gia tức giận rời đi vào thư phòng còn vương phi thì tự nhốt mình trong viện khóc mất cả ngày, không buồn màng đến ăn uống.
“ta nghĩ nàng không ăn thật đó chứ!” – thoát cái Vương gia từ hướng cửa sổ nhảy tọt vào trong viện của Nhan Diệp Doanh cười cười nói.
“chỉ đồn thôi mà thiếp đâu có muốn nhẫn tâm với bản thân mình như vậy chứ!” – Nhan Diệp Doanh đang cúi đầu ăn cháo nghe tiếng không quá ngạc nhiên cười nói – “Kỳ Lạc! thiếp nhớ ngày trước chàng hay lẻn vào viện thiếp như vậy!!!”
“chẳng còn cách nào! Ta muốn nhìn thấy nàng nhưng vì kế sách của nàng nên ta đành phải dùng cách này thôi!” – Lãnh Kỳ lạc cười cười Nhan Diệp Doanh đỏ mặt cúi xuống Tình nhi nhanh chóng mang chén cháo ra bên ngoài để lại không gian còn hai người bên trong.
…..
“Phi Yến vừa mới xuất chiêu nhẹ nhàng mà hai người bọn họ đã bất hòa như vậy thật tốt!” – Lãnh Kỳ Song ngồi gật gù, trong mắt ánh lên ý cười vui vẻ vô cùng.
“chuyện Nhan Diệp Dung xử lý ra sao?” – Lãnh Kỳ Song có chút thoáng qua trầm mạc nói.
“bẩm thái tử, để xoa dịu lòng Nhan phủ nên thái tử phi đã hạ lệnh cho phép Nhan Diệp Dung được an táng theo nghi lễ của Hoàng Thất nhưng đương nhiên chỉ có thể an táng trong lăng mộ khu lân cận Hoàng thất!” – tên thân cận bên cạnh Thái Tử nói.
“quả không hổ danh người được nuôi dưỡng để trở thành hoàng hậu!” – Lãnh Kỳ Song cười nhếch mép nói.
“chuyện xưởng binh khí?”
“bẩm Thái tử bên phía xưởng binh khí quả thật rất khó dò la ra được manh mối, thần không biết quỷ không hay tự nhiên mọc lên một xưởng binh khí to lớn vô cùng, những người dân lân cận cũng không rõ nó có từ bao giờ có người nói đùa ngủ một đêm thức dậy đã thấy nó có mặt ở đó!”
“quá vô lý! còn chủ nhân?”
“bẩm thái tử chủ nhân xưởng binh khí càng thần bí hơn. Nhưng theo như những ám vệ chúng ta phái đi điều tra thì xưởng binh khí thuộc về hội Ám Tín!”
“hội Ám Tín, hội tình báo lớn nhất có mặt khắp mọi nơi?” – thái tử Lãnh Kỳ Lạc vô cùng ngạc nhiên trước kết quả này. Nhưng sau đó y ngẫm lại vô cùng hợp lý, nếu xưởng binh khí của Ám Tín thì việc trong một đêm mọc ra được một xưởng binh khí lớn như vậy thì vô cùng có thể, chưa kể bí quyết luyện đao lại có chút độc đáo khiến binh khí nơi đó được người ta săn đón mua không ít.
“ám vệ nói từng nhìn thấy Ám Tâm một trong những người đứng đầu của Ám Tín xuất hiện tại nơi đó sao đó có vài Ám Tín không rõ danh tính cũng đi ra đi vào!”
“chuyện chúng ta thương lượng với bên ấy thì sao?”
“bẩm Thái Tử, chuyện đó bên đó bảo vẫn còn suy nghĩ!”
<rầm> – “dù là Ám Tín thì cũng không nên cuồng ngôn như vậy!” – Lãnh Kỳ Song có chút tức giận đập bàn.- “phái người đi xuống đó một lần nói ta sẽ trả giá cao hơn những người khác xem bên đó thế nào?”
“Thái Tử dù người đang mua vũ khí dưới danh nghĩa của Hoàng Cung nhưng Ám Tín thật sự không thể đùa thêm được!”
“ta không tin Ám Tín có thể một tay điều khiển mọi thứ như vậy!”
…..
“Vương gia!” – tiếng người thiếu nữ dịu dàng như nước vang lên. Lãnh Kỳ Lạc đang ngồi đọc sách trong đình bên ao sen có chút ngưng lại ánh mắt dao động phòng ngự nhưng chỉ thoáng qua, ngẫn đầu lên nhìn
“là ngươi sao!” – lãnh Kỳ Lạc nhép miệng thanh âm trầm thấp.
“vâng là nô tỳ thưa vương gia!” – Phi Yến cúi người hành lễ nói.
“có chuyện gì?” – Lãnh Kỳ Lạc vẫn không thay đổi thái độ, đưa mắt nhìn nàng ta nói.
“Thiếp có làm một bình trà lá sen, Vương gia dùng trong lúc đọc sách! Tối còn có tác dụng dưỡng thần!” – Phi Yến tự mình bê bình trà đến bàn.
“um!” – Lãnh Kỳ Lạc quan sát từng hành vi cử chỉ của người trước mặt. nàng ta theo điều tra xuất phát từ một gia đình không quá khá giả nhưng xem ra cũng học được lễ nghi không tồi.
“xin phép Vương gia cho thiếp cáo lui!” – Phi yến cúi người nói.
“được!” – lãnh Kỳ lạc khoát tay, Phi yến lui người đi ra bên ngoài.
“à khoang đã!” – Lãnh Kỳ Lạc lên tiếng, Phi yến đang xoay người rời bước nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng từ xa của Nhan Diệp Doanh đang đi đến hướng này thì nhoẻn miệng cười.
“vâng Vương gia có điều gì căn dặn!”
“ngươi có biết chữ không?”
“vâng nô tỳ có biết chút ít!” – Phi yến cúi đầu nói.
“được ngươi giúp ta sao chép tập thơ này! Tặng ngươi xem như cảm tạ những món điểm tâm ngươi đã mang đến!” – Lãnh Kỳ Lạc nói, mắt hướng đến nghiên mực cùng quyển thơ đặt trên bàn.
“đa tạ vương gia!” – Phi Yến như mở cờ trong bụng, đến ông Trời còn giúp nàng có khoảnh khắc như vậy thì không sợ không thành sự.
Phi Yến nhanh chóng nhưng vô cùng nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện Vương Gia nơi có nghiên mực, đây là tập thơ của Triệu Hữu Phùng một trong những nhà thơ lỗi lạc thời trước, thơ của ông đa phần về tình cảm thể hiện vô cùng sinh động và sâu lắng. thấy nàng ta đã ngồi xuống đọc thơ Lãnh Kỳ Lạc không nhìn nữa cúi người đọc sách, tai y đã truyền đến bước chân của không ít người đang đi đến trong lòng thầm nghĩ – “nương tử à nàng quậy cũng không phải là vừa!”
“ai cho phép ngươi ngồi đó!” – Nhan Diệp Doanh lớn tiếng quát. Cây bút trong tay Phi yến đứng lại, đâu tiên nàng ta đưa mắt nhìn Lãnh Kỳ Lạc thấy ánh mắt âm trầm của y nhìn nàng rồi lại cúi xuống đọc sách, nàng hơi cong khóe miệng đứng lên hành lễ.
“tham khiến Vương phi!”
“ta hỏi ngươi lấy cái thá gì ngồi đó!” – Nhan Diệp Doanh hỏa khí đùng đùng, gương mặt đỏ tía vì tức giận.
“dạ bẩm…”
“ta cho phép!” – Lãnh Kỳ Lạc đặt quyển sách trong tay xuống nhìn thẳng Nhan Diệp Doanh nói.
“Vương gia người!” – Nhan Diệp Doanh làm ra vẻ ngoại ý tức giận ôm ngực, nước mắt trực trào khóe mi.
“có chuyện gì? Nhìn bộ dạng nàng cũng thấy khỏe mạnh xem ra không có gì đáng ngại!” – Lãnh Kỳ Lạc vẫn nhàn nhạt nói.
“ngài…ngài chù cho ta chết đi để có thể cho con ả tiện tỳ này lên làm vương phi sao?”
“đó là nàng nói! ta không nghĩ thời gian ngắn lại khiến nàng thay đổi thành một người quá quắc như vậy!”
“ta quá quắc, tất cả vì ngài ép cả!”
“ta ép nàng! à hay bản chất nàng đã là như vậy!”
“ngài..!” – Nhan Diệp Doanh và Lãnh Kỳ Lạc người một câu đối đáp nhau, thần thái cũng đối nghịch nhau, Nhan diệp Doanh tức đến hỏa khí ngút ngàng còn Lãnh Kỳ Lạc vẫn lãnh đạm như vậy.
“Vương gia, là lỗi của nô tỳ! ngài trách tội nô tỳ!” – Phi Yến yểu điệu yếu ớt nước mắt chan chứa nói.
“nàng có lỗi gì?”
“là nô tỳ đã vượt quyền! là nô tỳ không nên đến đây!” – Phi Yến cúi mặt giọng nói run rẩy, khiến người nghe chua xót. Quả thật là một bông hoa bạch liên trong trẽo và yếu ớt, đó chính là những gì trong lòng Nhan Diệp Doanh đang suy nghĩ.
“nàng đứng lên đi, tiếp tục sao chép!” – Lãnh Kỳ Lạc nói, sau đó đưa đôi mắt nhìn Nhan Diệp Doanh – “còn nàng thì đi về viện mà tĩnh tâm suy nghĩ đi! Đừng đứng ở đó khiến ta chán ghét nữa!”
“ngài nói chán ghét ta, ngài không có tim, không có phổi hay sao? Biết vậy lúc trước ta thà làm thiếp khẻ khác!” – Nhan Diệp Doanh khóc đến thương tâm, ngã vào lòng Tình nhi, được nàng ta mang về. Lãnh Kỳ Lạc nhìn thấy một màng đó trong lòng đầy chua xót nhưng ngoài mặt vẫn phải cố gắng thể hiện sự trầm mạc.
“nàng tên là gì? Phi Yên đúng không?” – sau khi Diệp Doanh đi rồi, Lãnh Kỳ Lạc nói với Phi yên.
“ta sẽ nhớ cái tên này! Nàng tiếp tục chép đi xong rồi thì về viện nghỉ ngơi!” – Nói đoạn y cũng đứng dậy đi về hướng thư phòng.
…..
<dr.meohoang>