Đọc truyện Tiểu Thư, Thiếu Gia Không Ở Nhà – Chương 8
Đi ở trên đường, ta thụt vai thấp giọng, mở cây quạt ra phe phẩy che ở trước ngực, hỏi Thúy nhi: “Còn có thể nhìn ra chỗ này so với chỗ khác cao hơn một chút không?”
Thúy nhi rầm rì một tiếng: “Ngay mặt, không thể; bên cạnh, có thể!”
Vì thế ta vội vàng kéo Thúy nhi che bên cạnh ta, dắt theo nàng bám sát vách tường mà đi…
Hai bên đều có che chắn, lúc này đảm bảo là không bị phát hiện rồi chứ!
Lúc đắc ý đi qua tửu lâu lớn nhất trong thành, ta bỗng nhiên cảm thấy trên đầu có cái gì rơi trúng.
Đau thì cũng chẳng đau gì, chỉ có cảm giác hoa bay đầy trời thôi…
Thúy nhi khoát tay, giúp ta phủi này nọ trên đầu, sau đó đưa tới trước mặt ta, vô cùng kích động kêu: “Tiểu thư, xem! Là vỏ hạt dưa!”
Ta tức thì nổi giận!
Vỏ hạt dưa bay trên trời, không sao; rớt trúng đầu ta, cũng không sao; mấu chốt là, vỏ hạt dưa còn ướt ướt! Thứ này rớt lên đầu khiến ta cảm thấy rất ghê tởm a! ! !
Ta lập tức ngẩng đầu chống nạnh hướng về phía trước rống lên: “Ai? Là ai ném vỏ hạt dưa?”
Lầu hai có một công tử ca nhô đầu ra, nhìn thấy ta hai mắt liền híp lại cười hì hì: “A? Đây là tiểu thư nhà ai giả trai vậy?”
Ta giật mình, quay đầu hỏi Thúy nhi: “Hắn có thể nhìn ra chân thân của ta sao?”
Thúy nhi trợn mắt: “Tiểu thư ta van cầu cô, cô chống nạnh ưỡng ngực như vậy, chỗ đó của cô thực là cao như núi, chỉ có người mù mới nhìn không ra cô là con gái thôi!”
Ta lập tức rụt thân. Lại ngẩng đầu, ta tức giận nói với vị công tử kia: “Ê ! Ngươi nhà con cái nhà ai? Người lớn nhà ngươi không dạy cho ngươi là người có văn hóa ăn hạt dưa thì không được phun lung tung sao!”
Công tử kia ghé vào cửa sổ, cợt nhã hỏi lại ta: “Vậy còn ngươi là con cái nhà ai? Người lớn nhà ngươi không có dạy cho ngươi tiểu thư khuê các là không thể giả nam nhân đi rêu rao khắp nơi sao?”
Ta có lòng tốt nhắc nhở hắn: “Ê ! Ta hỏi ngươi trước nha!”
Hắn đáp: “Được rồi, ta là nhị công tử của thượng thư phủ. Tới phiên ngươi!”
Ta suy nghĩ một chút, nếu hắn xếp thứ hai, vậy ta cũng xếp thứ hai, đã cùng là thứ hai thì sẽ dễ dàng nói chuyện trao đổi hơn.
Vì thế ta thong dong nói cho hắn: “Ta là thủ phủ Tằng gia nhị tiểu thư.”
Hắn “A” một tiếng thật dài, xoay người nhìn vào trong cửa sổ, lại quay lại ra, thăm dò hỏi ta: “Ngươi là Tằng gia nhị tiểu thư?” Giọng nói của hắn chó chút kỳ quái, nghe qua tưởng như hắn đang hỏi thăm về em gái hắn vậy.
Ta không kiên nhẫn khoát tay chặn lại: “Đúng vậy đúng vậy! Này ! Ta nói ngươi có phải là nên nói lời xin lỗi hay không hả?”
Hắn lung tung nói câu thực xin lỗi, lại hỏi ta: “Ngươi có quen Tằng Nhan không?”
Ta “Phốc” một tiếng bật cười: “Vậy ngươi có biết thượng thư không?”
Hắn cười hì hì: “Ngươi giả trai chuồn ra ngoài chơi như vậy, không sợ ca ngươi biết sẽ phạt ngươi quỳ trước bài vị tổ tiên sao?”
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Vậy ngươi ở bên đường phun hạt dưa dính đầy nước miếng lung tung thì sao, không sợ cha ngươi biết sẽ phạt ngươi quét đường cái hay sao?”
Hắn lại quay đầu hướng cửa sổ nhìn nhìn, giống như có ai đang nói gì đó với hắn; sau đó quay lại, đối với ta ngoắc ngoắc tay, “Ngươi lên đây!”
Ta cũng đối với hắn ngoắc ngoắc tay, “Ngươi xuống đây!”
Hắn hướng ta nháy mắt mấy cái: “Ca ngươi bảo ngươi đi lên!”
Ta hướng hắn vỗ vỗ ngực: “Tỷ ngươi bảo ngươi xuống dưới!”
Bỗng nhiên mí mắt có điểm giựt giựt…
Hắn vừa mới nói cái gì?
Ca ngươi bảo ngươi đi lên? ? ?
Ca ngươi! ! !
Xoa xoa ánh mắt, ta ngẩng đầu cẩn thận nhìn lên.
Thêm một cái đầu đang từ từ ló ra khỏi cửa sổ…
Sau khi thấy rõ cái đầu kia là của ai, cây quạt trong tay ta “Bịch” một tiếng rơi trên mặt đất…
Người kia đứng ở lầu hai, đối với ta ngoắc ngoắc ngón tay, “Đi lên.”
Ta cảm thấy có từng trận âm phong, đang từ bên người thổi qua…