Đọc truyện Tiểu Thư Trọng Sinh – Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế – Chương 58: Của Anh Là Của Em Của Em Vẫn Là Của Em
11/ 08/ 3049
Vài tiếng sau, khi đã kết thúc giờ học và đến thời gian nghỉ trưa thì cô cũng theo đúng hẹn mà đi đến gốc cây phong sau trường học.
Bình thường thì các Học viên sẽ ngồi ăn ở Căn tin của Học viện nhưng cô lại khác, vô cùng yêu thích thiên nhiên nên ngay từ năm nhất đã lựa chọn được vị trí này để ăn trưa và nghỉ ngơi.
Thực ra thì đồ ăn của cô, Tống Tử Ngôn và những người bạn khác của cô và anh đều được đầu bếp của Gia tộc làm riêng và đưa đến vào giờ nghỉ trưa nên cũng không có lý do nhất thiết để đến Căn tin.
“ Xem ra là do mình đến sớm rồi, bọn họ vẫn chưa có ai đến cả.”
Khi cô đến nơi, mấy người bạn của cô và cả Tống Tử Ngôn vẫn chưa đến, thành ra cô đành phải ngồi đó mà bấm điện thoại thôi.
Ban đầu cô còn tưởng sẽ đến muộn nên đi đến đó rất nhanh nhưng hóa ra lại là người đến sớm nhất, haizz, thật là… Đáng lẽ đến muộn hơn một chút thì tốt hơn rồi, bây giờ đám nữ sinh cứ nhìn cô với ánh mắt soi mói thật là khiến người khác ức chế.
“ Soạt…”
– Bảo bối, đoán xem anh là ai.
Đoán đúng sẽ có thưởng.
Đoán sai thì sẽ bị phạt đấy nhé.
Còn đang ngồi đó bấm điện thoại, lướt xem trên diễn đàn của Học viện có gì mới thì đột nhiên có một người từ đằng sau đi đến che mắt cô lại.
Cái giọng nói vừa trầm vừa nhẹ kia, cô vừa nghe đã đoán được là ai rồi, che mắt cũng là vô ích:
– Thưởng sao? Vậy phải xem là thưởng gì mới được chứ, phải không, Ngôn?
Cười nhẹ một cái, cô vẫn giữ tư thế đó mà đáp lại khiến Tống Tử Ngôn khóe môi khẽ cong lên mà buông cô ra.
Ngồi xuống bên cạnh cô, Tống Tử Ngôn đưa ra một hộp bánh ngọt mà cô vô cùng yêu thích, gồm có ba vị Matcha, đào và quả mâm xôi.
– Bảo bối, em thích vị nào? Đặc biệt sai người đi mua cho em đấy.
Xếp hàng từ sáng sớm, mãi mới mua được.
Nghe Tống Tử Ngôn nói, cô chỉ cười khẽ một cái.
Tiệm bánh ngọt này đúng thật rất ngon, vì vậy nên đồng nghĩa với việc rất đông khách, nếu không xếp hàng từ sớm thì không thể nào mua được.
Cô lúc nãy còn có ý định bảo Phó Quản gia Vi Cung Thiệu sai người đi mua giùm cô, ai ngờ Tống Tử Ngôn đã mang đến rồi.
Nhìn Tống Tử Ngôn , cô ghé sát về phía anh mà hỏi:
– Vậy… em lấy cả ba được không?
Giọng nói nhẹ nhàng của cô vừa vang lên, Tống Tử Ngôn liền gật đầu trước vẻ đáng yêu của cô:
– Được, cho em hết.
Nếu em thích thì ngày mai anh sẽ sai người đi mua tiếp cho em.
Hay là…
Đưa hộp bánh cho cô, Tống Tử Ngôn dừng lại một chút.
Sau cái nghiêng đầu nhẹ nhàng của cô, Tống Tử Ngôn mới tiếp:
– Hay là anh mua luôn tiệm bánh đó nhé, đỡ phải xếp hàng.
Ý kiến mà Tống Tử Ngôn đưa ra quả thực không tồi, cô thì cũng chẳng có ý phản đối.
Tại sao ư? Vì đơn giản là tài sản của Tống Gia chất cao như núi, mua cả nước S và thêm vài nước nữa vẫn còn 6/7 tổng số tài sản của Tống Gia ấy chứ.
– Được đó, anh mua đi.
Vừa nhìn mấy chiếc bánh, cô vừa nói với Tống Tử Ngôn khiến anh cười khẽ mà đáp lại:
– Vậy mua xong thì tiệm bánh đó sẽ đứng tên em nhé?
Ánh mắt có chút ngạc nhiên, cô quay đầu nhìn lên Tống Tử Ngôn mà hỏi ngược lại anh:
– Anh mua, đứng tên em làm gì?
Không tốn đến cho dù chỉ là thời gian của một phím đàn, Tống Tử Ngôn đã ngay lập tức trả lời lại cô:
– Quà anh tặng em, đương nhiên đứng tên em rồi.
Hơn nữa, em là Phu nhân của anh, đồ của anh đương nhiên sẽ là của em rồi.
– Vậy đồ của em là của ai?
Khẽ cười một cái, cô nhử Tống Tử Ngôn nhưng không ngờ anh lại cười khẽ mà đáp lại bằng một câu trả lời mà cô không ngờ đến được:
– Đồ của em, đương nhiên là của em rồi.
Đồ của anh là của em, đồ của em vẫn là của em.
Chỉ cần là em muốn, cho dù bảo anh chết anh cũng cam lòng.
Vừa nghe Tống Tử Ngôn nói xong, cô liền gõ nhẹ vào chóp mũi của anh mà bật cười:
– Vậy anh không phải lỗ rồi sao? Nếu mai sau em nhân cơ hội cướp hết tài sản của anh đi thì anh phải làm sao?
Vừa nghe cô hỏi, Tống Tử Ngôn đã ngay lập tức đáp lại như thể đã mặc định sẵn trong đầu:
– Vậy em sẽ nuôi anh.
Không lẽ em không yêu anh nên mới không muốn nuôi anh?
Vẻ ngoài ấm áp mà có chút đáng yêu của Tống Tử Ngôn khiến cô thấy vô cùng yêu thích, liền đưa tay lên mà xoa đầu anh:
– Anh ngốc hả, sao em lại không yêu anh được chứ.
– Thôi, hai người còn phát cẩu lương nữa thì bọn tôi bỏ đi đấy.
Không lẽ gọi bọn tôi đến là để xem hai người khoe tình cảm sao?
Vừa mới dứt lời, từ đằng sau Tống Tử Ngôn đã vang lên vài tiếng nói, kèm theo đó là vô số tiếng bước chân giẫm lên lá.
Mùa này lá phong đang chuyển đỏ nên khung cảnh nơi này trông vô cùng đẹp, khiến người ta phải yêu thích.