Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 39: Đuổi Cùng Giết Tận


Đọc truyện Tiểu Thư Trọng Sinh – Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế – Chương 39: Đuổi Cùng Giết Tận


10/ 08/ 3049
– Vậy anh trai của tôi chưa từng làm gì Lạc Gia các người, sao các người dám phái sát thủ đến giết anh ấy?
Câu nói với giọng điệu và ánh mắt đầy lạnh lẽo của cô khiến cha của Lạc Ngưng Tâm và cả bản thân Lạc Ngưng Tâm cũng sợ hãi, bất giác lùi lại đằng sau.
Sau khi trấn an lại bản thân, cha của Lạc Ngưng Tâm ánh mắt đầu hoài nghi, dò hỏi cô:
– Anh trai cô là ai?
Dường như vì đã phái sát thủ giết quá nhiều người nên cha của Lạc Ngưng Tâm không thể nhớ ra được người mà cô nói đến là ai và chính câu hỏi của ông ta đã cho cô biết điều ấy.
Cười nhạt một cái, cô nhìn đi chỗ khác, không thèm nhìn vào ông ta, giọng như thể đang ngạc nhiên:
– Vậy ra ông hay quên đến thế sao? Vừa mới tối qua thôi, ông không phải sẽ quên nhanh như vậy chứ?
Vừa nghe đến từ tối qua, cha của Lạc Ngưng Tâm như thể đã nhớ ra mọi chuyện, sợ hãi lùi lại đằng sau nhưng lại vấp phải cạnh bàn, ngã xuống đất.
” Rầm…!”

Cha của Lạc Ngưng Tâm ngã xuống, mang theo vẻ mặt hoảng sợ, lẩm bẩm trong miệng:
– Không thể nào, không thể nào là Gia tộc đó được.
Phản ứng kỳ lạ của cha mình đã khiến Lạc Ngưng Tâm chú ý đến, lết đến chỗ ông ta, lo lắng gặng hỏi:
– Cha, cha sao vậy? Anh trai của cô ta rốt cuộc là ai?
Trước câu hỏi của Lạc Ngưng Tâm, ông ta lắp bắp sợ hãi mà nói lên một cái tên:
– Dạ…!Dạ Nhị Thiếu…!Dạ Duật Khả.
Cái tên vừa được nói ra, Lạc Ngưng Tâm đã hoảng sợ lùi lại đằng sau, nói không nên lời, có vẻ vẫn chưa load được não.
Nghe tên anh trai mình được nói ra từ miệng cha của Lạc Ngưng Tâm, cô đột nhiên thấy tức giận, đứng dậy đi đến gần chỗ ông ta.
” Chát…!”
– Ông không đủ tư cách để nhắc đến tên anh ấy.
Một cái tát như trời giáng từ cô vả thẳng vào mặt ông ta khiến ông ta đau đớn, bất giác lại tiếp tục lùi về phía sau.
Trước hành động của cô, Lạc Ngưng Tâm tinh thần như hoảng loạn, cười như một đứa điên:
– Không thể nào, Dạ Duật Khả không thể nào là anh trai cô được.

Dạ Gia chỉ có một vị Tiểu thư duy nhất, là Dạ Ánh Yên, cô ta là chị của Dạ Duât Khả, hơn nữa tôi chưa từng gặp cô, cô không thể là Tiểu thư Dạ Gia được.
Cười khẩy một cái, cô vén tóc để lộ chiếc khuyên có hình trăng khuyết bên tai phải của mình:
– Vậy gia huy này cũng là giả rồi?
Tận mắt chứng kiến gia huy của Dạ Gia, cả Lạc Ngưng Tâm và cha cô ta đều kinh hãi, không còn có thể tự trấn an bản thân thêm nữa.


Gia huy của Đại tộc trong Tam Đại Gia tộc, mỗi cái đều là độc nhất vô nhị, nó chính là bằng chứng thuyết phục nhất, không ai có thể chối cãi được cả.
Tuy biết bản thân sẽ không thoát được nhưng cha của Lạc Ngưng Tâm vẫn không thể không thắc mắc, nhìn thẳng vào cô mà hỏi:
– Nếu cô đã là Dạ Gia Tiểu thư, vì sao trước giờ chưa từng xuất hiện? Không lẽ cô là con hoang?
Hai từ con hoang dường như đã làm cô tức giận, ánh mắt lườm xuống đầy sát khí:
– Ông vừa nói gì?
” Chát…!”
Còn chưa kịp hoảng sợ trước ánh mắt đầy sát khí của cô, cha của Lạc Ngưng Tâm đã bị Nhĩ Tiểu Mẫn tát cho một phát như trời giáng, ngữ điệu tức giận:
– Ông là cái thá gì mà dám bảo Thư Vy là con hoang? Dạ Nhị Tiểu thư từ khi sinh ra đã làm bạn với các vị Tiểu thư, Thiếu gia của Thập Gia tộc, dám bảo cô ấy là con hoang, chán sống rồi sao?
Quả thật thì bạn bè của cô toàn bộ đều là Tiểu thư hoặc Thiếu gia của các Gia tộc lớn, nếu không phải Thập Gia tộc thì cũng là Nhị Thập Gia tộc.
– Tôi đã từng nói với cô, kẻ dám động đến người nhà của tôi sẽ không bao giờ có thể thấy ánh mặt trời một lần nữa.

Lời tôi đã nói ra, không bao giờ rút lại.

Cúi đầu sát tai Lạc Ngưng Tâm, cô dùng tay phải bóp nhẹ cằm cô ta rồi đẩy ra.

Quay lưng đi đến ngồi xuống ghế sofa, cô ánh mắt liếc nhìn xuống dưới, giọng lạnh băng:
– Nói đi, Lạc Gia các người muốn chết như thế nào?
– Chết? Sát thủ mà Lạc Gia phái tới đều đã chết hết, hơn nữa anh trai cô cũng chỉ bị thương, tại sao các người phải đuổi cùng giết tận như vậy?
Nghe đến từ “chết”, cha của Lạc Ngưng Tâm liền kích động đứng dậy, phẫn nộ mà hét lớn với cô khiến Tống Tử Ngôn tức giận, lườm ông ta một cái, ngữ điệu rất trầm nhưng cũng rất đáng sợ:
– Câm miệng, cô ấy là người ông không thể mạo phạm đến.
Vừa mới mở miệng, Tống Tử Ngôn đã khiến cha của Lạc Ngưng Tâm run rẩy im lặng, không dám nói gì nữa.
– Đuổi cùng giết tận? Lạc Gia các người đã gây nên những tội nghiệt nào, không lẽ các ngươi không nhớ? Có cần tôi nhắc lại cho không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.