Tiểu Thư Thần Toán

Chương 11: Đánh chó còn phải ngó mặt chủ?


Đọc truyện Tiểu Thư Thần Toán – Chương 11: Đánh chó còn phải ngó mặt chủ?

Translator: Nguyetmai

Việt Phàm Linh chứng kiến cảnh này nhưng hoàn toàn không có ý ngăn cản. Dù sao thì bà cũng cảm thấy chắc chắn sẽ bị thua mất cây cỏ Băng Tâm thôi. Coi như là chút tổn thất để thuyết phục Hàn Yên chọn lại hộ vệ bên người.

Ở đằng xa, Mộc Hàn Phong đang yên lặng chắp tay đứng dưới hành lang, lạnh nhạt nhìn về phía này.

“Hoa Nguyệt, ngươi lên đi.” Mộc Hàn Yên quay đầu lại, bình tĩnh nói với Hoa Nguyệt: “Ngươi sẽ thắng.” Giọng điệu của Mộc Hàn Yên thờ ơ, nhưng trong đó lại lộ ra sự tin tưởng vô hạn đối với hắn.


Hoa Nguyệt ngẩn người, hắn không hiểu tại sao Mộc Hàn Yên lại tin tưởng mình đến thế. Nhưng từ trước tới giờ hắn chưa từng lùi bước, cho dù phải đối mặt với bất cứ thứ gì, cho dù thực lực của đối phương mạnh hơn hắn nhiều tới mức nào!

Mộc Thành cười khẩy, xoay người nói với thị vệ của mình: “Hồng Sơn Bá, nương tay một chút, đừng đánh hắn tàn phế đấy. Dù sao hắn cũng là hộ vệ mà Đại thiếu gia của phủ Thành chủ đích thân chọn ra.”

“Rõ!” Hồng Sơn Bá dõng dạc trả lời, sau đó cũng cười khinh bỉ nhìn Hoa Nguyệt.

Những người xung quanh đều tản ra, chừa lại một khoảng đất trống ở giữa.

Hoa Nguyệt bước lên phía trước mấy bước, tiến đến chỗ khoảng đất trống. Phía đối diện, Hồng Sơn Bá cũng hùng hổ bước tới. Tên của hắn ta rất khí phách, mà người cũng giống như tên, thân cao hơn tám thước, hơn hẳn Hoa Nguyệt hai cái đầu, cường tráng như một ngọn núi, mỗi lần hắn ta cử động là mặt đất dường như rung chuyển.

Mặc dù dáng người của Hoa Nguyệt không cường tráng nhưng cũng không tính là quá gầy. Có điều khi đứng trước mặt tên kia thì lại khiến người khác cảm thấy hắn giống như một cọng giá đỗ.

“Tiểu tử, tranh thủ quỳ xuống nhận thua đi, Hồng gia ta có thể để ngươi bớt chịu khổ một chút, nếu không ta mà đánh hăng quá coi chừng sẽ đánh đến mức nương ngươi cũng không nhận ra.”


“Muốn đánh thì đánh, không đánh thì cút!” Hoa Nguyệt hơi ngẩng đầu, nói bằng giọng mất kiên nhẫn.

Biểu hiện ấy, ánh mắt ấy đầy vẻ khinh bỉ, khinh bỉ đến tột độ, giống như đang nhìn một con chó hoang to xác nhưng yếu hèn chỉ biết sủa to ăng ẳng.

Đám người xung quanh khẽ giật mình, thật không ngờ đứng trước mặt Hồng Sơn Bá mà tên Hoa Nguyệt này vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh và hiên ngang đến vậy. Chỉ cần không phải kẻ mù thì ai cũng nhìn ra hai người bọn họ vốn không cùng một đẳng cấp.

Lẽ nào, tên này thật sự có điểm đặc biệt hơn người? Đám đông nghi hoặc nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hoa Nguyệt rồi lại nhìn dáng vẻ thong dong tương tự của Mộc Hàn Yên, nhưng vẫn không thể nhìn ra câu trả lời.


“Khốn kiếp!” Hồng Sơn Bá nổi giận. Mặc dù hắn ta chỉ là một hộ vệ, thực lực cũng chỉ là kiếm sĩ cấp hai, nhưng thân hình cao lớn vạm vỡ của hắn ta đáng được gọi là thần lực trời ban, người bình thường đứng trước mặt hắn ta cũng chẳng có vốn liếng để mà kiêu ngạo.

Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên có kẻ nhìn hắn ta khinh bỉ như nhìn một con chó hoang. Điều đáng hận nhất là, hắn mới chỉ là kiếm sĩ cấp một, trông như cọng giá đỗ, thực lực lại yếu xìu.

Hồng Sơn Bá nắm chặt bàn tay lại như chùy sắt, âm thầm liếc nhìn Mộc Thành. Tâm tư hắn ta không hề thô kệch như vẻ bề ngoài, hắn ta biết đạo lý đánh chó phải ngó mặt chủ. Dù gì Hoa Nguyệt cũng là thị vệ được Đại công tử nhà Thành chủ chọn lựa, chẳng may hắn ta xuống tay quá nặng liệu có gặp rắc rối lớn không.

Nhận thấy ánh mắt dò hỏi của Hồng Sơn Bá, Mộc Thành gật đầu, khóe miệng hắn ta nở một nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn, thầm nói trong lòng: dù sao trận tỷ thí này cũng là do Mộc Hàn Yên đề xuất, cho dù đánh Hoa Nguyệt đến tàn phế thì Mộc Hàn Yên cũng chẳng nói gì được. Chẳng qua chỉ mất mặt thôi, dù gì đây cũng không phải lần đầu tiên tên công tử vô dụng kia mất mặt, mất thêm lần nữa cũng chẳng sao. Hơn nữa cũng không phải là xuống tay với Mộc Hàn Yên, chỉ là xuống tay với hộ vệ hắn vừa mới chọn được thôi, hoàn toàn không có áp lực gì hết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.