Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 34: Bệnh Máu Khó Đông - Tịch Dư Thần Lên Sàn


Đọc truyện Tiểu Thư Trọng Sinh – Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế – Chương 34: Bệnh Máu Khó Đông – Tịch Dư Thần Lên Sàn


10/ 08/ 3049
25 phút sau – Biệt thự Tống Gia
” Két…!”
” Cạch…!”
” Rầm…!”
” Cộp…!cộp…!cộp…!”
Chiếc xe lái vào ngay trước cửa nhà Tống Gia rồi dừng lại.

Nhanh như một cơn gió, Tống Tử Ngôn vội vã mở cửa xe, ôm cô bước thật nhanh vào trong, các loại âm thành hỗn tạp vang lên tạo thành một thứ tiếng rất chói tai.
– Thiếu gia, ngài về rồi.
Vừa bước lên bậc thềm, Tống Tử Ngôn đã thấy Đệ Nhị – Quản gia kiêm Vệ sĩ của anh – đứng trước cửa đợi sẵn, cúi đầu chào.

Không thấy Tống Tử Ngôn trả lời mà lập tức đi vào, Đệ Nhị ngẩng đầu lên nhìn thì thấy anh đang ôm cô.


Nhận thấy khuôn mặt quen thuộc một lần nữa xuất hiện, Đệ Nhị tròn mắt:
– Thư…!Thư Vy Tiểu thư?
Không còn thời gian để quan tâm đến Đệ Nhị đang ngạc nhiên, Tống Tử Ngôn vừa rảo bước đi vào vừa nói rất nhanh, khiến Đệ Nhị phải cố lắm mới nghe được anh nói gì:
– Đệ Nhị, mau chuẩn bị nước ấm, bông băng và hòm thuốc mang đến.

Đừng đóng cổng, lát nữa Tịch Dư Thần đến thì đưa cậu ta lên thẳng phòng của tôi.
Nói xong, không để cho Đệ Nhị kịp phản ứng gì, Tống Tử Ngôn đã chạy đi, lên lầu rồi.
Đệ Nhị còn chưa kịp hoàn hồn thì lại có một đoàn xe khác đến, là Nhĩ Tiểu Mẫn, Edna và Tiết Huy, kèm theo đó là đám người Lạc Ngưng Tâm đã bị trói lại.
– Nhĩ Tiểu thư, có chuyện gì vậy? Thư Vy Tiểu thư…
Đợi Nhĩ Tiểu Mẫn xuống xe, đi vào trong, Đệ Nhị liền không nhịn được tò mò mà hỏi.
Nhĩ Tiểu Mẫn lúc ấy tuy lo lắng nhưng thấy đã có Tống Tử Ngôn bên cô thì cũng an tâm hơn đôi chút, đi chậm hơn, vừa đi vừa đáp lại:
– Lạc Ngưng Tâm, chắc anh đã nghe rồi chứ?
Quay đầu nhìn người phụ nữ bị trói, đang bị Tiết Huy và một đám người bắt vào trong tầng hầm, Đệ Nhị lại quay đầu nhìn Nhĩ Tiểu Mẫn, gật đầu:
– Có chuyện gì sao? Tôi thấy Thư Vy Tiểu thư bị thương.
Giọng nói tức giận , Nhĩ Tiểu Mẫn gằn giọng:
– Lạc Ngưng Tâm cô ta đẩy Tiểu Vy ngã, đầu đập vào cạnh nhọn của ghế đá nên bị thương.

Dám động đến Tiểu Vy, tôi phải róc xương cô ta ném cho chó gặm, lột da làm thảm chùi chân.
Qua ngôn từ của Nhĩ Tiểu Mẫn, ai cũng có thể hiểu được cô ấy đang tức giận như thế nào.

Chẳng qua không cần đến Nhĩ Tiểu Mẫn ra tay, chỉ cần Tống Tử Ngôn ra tay hoặc mấy người anh của cô nghe được tin này, Lạc Ngưng Tâm cô ta sợ rằng chẳng đơn giản là chỉ bị róc xương lột da đâu.
Nghe qua những gì mà Nhĩ Tiểu Mẫn nói, Đệ nhị đại khái cũng đã hiểu lý do mà Tống Tử Ngôn sắc mặt vừa tức giận vừa lo lắng.
” Cộp…!”
– Tiểu Vy đâu? Đưa tôi đến chỗ của cô ấy, nhanh lên.
Từ bên ngoài, Tịch Dư Thần – bạn của cô và Nhĩ Tiểu Mẫn, Thiếu gia Tịch Gia kiêm Bác sĩ cao cấp – vừa xuống xe liền chạy vào trong, nhanh chóng đuổi kịp Nhĩ Tiểu Mẫn và Đệ Nhĩ, vừa chạy vừa nói.
Quay đầu lại thấy Tịch Dư Thần, Đệ Nhị liền theo lời Tống Tử Ngôn, vừa nói vừa dẫn đường cho Nhĩ Tiểu Mẫn và Tịch Dư Thần lên phòng ngủ của anh:
– Tịch Thiếu gia, mời đi lối này, Thiếu gia đang đợi rồi.

Nhanh chân rảo bước theo Đệ Nhị.

Tịch Dư Thần giọng phảng phất chút lo lắng mà hỏi:
– Đã chuẩn bị bông băng và hòm thuốc chưa? Tôi đến vội nên không mang.
– Thiếu gia đã dặn chuẩn bị sẵn rồi, Tịch Thiếu gia chỉ cần đến đó là được.
Vừa dẫn đường, Đệ Nhị vừa trả lời câu hỏi của Tịch Dư Thần một cách nhanh chóng, dường như là liến thoắng.
Một đội 3 người Đệ Nhị, Nhĩ Tiểu Mẫn và Tịch Dư Thần cùng nhau đi, bước chân ngày càng nhanh.

Bọn họ bên ngoài vừa lo lắng vừa tức giận, khiến những người hầu ai gặp cũng sợ hãi lui bước, không dám nhìn thẳng.

Dám ức hiếp cô, kết quả nhận được ắt sẽ rất thảm.
– Tiểu Vy sao rồi?
Mở cửa phòng vào trong, Tịch Dư Thần vội vàng đi đến cạnh giường, hỏi Tống Tử Ngôn đang dùng bông giữ chặt vết thương trên chỗ gần thái dương của cô để máu không chảy ra quá nhiều.
Nghe thấy giọng của Tịch Dư Thần, Tống Tử Ngôn vội dừng tay, đứng dậy nhường chỗ cho anh ta, giọng thập phần lo lắng:
– Hôn mê không tỉnh.

Vết thương chảy rất nhiều máu, không ngừng được.


Cô ấy mắc bệnh máu khó đông.
Nhìn khuôn mặt cau có, đang tái mét đi và số máu chảy không ngừng từ vết thương, Tịch Dư Thần vội vàng đeo găng tay lên, cầm lấy hòm thuốc, lấy ra một liều Vitamin K ( thuốc làm đông máu) và dùng kim tiêm tiêm xuống dưới tĩnh mạch cho cô.
Vài phút sau khi thuốc có tác dụng, máu bắt đầu ngừng chảy, lúc ấy Tịch Dư Thần mới dùng khăn ướt lau sạch sẽ chỗ máu còn dính trên da cô rồi dùng bông băng băng bó cẩn thận lại cho cô.
– Không còn vấn đề gì nữa, lát nữa cô ấy sẽ tỉnh lại.

Chúng ta xuống dưới phòng khách, để cô ấy nghỉ ngơi đã.
Đứng dậy, tháo găng tay vứt vào sọt rác, vừa làm vừa nói rất khẽ với Tống Tử Ngôn và Nhĩ Tiểu Mẫn từ nãy đến giờ đứng một bên đợi.
Thấy cô sắc mặt cũng đã dịu bớt đi, lông mày cũng đã giãn bớt ra, Tống Tử Ngôn mới an tâm hơn đôi chút, gật đầu mà nói với Nhĩ Tiểu Mẫn và Tịch Dư Thần:
– Xuống lầu xử lý đám người gan to bằng trời kia đã, đừng làm phiền cô ấy nghỉ ngơi.
– Được, tôi cũng muốn xem xem người dám làm hại Tiểu Vy, gan rốt cuộc to đến chừng nào.
Gật đầu một cái, Tịch Dư Thần trả lời, cùng Tống Tử Ngôn và Nhĩ Tiểu Mẫn xuống lầu.
Đám người Lạc Ngưng Tâm lúc này bị bắt, tâm trạng ắt hẳn thấp thỏm lo lắng, sợ hãi.

Chỉ là thời gian cũng không thể quay lại được, hối hận cũng sẽ không kịp nữa rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.