Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 82: Cá Rồng Platinum - Loài Cá Bạch Tạng Xinh Đẹp


Đọc truyện Tiểu Thư Trọng Sinh – Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế – Chương 82: Cá Rồng Platinum – Loài Cá Bạch Tạng Xinh Đẹp


12/ 08/ 3049
30 phút sau – Khoảng 12 giờ trưa tại một Nhà hàng trong Công viên Giải trí Heaven
– Bảo bối, em muốn bên trong hay ngoài trời? Khung cảnh ngoài trời của Nhà hàng này cũng rất đẹp.
Bước vào Nhà hàng, Tống Tử Ngôn vừa đưa tay gõ vào bàn tiếp tân một nhịp ra hiệu cho nhân viên ở đó xong liền quay qua hỏi Lệ Thư Vy.
– Ra ngoài đi, dù sao em cũng thích không khí trong lành hơn.
Suy nghĩ vài giây, Lệ Thư Vy sau đó vẫn tay nắm tay Tống Tử Ngôn mà đáp lại anh trong thời gian ngắn.
Trong lúc ấy thì một nhân viên phục vụ từ bàn tiếp tân cũng cũng đã bước ra bên ngoài, đứng bên cạnh đợi sẵn để dẫn đường ngay sau khi Tống Tử Ngôn và Lệ Thư Vy bước vào.
Nhận được câu trả lời, nhân viên phục vụ kia cũng không cần có hiệu lệnh mà lập tức hiểu ý, cúi đầu cung kính làm động tác:
– Thiếu gia, Tiểu thư, mời đi theo tôi.
Gật đầu nhẹ, Lệ Thư Vy sau đó cùng Tống Tử Ngôn đi theo nhân viên phục vụ kia đi xuyên qua nhà hàng bên trong, sau đó ra khu vực ăn uống bên ngoài.
Tuy rằng nói là khu vực ăn uống nhưng Lệ Thư Vy thấy khá thích thú khi ở đây không chỉ có bàn ăn được trang trí vừa trang nhã vừa xinh đẹp mà còn có cả hồ cá, cầu bắc qua hồ, vườn hoa bao bọc xung quanh, thảm cỏ xanh mướt và một chiếc xích đu màu trắng tuyệt đẹp.
– Mang đồ ăn lên đi.

Trong khi Lệ Thư Vy đang vui vẻ ngắm nhìn khung cảnh xung quanh thì Tống Tử Ngôn đứng sau cô một bước chân cũng quay ra sau mà nói với phục vụ.

Xem ra Tống Tử Ngôn có lẽ đã căn dặn về thực đơn trước rồi nên không cần gọi món, dù sao thì hôm nay trong Công viên cũng chỉ có duy nhất hai vị khách là cô và anh thôi mà.
– A, Ngôn, anh ra xem này, đây có phải là Cá rồng Platinum phải không? Nhìn nó màu trắng trông thật đẹp.
Đi lên chiếc cầu được làm từ gỗ mun đen nháy, Lệ Thư Vy đột nhiên reo lên và kéo tay áo Tống Tử Ngôn khi trông thấy loài Cá rồng Platinum tuy xinh đẹp nhưng quý hiếm.

Theo bước chân của Lệ Thư Vy, Tống Tử Ngôn đứng ngay sau bị kéo lại nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của cô cũng vui lây.
Loài Cá rồng Platinum này tuy rằng không phải là trong danh sách đỏ – danh sách các loài động vật hoặc thực vật có nguy cơ tuyệt chủng, cần bảo vệ – nhưng suy cho cùng cũng “ khá” đắt đỏ và cũng rất hiếm.

Không chỉ vậy, người nhà Dạ Gia từ cha mẹ đến anh chị và cả bản thân Lệ Thư Vy cũng không có hứng thú lắm với cá nên trước nay chẳng quan tâm đến.

Đó mới chính là lý do mà Lệ Thư Vy ngạc nhiên khi trông thấy loài cá kia như vậy.
– Bảo bối, cẩn thận kẻo ngã.
Nhìn vẻ mặt hớn hở vui vẻ của Lệ Thư Vy, Tống Tử Ngôn cười khẽ một cái mà đi đến kéo cô lại một chút.

Quả thật vì hiếu kỳ quá nên Lệ Thư Vy đã không để ý đến mà nhoài người ra ngoài thành cầu một chút, tư thế có chút bấp bênh nguy hiểm.
Vẫn chưa hết vui vẻ, Lệ Thư Vy theo phản xạ nắm lấy tay Tống Tử Ngôn mà chỉ vào một chỗ dưới hồ rồi lại nói với anh:
– Ngôn, anh xem, có phải rất đẹp không? Em trước đây chỉ từng nhìn qua trong sách, không ngờ ngoài đời lại đẹp như thế này.
Nghe Lệ Thư Vy nói, Tống Tử Ngôn lại bật cười mà hỏi cô, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng tựa nắng thu:
– Sao vậy? Trong biệt thự nhà em không phải có một hồ cá còn lớn hơn cả ở đây sao? Sao có thể chưa từng thấy loại cá này được?
Trước câu hỏi của Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy liền quay lại mà khẽ nghiêng đầu, bộ dạng như thể đăm chiêu suy nghĩ:
– Uhm… Tuy rằng nhà em cũng có hồ cá nhưng em không quan tâm lắm, mà hình như ở đó không có loại cá này thì phải.


Dù sao thì mọi người trong nhà em cũng không thích cá, hồ cá cũng là do ông bà trước đây đã thiết kế nên mới có.
Trước câu giải thích của Lệ Thư Vy, Tống Tử Ngôn lại thêm lần nữa bật cười, gõ nhẹ lên trán cô:
– Vậy sao bây giờ em lại thích cá rồi? Bảo bối, không được nói dối đâu đấy nhé, nói dối là xấu lắm.
Giọng nói không đổi, Tống Tử Ngôn nói xong thì Lệ Thư Vy cũng cười khẽ mà đáp lại anh:
– Em cũng không biết.

Chẳng qua mấy loài cá khác sặc sỡ quá, em không thích.

Chắc tại loài này chỉ có một màu trắng, không phải trông rất đẹp sao?
Quả nhiên con mắt của người giàu cũng không hề sai lệch chút nào.

Loài Cá rồng Platinum này có giá thị trường giao động khoảng từ 10 tỷ trở lên cho một con.

Vì giá cả đắt đỏ này nên nhiều đại gia cho dù có muốn cũng không mua được bởi không chỉ chi phí mà cả cách nuôi cũng rất đặc biệt.
Dù sao thì đối với người khác thì đắt đỏ nhưng đối với Tống Tử Ngôn thì cho dù anh có mua toàn bộ loài cá này trên thế giới thì số tiền trong tài khoản của anh cũng chẳng giao động chút nào.
– Bảo bối, nếu em thích thì anh mua vài con đem thả vào hồ cá nhà em để em ngắm nhé.

Thấy Lệ Thư Vy yêu thích loài cá này như vậy, Tống Tử Ngôn liền hỏi cô.

Quả thực cái tình cảnh này có chút quen thuộc a.
– Anh định mua bao nhiêu?
Cảm giác bất an, Lệ Thư Vy đôi mắt khẽ nheo lại mà hỏi Tống Tử Ngôn.

Dường như thích trêu đùa Lệ Thư Vy, Tống Tử Ngôn liền vòng vo:
– Chỉ vài con thôi.
Theo cái giọng điệu vòng vo này của Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy cô biết ngay rằng cái “ vài con” này của anh không phải là một con số nhỏ đi.
– Vài con là bao nhiêu?
– Thì…khoảng chừng 100 con thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.