Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 4: Nữ Tử Này 2


Bạn đang đọc Tiểu Thư Sinh Sát Vách – Chương 4: Nữ Tử Này 2


Nhất trọng hàn quan, hai dạng thời tiết, quan ngoại đã là tuyết lớn bay tán loạn thêm gió lạnh tàn sát bừa bãi, quan nội thì lại là lá cây còn chưa rụng sạch, khi cách nửa năm lại về quan nội, làm Bạch Tinh có loại cảm giác phảng phất đã có mấy đời
Người đều là sẽ mệt, cho dù là hiệp khách tung hoành giang hồ.

Bạch Tinh từng cho rằng mình có thể nhiệt tình tăng vọt mà trôi qua hết cả đời này như vừa mới vào giang hồ, nhưng giờ nàng còn chưa đầy 20 tuổi, ngẫu nhiên lúc đêm khuya mộng hồi, thế mà lại cũng sẽ nghĩ có muốn rời giang hồ hay không.

Vừa vào giang hồ, thân bất do kỷ, một khi bước vào cái ngạch cửa này, lúc nào lui, lui như nào, tất cả đều không phải do chính mình.

Ví như nói hiện tại đây.

“Ngươi chính là Bạch Diêu Tử Bạch Tinh?” Một hán tử mặt sẹo trong tay cầm song đao bỗng nhảy xuống từ trên cây ven đường, đôi tay xoay đao một cái, sau đó hỉnh cằm, “Có người nói ngươi đao pháp lợi hại, song nhận* Trịnh lão tam ta lại không phục.”
*: chỉ vũ khí sắc bén.

Bạch Tinh nhẹ nhàng vỗ vỗ cổ ngựa, “Hôm nay ta không có hứng thú, ngươi cút đi.”
Nàng vẫn trẻ tuổi như cũ, lại chẳng hề xúc động, người khác có thích hay không, có phục hay không, liên quan gì đến nàng?
Ngựa xám nhỏ cũng dùng sức hất hất đầu, lông bờm dày dặn sáng bóng sáng lên dưới ánh mặt trời lấp lánh, giống như sa tanh tốt nhất.

Nó vọt tới người kia đánh một tiếng phì phì trong mũi, mang theo nước miếng đồng thời nhe nhe răng, phảng phất đang nói: Cút đi!
Thấy ngay cả con ngựa cũng dám xem thường mình, Trịnh lão tam lập tức thẹn quá hóa giận, “Đồ đàn bà thân mình mềm, miệng lại rất cứng, nếu ngươi quỳ xuống dập đầu 100 cái cho ta, hơn nữa thả lời ra, liền nói là Bạch Diêu Tử ngươi sợ…”
Lời của hắn vĩnh viễn sẽ chẳng nói hết được.

Hàn quang chợt lóe, trường đao của Bạch Tinh đã liền một lần nữa quay lại sau lưng, nhanh đến như trước giờ chưa từng động đậy vậy.

Hai chân nàng nhẹ nhàng đụng lên bụng ngựa, “Giá.”
Giang hồ to lớn, người mới người cũ ùn ùn không dứt, muốn nổi danh thật sự quá khó khăn, mà lấy người khác làm đá kê chân tựa hồ là biện pháp nhanh nhất hữu hiệu nhất.

Đương nhiên, cũng là biện pháp nguy hiểm lớn nhất.


Một người một ngựa lộc cộc chạy ra thật ra, trên cổ Trịnh lão tam mới từ từ hiện ra một đạo tơ hồng mảnh dẻ, rồi tới cột máu phóng lên cao như suối phun, thân thể một chia làm hai ầm ầm ngã xuống.

Bạch Tinh chạy một ngày một đêm trên lưng ngựa, lại không biết đến tột cùng nên đi đâu, phảng phất trong một thiên địa to như vậy lại chẳng có chỗ dung thân chân chính thuộc về mình.

Sau khi mờ mịt, nàng đột nhiên có chút muốn đến tòa viện tử nhỏ mà Đỗ lão gia tử tặng mình mấy năm trước xem một cái.

Nghe nói là một thị trấn rất nhỏ, hẳn là sẽ rất an tĩnh, có lẽ mình có thể dừng lại lâu chút.

Nàng duỗi tay nhéo lỗ tai dài của ngựa xám, thật kiên nhẫn mà dò hỏi: “A Hôi*, có đi hay không?”
*: hôi này là màu xám nhé.

Ngựa xám thở ra một tiếng phì phì trong mũi, móng lạch cà lạch cạch, mắt to nhấp nháy nhấp nháy: Đi!
Nó thích chạy, mau cho nó chạy! Chạy tới chỗ nào cũng hiếm lạ!
Ngựa này là Bạch Tinh thuần phục được trên cánh đồng tuyết ở quan ngoại tháng trước, tuy tuổi nhỏ, nhưng thể trạng to lớn mạnh mẽ, tinh thần dồi dào, nghiễm nhiên đã có hình thức ban đầu của lương câu* nổi tiếng.

*: từ này thường dùng cho những con ngựa tốt.

Vật nhỏ này hoạt bát quá đáng rồi lại thoát ly đàn ngựa hoang, cả ngày vơ vét bạn chơi cùng khắp nơi, đi đến đâu thì dọa cho gà bay chó sủa đến đó, cơ mà chạy cũng nhanh như gió vậy, dân chăn nuôi địa phương tìm mãi không được, liền đều gọi là “Quỷ Ảnh”, từ xa xa nhìn thấy liền đau đầu.

Vừa khéo Bạch Tinh thiếu một thớt* cước lực tốt làm bạn, sau khi nghe thấy lời đồn thì liền đơn giản đến quan ngoại một chuyến, tốn cỡ chừng 3 tháng mới được phương tâm, hiện giờ rốt cuộc cùng nhau trở về.

*: đây là từ chỉ số lượng cho động vật bên đó, thường dùng cho ngựa, lừa.

(từ này cũng là lượng từ được dùng để đếm số vải, lụa và còn nhiều mặt nghĩa nữa, thông tin chi tiết trên thivien.net)
Nàng không thích cái tên Quỷ Ảnh, nếu là ngựa xám, vậy thì gọi “A Hôi” đi, đằng nào thì nó cũng sẽ không có ý kiến.


Trên mặt Bạch Tinh nổi lên một chút ý cười nhợt nhạt, dùng sức xoa xoa cái đầu to của nó, “Rồi, nghe mày!”
Nàng nghĩ như vậy, vì thế lập tức liền làm như vậy.

Bạch Tinh một lần nữa quay đầu ngựa lại, lại cùng nhau nhắm về hướng đông chạy 10 ngày với A Hôi, vào lúc chân trời đằng đông lộ ra tia sáng mặt trời đầu tiên ôn nhu rải trên mặt đất ấy, nàng phong trần mệt mỏi rốt cuộc nhìn thấy tấm biển đá cũ kỹ trên cửa thành cũng cũ kỹ kia:
Đào Hoa trấn.

Trấn nhỏ không lớn, nhưng người bán đồ ăn lại không ít, giống như là đối với bá tánh trấn nhỏ mà nói, ăn chính là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời.

Canh giờ khá sớm, trong không khí còn tràn ngập đám sương mênh mông, trên đường đã có người bán hàng rong cần mẫn dựng bệ bếp, lớn tiếng rao hàng trong hơi nước mờ mịt:
“Màn thầu, màn thầu, màn thầu nóng hầm hập trắng mập mạp đây!”
“Bánh bao, bánh bao, bánh bao thịt cắn một miếng miệng bóng nhẫy đây!”
“Hoành thánh, hoành thánh nhỏ thịt gà nấm, thịt heo hành tây, thêm chút rau thơm tuyệt đây!”
Bạch Tinh dắt ngựa, dọc theo đường phố chậm rãi đi tới, trên mặt không tự giác nhiều chút ý cười.

Quan ngoại hoang vắng, nàng tựa hồ đã hồi lâu chưa gặp hơi thở nhiều khói lửa như vậy.

Những tiểu thương đó nhiệt tình tiếp đón, trên mặt các thực khách thỏa mãn cười, thậm chí ngay cả đùa giỡn cùng chửi bậy của trẻ nhỏ đầu đường, đối với nàng mà nói, hình như đều có một loại sức hấp dẫn thần kỳ.

A Hôi chưa từng thấy nhiều người như vậy, nhiều sự vật kỳ kỳ quái quái như vậy, bốn cái chân liên tiếp đạp đạp, một đôi mắt to đều không đủ nhìn.

Nó tràn ngập lòng hiếu kỳ đối với hết thảy, nhìn thấy cái này muốn cắn một cái, nhìn thấy cái kia, cũng muốn xáp lên ngửi ngửi, cái đầu to xoay xoay không ngừng y chang trống bỏi vậy.

Ven đường có bán táo tươi, đỏ hây hây tròn vo, kề sát vào là có thể ngửi được hương quả nhàn nhạt.


Bạch Tinh thuận tay mua một túi treo trên túi ở lưng ngựa, lấy ra một quả tùy tay xoa xoa, răng rắc bẻ ra hai nửa, một nửa cho chính mình, một nửa cho A Hôi ăn.

A Hôi chỉ cắn một miếng liền trợn tròn con mắt, trên cái mặt ngựa nhân tính hóa mà hiện ra khiếp sợ: Ngọt ngào mọng nước, đây là thứ tốt gì!
Bạch Tinh trầm thấp cười, yêu thương sờ sờ đầu nó, “Ăn đi.”
“Cô nương đi đường vất vả,” Tiểu nhị trẻ tuổi choàng khăn mặt đi ra, thấy một người một ngựa này phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là đường xa mà đến, vội tươi cười thân thiết nói, “Sáng sớm tới tìm tô mì là tốt nhất đó, canh canh nước nước đi xuống, dạ dày ấy phải nói là thoải mái.”
Mặt trời mới vừa lên không lâu, nghiêng nghiêng treo trên đằng đông nửa ngày, ánh nắng màu đỏ cam xuyên thấu đám sương mù, nhuộm nhẹ mấy phần diễm lệ lên mấy đám hơi nước màu trắng quay cuồng bốc lên kia.

Tiểu nhị phảng phất La Hán đạp hào quang mà đến, há mồm nói ra, lại là ngôn ngữ khói lửa nhất của thế gian.

Đây là một tiệm mì, ở cửa dựng một cái lá cờ vải, trên đó có 4 chữ viết mực to bằng cái đấu “Quán mì Sơn Tây”.

Trong đầu Bạch Tinh nháy mắt hiện ra đối thủ từng gặp phải ở Sơn Tây, rõ ràng chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng lại ngoài ý muốn hợp ý.

Hai người từng uống rượu hồi lâu trên đại thụ ở rừng núi hoang vắng, lâu đến nỗi hắn nói mình nhớ nhà, chỉ là không dám về:
“Ây, nước lèo bà nương* ta làm, còn ăn chưa đủ a……”
*: đây là cách gọi người vợ, đa phần là mấy anh nông dân, lớp người phía dưới thời cổ gọi.

Đáng tiếc bây giờ dù cho hắn dám về nhà cũng không ăn được, cho nên vẫn là còn sống mới tốt.

Bạch Tinh gật gật đầu với tiểu nhị đầy mặt chờ mong, hơi hơi cong môi, “Cho tô mì, nhiều dấm.”
“Rồi đây!” Tiểu nhị vung khăn mặt, hoan thiên hỉ địa mà đi.

Ước chừng là thấy trên mắt phải Bạch Tinh mang bịt mắt, tiểu nhị kia còn rất tinh tế mà nghiêng nghiêng tô mì về bên trái, sợ vị cô nương mắt manh một bên đáng thương này không thuận tiện.

Chiêu bài của bổn tiệm là mì thịt dê, sợi rộng cỡ một lóng tay, có hơi dày, mười phần dai và đàn hồi.

Nước lèo là canh nồng tuyết trắng dùng khung xương dê hầm một đêm, váng dầu bên trên không có vớt thật sự sạch sẽ, từng mảng dầu sắc vàng kim theo nước canh đong đưa mà lắc lư, giống như đứa trẻ nghịch ngợm.

Thịt dê đã nấu sẵn trước rồi, đều là từng tảng từng tảng lớn để ở một bên rổ, có người cần liền lấy, khoái đao cắt thành lát nạc mỡ đan xen, xếp một vòng y như hoa mẫu đơn tại bàn.


Người bữa đói bữa no sẽ có loại kính trọng từ chỗ sâu trong linh hồn đối với đồ ăn.

Bạch Tinh bưng lên cái tô sứ thô lớn còn to hơn đầu mình một vòng tựa như đối đãi với trân bảo tuyệt thế vậy, dâng về phía hướng mặt trời mọc lên hơi hơi ủi ủi, nghiêm túc nói: “Kính người còn sống.”
Kính mỗi một ngày còn sống
Canh dê rất thơm, thịt dê rất non, rải chút rau thơm cùng ớt rồi thống thống khoái khoái húp một bát xuống, thật giống như mỏi mệt cùng hàn ý trên người mấy ngày liên tiếp đều bị xua tan.

Thấy Bạch Tinh ăn đến hăng say, A Hôi cũng duỗi cổ lại đây xem náo nhiệt, hí hà kêu không ngừng.

Bạch Tinh vừa tức giận vừa buồn cười, “Mì thịt dê cũng muốn ăn?”
A Hôi chớp hàng mi dài nhìn cô, nhe răng trắng há to miệng, đầu lưỡi nóng hôi hổi chủ động khoan khoái duỗi ra dài ghê gớm, rất có tư thế “Mi không cho ta liền tự mình đoạt”.

Mấy bàn thực khách phụ cận nhìn thấy, đều là phì cười ra tiếng.

Súc vật thông nhân khí, con ngựa này cũng không tránh khỏi quá khôn khéo chút.

Bạch Tinh bất đắc dĩ, đành phải gắp hai sợi mì cho nó.

Kết quả A Hôi bẹp bẹp nhai mấy miếng, lại “Phốc phốc” phun ra hết.

Cái thứ trắng trắng ăn không ngon!
Bạch Tinh: “……” Tiểu hỗn trướng* giày xéo đồ vật này!
*: một câu chửi, giống như là chửi đồ hỗn láo ý.

Rốt cuộc là không tiện so đo với một con ngựa, Bạch Tinh cũng chỉ là nhéo nhéo lỗ tai nó rồi thôi, rồi lại vùi đầu ăn mì.

Một tô mì lớn luôn cả canh xuống bụng, Bạch Tinh ăn đến cái trán thấy mồ hôi, thật thỏa mãn.

Nàng cảm thấy chính mình đã có hơi thích nơi này rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.