Đọc truyện Tiểu Thư Trọng Sinh – Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế – Chương 37: Lạc Gia Gia Chủ
10/ 08/ 3049
30 phút sau – Lạc Gia
– Thiếu gia, đến Lạc Gia rồi.
Đệ Ngũ dừng xe lại trước cổng nhà Lạc Gia, quay đầu lại thông báo với Tống Tử Ngôn đang ngồi nhìn cô cũng đang ngơ ngẩn thả tâm hồn vào cảnh vật ngoài cửa kính xe.
Câu nói của Đệ Ngũ vừa nói ra đã kéo cả cô lẫn Tống Tử Ngôn quay lại thực tại, trong giây phút theo phản xạ quay đầu nhìn nhau, cười khẽ một cái.
– Sai người mai phục xung quanh Lạc Gia, đợi hiệu lệnh.
Không được để bất kỳ người nào thoát, nếu có bất kỳ ai xông ra, giết bất luận tội.
Trước khi mở cửa xe, Tống Tử Ngôn nhìn thẳng gương chiếu hậu, giọng có vài phần lạnh.
Nhìn qua gương chiếu hậu, Đệ Ngũ đợi Tống Tử Ngôn nói xong liền cúi đầu rất nhanh:
– Vâng, thưa Thiếu gia.
Không đợi Đệ Ngũ nói hết câu, Tống Tử Ngôn đã mở cửa xe, bước xuống trước.
Thấy Tống Tử Ngôn đã xuống, cô cũng theo đó, định xuống xe nhưng nào ngờ chưa kịp chạm chân xuống đất thì đã được anh nhấc bổng lên, ôm vào lòng.
Giọng ấm mà nhẹ, Tống Tử Ngôn nhìn cô cười khẽ:
– Đừng quậy, anh ôm em.
Vừa nãy em đi còn loạng choạng suýt ngã, anh không an tâm.
– Này, hai người cũng vừa vừa phải phải thôi, đừng có suốt ngày phô diễn tình cảm ra như thế nữa được không? Hai người muốn mấy người còn đang độc thân như tôi phải sống thế nào hả?
Vừa nghe Tống Tử Ngôn nói xong, cô đã nghe thấy tiếng của Tịch Dư Thần vang lên bên tai.
Quay ra đằng sau, cô thấy Tịch Dư Thần và Nhĩ Tiểu Mẫn đều đã xuống xe, đang đi về phía mình.
Còn chưa kịp nói gì, Nhĩ Tiểu Mẫn đã đi đến vỗ một cái tương đối mạnh vào vai Tịch Dư Thần, nhếch môi lên một chút rồi nói thay cho cô:
– Cậu giỏi thì cũng kiếm một người mà yêu đi.
Người ta chưa chê cậu là bóng đèn cản trở là may lắm rồi, còn ở đây than thở cái gì chứ.
Câu nói của Nhĩ Tiểu Mẫn khiến cả cô và Tống Tử Ngôn phải bật cười.
Cô nàng Nhĩ Tiểu Mẫn này cái gì cũng giỏi nhưng theo cô thấy thì cô ấy giỏi nhất chính là độc miệng và cà khịa người khác.
Hơn thế nữa, Nhĩ Tiểu Mẫn lại còn đỉnh hơn khi mà cô ấy luôn mắng trúng trọng tâm vấn đề và cho dù có mắng chửi người khác thế nào đi chăng nữa thì Nhĩ Tiểu Mẫn từng câu vẫn rất văn minh, chưa từng có ai nghe cô ấy chửi xong mà nói rằng cô ấy nói tục chửi bậy gì cả.
– Được rồi, hai người đều bớt lại đi, chúng ta đến đây không phải là để cãi nhau đâu.
Nhìn thẳng Nhĩ Tiểu Mẫn và Tịch Dư Thần, cô nghiêm giọng mà nói, khiến hai người kia đều im lặng, đi đến đứng đằng sau Tống Tử Ngôn.
Người canh cổng của Lạc Gia lúc nãy chạy vào bây giờ đã chạy ra, dẫn theo Gia chủ Lạc Gia – cha Lạc Ngưng Tâm.
Nhìn thấy Tống Tử Ngôn, cha của Lạc Ngưng Tâm ban đầu đã nhận ra anh chính là Nhị Thiếu gia của Tống Gia, vội vàng chạy đến cười cười:
– Tống Nhị Thiếu, là ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy? Tịch Thiếu và Nhĩ Tiểu thư cũng đến rồi, thật vinh hạnh quá.
Còn vị Tiểu thư này là…
Cha của Lạc Ngưng Tâm nhìn một cái liền nhận ra tất cả mọi người ở đó, ngoại trừ cô.
Nhìn chằm chằm vào cô đang được Tống Tử Ngôn ôm, ông ta ánh mắt soi mói khiến Tống Tử Ngôn bực mình, giọng có chút tức giận:
– Cô ấy là ai, ông không xứng để biết.
Ông chỉ cần hiểu, cô ấy là Tống Nhị Thiếu Phu nhân.
Từ cha của Lạc Ngưng Tâm, cô có thể thấy rõ sự ngạc nhiên.
– Vậy hôm nay ngài đến đây là để…
Nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, cha của Lạc Ngưng Tâm lại quay về vẻ mặt nịnh hót mà hỏi.
Thay Tống Tử Ngôn, cô trả lời, giọng rất bình thản:
– Hôm nay chúng tôi đến đây là có quà mang cho Lạc Gia chủ.
Vẻ mặt ngơ ngác, cha của Lạc Ngưng Tâm hỏi ngược lại cô:
– Hả?
Quay đầu ra phía Edna và Tiết Huy, cô nói với hai người họ:
– Edna, Tiết Huy, đem người đến đây cho Lạc Gia chủ xem.
Sau câu nói của cô chỉ vài giây, Edna đã túm lấy cổ áo của Lạc Ngưng Tâm, kéo cô ta đến còn Tiết Huy thì chỉ đạo một đội vệ sĩ kéo đám người đồng bọn của cô ta đến.
Cha của Lạc Ngưng Tâm vừa nhìn một cái liền nhận ra cô ta, điệu bộ vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, xông đến chỗ Lạc Ngưng Tâm.
– Tâm Nhi, con…
Chưa kịp chạm vào Lạc Ngưng Tâm, cha cô ta đã bị hai vệ sĩ của Tống Tử Ngôn cản lại.
Ngước mắt nhìn lên cô và Tống Tử Ngôn, cha của Lạc Ngưng Tâm bối rối:
– Tống Nhị Thiếu, Tiểu thư, đây…
– Ông không cần lo lắng, bọn tôi còn chưa làm gì cô ta.
Chúng ta vào nhà nói chuyện, ông sẽ không phải là không hoan nghênh bọn tôi chứ?
Không cần cô lên tiếng, Tịch Dư Thần đã nói, giọng lạnh.
Hiểu rằng Tịch Dư Thần nói cũng chính là ý của Tống Tử Ngôn, cha của Lạc Ngưng Tâm liền lùi về phía sau, cung kính cúi đầu, vẫn còn chút lo lắng:
– Vậy mời các vị Thiếu gia, Tiểu thư vào trong nói chuyện.