Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 45: Bảo Bối Của Dạ Gia


Đọc truyện Tiểu Thư Trọng Sinh – Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế – Chương 45: Bảo Bối Của Dạ Gia


10/ 08/ 3049
– Mọi việc đã bàn bạc xong rồi, chỉ cần phân công cho người làm nữa là được rồi.

Ngày mai bọn tôi sẽ lại đến, hôm nay có việc nên bọn tôi về trước đây.
Sau khi dùng bữa trưa, Tịch Dư Thần và Nhĩ Tiểu Mẫn cũng xin về trước.

Hôm nay mọi việc chuẩn bị cho lễ mừng thọ đều đã được bàn bạc, mai đến chỉ cần phân công, nói lại với người phụ trách một hôm là được, còn đâu bọn họ sẽ tự lo chuẩn bị.
Ban đầu Tịch Dư Thần vốn không liên quan và không định giúp cô việc lễ mừng thọ này nhưng đã đến rồi thì hắn cũng giúp cô một tay mà con người hắn, một khi đã làm việc gì là làm đến cùng, không bao giở giữa chừng, đây lại là một điểm mà cô khá thích ở con người của Tịch Dư Thần.
Tiễn Tịch Dư Thần và Nhĩ Tiểu Mẫn ra ngoài cửa, cô nghe hắn nói xong thì gật đầu khẽ:
– Được, ngày mai 8 rưỡi tôi và Ngôn sẽ đến đây, còn các cậu muốn đến mấy giờ thì đến, trước 9 giờ là được.
Biết trước rằng Tống Tử Ngôn chắc chắn cũng sẽ đến cùng giờ với mình nên cô không hỏi anh nhiều làm gì mà trực tiếp nói với Tịch Dư Thần và Nhĩ Tiểu Mẫn luôn.


Thời gian 30 phút nói ra cũng là một vấn đề, kể ra cũng đã làm được tương đối nhiều chuyện rồi.
Xe vừa đến, Nhĩ Tiểu Mẫn trước khi vào trong xe thì cũng gật đầu mà nói với cô:
– 8 giờ 45 mình sẽ đến, dù sao cũng không nên để cậu đợi quá lâu.

Vậy nhé, có gì tối nay nhắn tin.
Cười khẽ, cô đáp lại Nhĩ Tiểu Mẫn, giọng nhẹ nhàng:
– Được, đi đường cẩn thận.
Đáp lại câu nói của cô bằng một cái gật đầu, Tịch Dư Thần sau khi vào xe của mình thì Tịch Dư Thần cũng vào xe của hắn, nhanh chóng lái xe đi.
Đợi Tịch Dư Thần và Nhĩ Tiểu Mẫn đi xong, Tống Tử Ngôn đứng đằng sau cô đột nhiên vòng tay qua eo, tựa cằm lên vai cô.
Hành động tựa như nũng nịu của Tống Tử Ngôn không làm cô ngạc nhiên mấy mà khiến cô thấy vui vẻ, khẽ xoa đầu anh mà hỏi:
– Sao vậy? Anh mệt rồi?
Gật đầu nhè nhẹ, Tống Tử Ngôn giọng ấm áp mà đáp lại:
– Để anh ôm một chút, anh hơi mệt.
Nghe câu nói của Tống Tử Ngôn, cô cười khẽ, cứ thể để mặc anh ôm một hồi lâu.
Vài phút trôi qua, Tống Tử Ngôn sau đó đứng thẳng dậy, để cô xoay người ra đằng sau nhìn mình thì anh mới đưa tay lên vén mấy sợi tóc vướng trước mắt cô ra, giọng nhẹ nhàng:
– Bảo bối, em buồn ngủ chưa? Chúng ta đi ngủ một lát đi, em còn đang bị thương.
Gật đầu khe khẽ, cô còn chưa kịp nói gì thì Tống Tử Ngôn đã ôm cô lên:
– Anh từng đến Lệ gia vài lần, thấy trong vườn hoa của Lệ Gia có một gốc cây rất đẹp, vô cùng thích hợp để ngủ trưa, anh đưa em đến đó.
Nói thực thì vì đây là nhà của ông bà ngoại nên cô có chút ngại ngùng nhưng chỉ không nói gì mà gục đầu vào lòng anh chứ không chống cự lại, cứ để anh ôm cô đi vòng ra vườn hoa.
Một bên khác, ông bà ngoại cô sau khi ăn trưa xong đã quay về phòng ngủ trưa nên không tháy gì nhưng Dạ Thư Diệp ngồi đọc sách trong phòng trà ở chỗ ban công ngoài cửa sổ tầng 2 nên đều nhìn thấy hết những cử chỉ hết sức ôn nhu mà Tống Tử Ngôn đối với cô.

” Tiểu Vy Vy đợi 19 năm, cuối cùng cũng tìm thấy người thật lòng rồi.”
Cười khẽ, Dạ Thư Diệp vừa nhìn Tống Tử Ngôn ôm cô đi vừa nghĩ nhưng ngay sau đó, Dạ Thư Diệp liền dẹp suy nghĩ đó đi để thay vào một suy nghĩ khác:
” Không phải, ngay từ đầu cậu ta đã một lòng yêu rồi, chẳng qua Tiểu Vy Vy là một đứa không hiểu tình yêu, đến tận bây giờ mới nhận ra.”
Nghĩ xong, Dạ Thư Diệp lại bất chợt thở dài một cái:
– Em gái nuôi lớn đến từng này, quả thật không nỡ gả đi mà.

Thôi vậy, dù sao cũng còn 5 năm nữa tên tiểu tử kia mới có thể mang Bảo bối của Dạ Gia đi, thời gian trôi chắc cũng không quá nhanh.
Một lát sau, Tống Tử Ngôn đưa cô đến một gốc cây ngân hạnh lá vàng như hoàng kim.

Dưới nền đất, những chiếc lá vàng rơi xuống thảm cỏ xanh mướt tạo nên một bức tranh tuyệt sắc, khiến cô vừa nhìn thôi đã thấy thích.
Đặt cô ngồi xuống gốc cây, Tống Tử Ngôn sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

Ngửa đầu nhìn lên tán lá đang rung rinh và những tia nắng đang xuyên qua những khe hở của lá cây để chiếu xuống khuôn mặt của mình, Tống Tử Ngôn cười khẽ rồi quay qua hỏi cô:
– Bảo bối, phong cảnh nơi này có phải rất thích hợp để ngủ trưa không?
Bản thân cô là một con người rất yêu thích thiên nhiên nên việc ngủ trưa dưới gốc cây như này, cô và Tống Tử Ngôn quả thật đã từng làm rất nhiều.


Đối với cô, nói trắng ra là chỉ cần có Tống Tử Ngôn ở bên thì cô đã vui lắm rồi chứ chẳng kể đến phong cảnh nơi đó ra sao và cái cây đó có lá màu gì.
Gật đầu khẽ, cô không nói gì mà chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng khiến Tống Tử Ngôn nhìn cũng vui lây mà cười theo.
– Ngủ đi, anh ở cùng em.
Kéo cô nằm xuống đùi mình, Tống Tử Ngôn vẫn giữ nụ cười ấm áp kia mà nói với cô.
Ở bên Tống Tử Ngôn, mọi lo âu, sự cảnh giác và đề phòng của cô đều tan biến hết.

Nhắm mắt lại, cô tay nắm tay Tống Tử Ngôn, hơi thở đều đều.
Nhìn cô an tâm mà ngủ, Tống Tử Ngôn cũng nhắm mắt, tay giữ chặt cô không buông.

Giây phút yên bình này là thứ anh đã mong mỏi từ lâu và cũng là thứ anh thà chết cũng không muốn mất đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.