Bạn đang đọc Tiểu Thư Tinh Nghịch: Chương 14
Ðôi mày Công Nguyên khẽ cau lại khi nhìn thấy Tiểu Thư đứng kế Hoài Hiếu, anh cười giễu cợt:
_Em bận ở đây à?
Hiếu đỡ lời:
_Tôi mới đưa cô ấy đến.
Nguyên hất hàm:
_Chuyện anh nói với tôi có liên quan gì đến cô ấy?
_Phải!
Nguyên hít một hơi dài:
_Vậy thì bắt đầu đi! Tôi không có nhiều thời gian.
Tiểu Thư nhỏ giọng:
_Em xin lỗi anh!
Nguyên đưa tay ngăn lại:
_Giả thì cả đời vẫn giả. Anh không thể mang hạnh phúc đến cho em thì em có quyền lựa chọn.
Mắt Thư ngân ngấn nước:
_Em có lỗi với anh! Anh vì em mà bỏ mặc danh dự, uy tín của công ty. Em nghĩ em không trả nổi cái ân tình anh dành cho em.
Hoài Hiếu thót tim vì câu nói của Tiểu Thư. Chẳng lẽ Thư muốn tiếp tục làm vợ hờ để trả cái nợ mà cô gây ra. Thư ơi! Sao lại thế chứ?
Công Nguyên dịu mắt nhìn cô:
_Em đã biết mọi chuyện?
_Tại sao anh không nói với em?
Nguyên nhún vai:
_Làm gì cũng phải có sự cố. Chuyện nhỏ, em đừng quan tâm.
Thư lắc đầu:
_Em thấy mình không đáng để cho anh phải vì em mà để xảy ra sự cố. Em không thể là người giúp anh trong công việc.
Nguyên khó chịu:
_Chuyện không lớn, em đừng suy nghĩ quá nhiều.
Hoài Hiếu xen vào:
_ Công Nguyên! Ðối với những khoản thiệt hại mà Tiểu Thư vô tình gây ra, tôi tình nguyện san sẻ với anh. Tiểu Thư nói đúng, cô ấy không đủ trình độ và hiểu biết để giúp anh trong công việc. Còn anh, đã xác định không thể mang hạnh phúc đến cho cô ấy. Cô ấy còn vướng bận bên anh sẽ làm mọi chuyện rối tinh lên. Tôi xin anh hãy vì cô ấy, vì sự nghiệp của anh mà chia tay đi!
Giọng Nguyên rít lên:
_Những tổn thất đó tự tôi lo liệu. Tôi không cần vợ tôi có hiểu biết hay có giúp được tôi hay không. Tôi chưa bao giờ coi cô ấy là gánh nặng và tự cô ấy cho là tôi không đem đến cho cô ấy hạnh phúc. Anh nhìn đi, tôi và anh, tôi kém anh mặt nào?
Hoài Hiếu ôn tồn:
_Tôi và anh không nên để Tiểu Thư phải khó xử lựa chọn. Dù Tiểu Thư có chọn anh, tôi cũng an tâm mà ra đi. Tôi biết anh cũng yêu cô ấy không kém gì tôi, anh còn đau khổ hơn tôi vì yêu mà cứ đè nén, câm nín, đau lòng nhìn cô ấy yêu kẻ khác. Tình yêu chân chính là biết hi sinh và luôn cầu mong cho người yêu mình hạnh phúc.
Mắt Công Nguyên tối sầm lại:
_Tôi không cần anh giảng giải về cách yêu và hi sinh vì tình yêu. Tình yêu vốn ích kỷ, tôi sẽ làm theo suy nghĩ của tôi. Tiểu Thư có thể đi lại với anh nhưng muốn tôi ly hôn lúc này thì xin lỗi, tôi chưa có ý định bỏ vợ.
Nguyên nện mạnh gót giày, từng tiếng, từng tiếng một giẫm lên con tim thổn thức của Tiểu Thư.
Hoài Hiếu nhìn Thư nồng ấm:
_Nguyên tuy bề ngoài cứng rắn, cao ngạo nhưng anh ấy có trái tim nhân hậu. Anh nghĩ là em không phải sợ vì anh ấy.
Thư thỏ thẻ:
_Anh sẽ chờ em chứ?
_Anh sẽ đợi.
Hoài Hiếu đưa Thư về nhà, anh còn lưu luyến:
_Hôm nào rảnh, anh đưa em đến thư viện nghiên cứu phong thuỷ nhà ở, trang trí nội thất và cách phối màu phòng ốc, nhà ở theo phong cách hiện đại.
Thư gật đầu:
_Anh cũng am hiểu về nó à?
_Chút chút.
Thư vẫy tay chào anh, Nguyên ngồi lù lù ở phòng khách vẻ nôn nóng. Giọng anh nóng nảy:
_Em chán ghét anh đến vậy à?
Thư đáp nhỏ:
_Em không có.
_Những chuyện như thế đáng lẽ em nên tìm gặp anh. Anh như vầy mà nhận tiền của hắn ư? Em muốn anh cúi gầm mặt trước hắn à? Lại còn thuyết giáo về hạnh phúc. Những mối tình đi qua đời anh nhiều hơn những quyển sách mà hắn đọc. Từ nay đừng để hắn gặp anh.
Tiểu Thư lầm lũi bước về phòng. Công Nguyên theo sau:
_Em giận anh hả?
_Em không dám.
Nguyên quát lên:
_Em đừng làm ra vẻ riu ríu như vậy, anh không thích.
Tiểu Thư nổi nóng:
_Anh có thấy là mình quá đáng không. từ nãy giờ là do anh nói, anh đề nghị, anh luôn miệng bảo không thích cái này, không muốn cái kia. Vậy em là gì, khúc gỗ ư?
Nguyên phì cười:
_Vậy mới là tiểu thư chứ.
Thư vẫn còn hờn giận:
_Em không cần anh đánh giá. Dù anh có đồng ý ly hôn, em cũng không bỏ anh mà đi đâu.
Nguyên ngạc nhiên:
_Sao hả?
_Em sẽ bám theo anh cho đến khi nào anh vừa khóc vừa năn nỉ em mới buông tha anh.
_Ðừng dùng cách trẻ con đó mà khiêu khích anh. Anh không lọt vào bẫy của em đâu.
Thư nghênh nghênh:
_Anh chống mắt lên xem cái lợi hại của tờ giấy đăng ký kết hôn.
Nguyên nhún vai:
_Xem ra em điên rồi.
Trong phòng làm việc riêng của Công Nguyên, Kim Hương đang rà trên máy vi tính tìm bảng hạng mục công trình nhà ở dân dụng. Nguyên nóng lòng:
_Ðược chưa Hương?
Kim Hương dịu giọng:
_Không biết Tiểu Thư lưu vào đâu, em vẫn chưa tìm ra.
_Thư đơn giản lắm, cô ấy luôn lấy tên khách hàng làm thư mục.
Hương gật đầu, đưa tay vén tóc, duyên dáng:
_Anh đến tìm giúp em chút đi!
Nguyên đứng sau lưng cô. Bàn tay di trên con chuột máy tình, mũi anh ngửi rõ mùi thơm trên tóc Hương.
_Ðây rồi!
Hương giật mình ngửa đầu nhìn anh thay vì nhìn vào màn hình. Bờ môi Nguyên chạm vào vầng trán Hương. Hương bối rối. Không thấy Hương trả lời, Nguyên cúi đầu nhìn xuống, mũi anh chạm vào mũi cô. Anh nghe rõ hơi thở Hương dồn dập.
Bỗng ai đó dúi vào tay Hương tấm giấy. Nguyên vội đi lại bàn làm việc, Hương thoáng đỏ mặt khi đôi mắt cô vừa lướt vào tờ giấy đỏ. Cô ấp úng:
_Thư đưa cho tôi tờ giấy này làm gì?
Thư khoanh tay trước ngực, cười:
_Chị đọc đi!
_Giấy đăng ký kết hôn của Thư, Thư đưa cho tôi làm gì?
Thư đến sau lưng Nguyên, choàng tay qua cổ anh:
_Ðể cho chị biết tôi là vợ anh ấy. Chị nên có thái độ đứng đắn một chút.
Hương đứng vụt lên:
_Tôi xin phép ra ngoài.
Tiểu Thư cười rũ rượi, Nguyên bực bội:
_Em làm gì vậy?
_Làm vợ anh.
_Em làm cô ấy hoảng sợ rồi.
_Ðau lòng hả? Chạy theo năn nỉ đi!
Nguyên cau mày:
_Em lại giở trò.
Ðong đưa tờ giấy kết hôn, Thư cười:
_Không ngờ tờ giấy này lại lợi hại đến thế.
Anh liếc cô:
_Ðúng là trẻ con.
Thư nghiêng đầu:
_Trẻ con thì không biết làm việc, cho nên…
Thư bày lên bàn làm việc của Nguyên nào mận, ổi, xoài… rồi tự nhiên ngồi ăn. Nguyên quá bực bội, anh hét lên:
_Em mau về nhà đi!
Thư trợn mắt:
_Anh đuổi em?
_Em đi đi!
Thư bù lu bù loa:
_Anh đuổi em, anh không còn thương em. Anh thích chị Hương phải không?
Nguyên quát to:
_Em ăn nói bậy bạ gì đó.
_Em biết! Em cản trở hai người, em làm anh giận. Em đi đây!
Nguyên định kêu cô lại, nhưng anh lại thôi. Cô bắt đầu làm cho anh chán ghét nhưng cô đâu có biết dù cô có làm gì thì anh vẫn yêu mến cô.
Ðiện thoại reo, Nguyên nhấc máy:
_A lô!
_Có phải anh là Công Nguyên?
_Vâng! Tôi đây!
_Vợ anh nói, anh đang định mua dàn máy nghe nhạc có đúng không ạ?
Nguyên đập tay lên bàn:
_Tôi chỉ tính chứ chưa mua.
_Bao giờ anh cần, anh đến cửa hàng em nhé!
_Ðược.
Nguyên quá bực với trò đùa của Tiểu Thư. Anh nghe và trả lời liên tục các dịch vụ và cửa hàng gọi đến mà câu mở đầu là: vợ anh.
Nguyên gọi điện cho cô.
_Anh hả?
_Em chấm dứt ngay các trò đùa của em lại đi!
Có tiếng cười trong trẻo của Thư:
_Bây giờ có nhiều người biết em là vợ anh. Anh không thích hả?
_Anh không cần một người vợ bỡn cợt, đem chồng ra làm trò đùa như em.
_Vậy là sao?
_Anh cấm em nói với mọi người em là vợ anh.
_Nhưng tờ giấy ghi đó.
Nguyên hét:
_Hãy vứt nó đi.
Nguyên tắt máy, co giò đá vào cửa, cánh cửa bật mở. Kim Hương nhìn anh sửng sốt:
_Anh sao vậy?
Nguyên cắn môi:
_Chuyện lúc nãy, Hương đừng giận nhé!
Hương lắc đầu:
_Em không giận đâu.
_Chiều nay Hương có rảnh không?
Hương ngập ngừng:
_Chi ạ?
_Tôi mời Hương dùng cơm và tiện thể bàn bạc kế hoạch sắp tới.
Hương e dè:
_Nhưng…
_Hương sợ Thư quậy phá?
_Vâng!
_Thư coi vậy chứ hiền lắm. Tôi sẽ đưa Hương đi!
Hương gật đầu, lòng vui khấp khởi.
Nguyên không biết mình làm vậy để làm gì, trả đũa Thư ư?
Kim Hương dịu dàng, khả ái, lời nói ngọt ngào như dòng suối mát tưới vào hoang mạc khô rát của Công Nguyên.
_Hương đi chợ đi!
Ðẩy bảng thực đơn cho Hương, Nguyên tươi cười nói. Hương như người vợ đảm đang, chỉ một lúc cô đã chọn xong món ăn.
_Hương ăn đơn giản quá hả?
_Em chọn cho anh đó, ăn nhiều rau sẽ có lợi cho sức khoẻ, không nên ăn quá nhiều dầu mỡ, hay các món chiên xào.
_Xem ra Hương cũng giỏi nội trợ.
Hương cười nụ:
_Con gái cũng nên biết chút ít về bếp núc.
Nguyên nhớ lần Thư nấu ăn, anh bật cười. Hương hỏi:
_Anh cười gì vậy?
_Tôi nghĩ con gái thật khó hiểu.
_Vậy à.
Hương chăm món ăn cho Nguyên rất chu đáo, vừa ăn cô vừa nói chuyện. Những câu chuyện vui mà cô nhặt nhạnh từ đám thợ xây dựng. Lâu lâu tiếng cười hai người lại vang lên.
_Kim Hương nghĩ sao về lời đề nghị của ba tôi.
Hương cắn môi:
_Anh cho em suy nghĩ lại được không?
Nguyên gật đầu:
_Cũng được, nhưng tôi khuyên Hương đừng bỏ lỡ cơ hội. Ðược học hỏi những cái mới về ngành nghề mà mình đam mê thì còn gì bằng.
_Sao bác Thành không tạo cơ hội cho Thư làm quen.
_Ba tôi là người rất tinh tường. Ba tôi đã chọn Hương thì không sai đâu.
Hương cười rang rỡ:
_Anh Nguyên à!
_Hương nói đi!
_Em xin lỗi anh.
_Về chuyện gì?
Hương ngập ngừng:
_Em đã nói với Thư về khu nhà 8A. Anh không trách em chứ?
Thành đăm chiêu:
_Ðúng ra Hương không nên nói. Thư là cô gái ngây thơ, nhạy cảm, biết được chuyện đó, cô ấy ray rứt không yên.
_Em chỉ lo cho anh thôi.
_Mọi chuyện đã qua rồi. Ðừng nhắc lại nữa.
Hương dò xét:
_Chuyến qua Singapore lần này, anh có đi cùng em không?
_Tôi chưa biết ý định của ba tôi, nên không trả lời Hương được.
Hương ngước mắt nhìn anh:
_Nếu bác chọn anh. Anh có đi cùng em?
Nguyên thoáng suy nghĩ:
_Tôi cũng nên đi xa để trải nghiệm lòng mình.
Kim Hương thoáng cười. Cô chỉ mong có thế.
_Tôi đưa Hương về kẻo cả nhà đợi cô đấy!
_Em đã gọi điện về nhà, anh không cần phải lo. Anh có thể khiêu vũ với em không?
_Tôi ấy à?
Hương nhún vai:
_Nếu anh không thích thì thôi.
Nguyên cười:
_Tôi bỏ lâu rồi, nếu có giẫm lên chân cô, cô đừng có la lên đó.
Khuôn mặt Kim Hương rạng ngời hạnh phúc. Mới trước đây Thư làm cô thót tim vì cứ ngỡ mình mãi mãi chỉ đứng từ xa nhìn vào hạnh phúc của họ. Không ngờ Nguyên lại vì chuyện đó mở lòng ra với cô.
Quàng tay lên cổ anh, hai tay anh vịn hờ lên vòng eo của cô. Trái tim cô như nói lên bao điều, cô ước mình cứ thế này mãi bên cạnh anh.
Nguyên cứ giữ khoảng cách với cô. Cô không vội, thời gian ở Singapore sẽ là thời gian tuyệt vời để cô dệt nên một chuyện tình.
Ðưa Kim Hương về nhà, Nguyên trở về ngôi biệt Thự của mình. Anh chưa biết phải đối diện với Tiểu Thư ra sao. Anh chỉ biết sau khi đi với Kim Hương, lòng anh rất nhẹ nhàng, sảng khoái, và không có ý nghĩ là có lỗi với cô.