Đọc truyện Tiểu Thư Siêu Quậy – Chương 49: Máu
– Mới chỉ vậy đã sợ rồi sao? _ Alice nhìn đám người bang Ruby cười khinh bỉ. Bây giờ người trong bang nó mới xông lên tham chiến. Người thì súng, người thì cung, côn, kiếm, dao, phi tiêu,….vũ khí gì cũng có. Dường như chúng rất sắc bởi nó tạo ra những tiếng cắt hay chạm da người một cách ngọt lịm, máu đỏ bắt tung ra. Tam quân và nó vẫn đứng nhing Layla.
– Vương quân lên khử người dưới 1 trên vạn người của Ruby đi._ Alice nhìn tình hình chiến đấu của 2 phe mà ra lệnh.
– Dạ_ Vương quân dạ một tiếng rồi xông lên đấu kiếm với người Alice chỉ.
Hai bên đã thực sự quấn vào cuộc giao chiến. Người của hai bên cùng ngã, Alice ngứa tay ngứa chân lắm rồi.
– Hai ngươi ra đi _ Alice
– Vâng_ Hai quân đồng thanh rồi cũng xông lên.
Lúc này Layla và ALice mới đấu với nhau thật sự. Alice dùng kiếm, Layla cũng dùng kiếm. Họ như ngang sức với nhau, người này vung đao thì người kia đỡ. Người này tấn công thì bên kia phòng thủ. Hai người cứ lùi rồi tiến, đôi mắt vẫn nhìn nhau sắc lạnh khiến người ngoài lạnh sống lưng theo. Từng nhạt kiếm như chí mạng của Layla giáng xuống thanh kiếm của Alice bất ngờ tóe lên những tia sáng. Layla khẽ rút chiếc dao ở hông phi vào vai Alice. ALice khựng lại một lúc rồi nó rút chiếc dao ra. Alice nhân lúc Layla đang đứng nhìn mình, nó đạp thẳng gót giày vào bụng Layla, cô ta mất đà ngã về phía sau, mặt đầy cay đắng.
Alice vung dao chém vào cánh tay Lay la một vệt dài.
– Cái này là vì cô hại bạn tôi_ Giọng nói của Alice như một người khác.
– CHỉ thế thôi sao?_ Layla nở nụ cười đầy thách thức.
– Có giỏi thì tự đứng lên mà đấu, đừng ở đó thách thức người khác_ Alice nói.
Từ đâu mấy tên của bang Ruby ùa tới đánh Alice. Nó đành để Layla ở đó rồi quay qua đánh nhau với mấy tên không biết lượng sức mình kia. Sau những giây phút một mình đấu mười, những tên kia đã gục hết xuống dưới đất, máu me chảy ra khắp nền sỏi đất gầm cầu.Tuy nhiên cô cũng bị một phát vào lưng nữa, máu lại chảy ra. Alice đứng nhìn mấy tên đó nằm dưới đất miệng khẽ nhen lên nụ cười ác quỷ cư như cô không sao cả
” Bang chủ cẩn thận”_ Tiếng hét của tam quân
Alice thấy vậy thì quay lại nhìn.
” Bộp”
Layla đã lấy súng định bắn cô từ đằng sau nhưng Alice đã quay lại và thế là Alice bị trúng đạn, ở phần hông. Máu bắt đầu ứa ra, Alice ghì chặt tay vào chỗ bụng, tay phải chống kiếm đứng thẳng người lên. Đôi mắt cô đổi thành màu đỏ máu, khuân mặt xanh xao giờ vẫn vậy nhưng lạnh khốc, thấy mà run người. Quân của bang Ruby gần như mấy nghìn chỉ còn mấy chục. ALice tiến gần chỗ Layla.
– Tiện nhân, cố đê hèn đến thế sao?_ Alice chém vào tay cô ta làm rơi súng rồi nó đá khẩu súng ý ra xa.
– Hahaha…Trông ngươi thật tội nghiệp_ Layla vẫn cố cười mà chọc tức Alice chứ cô đang rất đau, tay cô vẫn đang chảy máu đầm đìa.
– Tội nghiệp? Để xem ai tội nghiệp hơn ai?_ Alice nói rồi bỏ kiếm ra xa, rút khẩu súng lục bên hông phải ra.
Layla có chút gọi là sợ, cô ta lùi về phía sau chậm chạp.
” Bộp”
Một tiếng súng vang lên. Layla bị bắt vào bả vai, máu bắt lên bộ đồ của Alice.
– Cười nữa đi, xem con tiện nhân như cô nó đáng thương tới từng nào._ ALice cúi xuống dùng đầu súng vuốt qua mặt cô nhẹ nhàng.
Con người kia thì đã xác định sẽ chết nên đôi môi lại nhếch lên một nụ cười. Alice nhìn nụ cười đó mà buồn nôn.
– Coi như tôi làm phúc cho nhân loại này_ ALice chĩa súng về phía Layla
” Bộp “
Viên đạn đâm thẳng vào tim Layla. Máu ở miệng, tay, tim Layla chảy ra be bét. Những con người của bang Ruby cũng đã ngã xuống sạch. Máu theo hướng chảy xuống dòng sông, một màu máu đỏ tươi hòa vào nước sông. ALice quay người bước về hướng chiếc xe, nhưng rồi mọi thứ quanh cô bỗng trở nên mờ nhạt. Rồi cả bầu trời sao trăng tối sụp xuống, nó ngã xuống nền sỏi. Tam quân vội vã chạy tới bê nó lên xe đưa vào bệnh viện. TRên đường tam quân gọi điện thông báo cho Daisy.
———————————————————————————————-
Cùng thời điểm đó tại bar Kai.
Một chàng trai trẻ đang ngồi ở một góc khuất của quán bar, tay nâng ly rượu khẽ lắc nhẹ. Dù chỉ có ít ánh sáng nhưng vẫn không giấu nổi vẻ đẹp của hắn. Một vài cô chân dài ăn mặc thiếu vải bước lại gần.
– Anh gì ơi cho tụi em ngồi ké được không?_ Giọng của đứa váy đỏ.
– Cút_ HÀn băng từ giọng nói của Khánh phát ra từ miệng đầy mùi rượu.
– Khống cho thì thôi_ Cô gái còn lại thấy vậy cũng không mấy hứng thú mà kéo cô bạn đi.
Bỗng có tiếng điện thoại vang lên. Khánh nhìn số máy là của Vy, định đặt ly rượu xuống…
” Choang “
Ly rượu vang đỏ đã rơi xuống sàn vỡ, màu rượu như màu máu vậy. Trong hắn khẽ có những ý nghĩ không được may cho lắm. Định không nghe nhưng thấy lòng bất an, hắn đành nghe máy.
– Mày đang ở đâu?_ Không phải Vy mà là giọng tức giận của Hiếu.
– Sao mày lại gọi = số của VY?_ Hắn nhíu mày hỏi.
– Không cần biết, tại sao những lúc Vy nó cần mày thì mày lại không ở cạnh nó. Mày có biết giờ này nó ra sao không?_ Hiếu.
– Chính Vy đuổi tôi_ Giọng của Khánh vẫn lạnh lùng vì chả biết gì.
– NÓ SẮP CHẾT RỒI_ Hiếu hét to qua điện thoại.
– Cái gì?_ Giọng của Khánh đầy hoảng hốt, anh rối hết cả lên.
– Bệnh viện Samson_ Giọng Hiếu như cạn hết sức lực
Hiếu cúp máy. Khánh nghe xong vôi cầm chìa khóa chạy ra khỏi bar đi hết tốc lực tới bệnh viện. Trong đầu anh thì chr hiện lên hình ảnh một người là Vy. Anh thầm cầu mong nó sẽ không sao hết, chỉ là nhầm thôi.
—————————————————————————————————
Bệnh viện Samson.
Bên ngoài phòng cấp cứu là những người thân của Vy: Hiếu, Ngân, ANh, Minh, Nhi, cạnh tường là tam quân. Tuy rằng Nhi chưa khỏe nhưng vẫn đòi nằng nặc tới, Huy thì không tới được vì còn có Lệ đang ở nhà dưỡng bệnh. Sắc mặt ai nấy đều tối sầm lại, người thì run lẩy bẩy, mồ hôi đổ như nước. Khánh chạy vội vàng tới nhìn mọi người. Họ ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt họ như muốn giáng xuống hắn một cơn thịnh nộ nhưng đây là bệnh viên nên nhỏ nhe chút.
– Cô ấy…cô ấy làm sao?_ Khánh nhìn vào phía phòng cấp cứu.
– Bị thương nặng_ Diệu Anh khẽ trả lời.
– BỊ thương? vì sao, có nặng không?_ Đôi mắt hắn đầy ngạc nhiên.
– Một viên đạn vào bụng, một nhát dao đâm vào vai trái, một nhát kiếm sau lưng_ Hiếu nhìn Khánh đầy từng giận, gằn từng chữ nói.
Cánh cửa phòng cấp cứu bỗng mở ra. Mọi người vây quanh bác sĩ.
– Cô ấy sao rồi?_ Nhi hỏi đầu tiên.
– Bị thương nhiều chỗ, mất máu ở chỗ cắt ở cổ tay có phải đã nhiều rồi không?_ Bác sĩ nhìn họ.
– Phải, có sao không?_ Diệu ANh trả lời luôn, cô băng mà.
– Cắt ở cổ tay?_ Khánh ngạc nhiên nhìn ANh.
– Còn không phải là vì cậu_ Ngân lườm Khánh.
– Mọi người bình tĩnh nhé._ Ông bác sĩ thở dài.
– Xin bác cứ nói_ GIọng nói của Minh vang lên.
– Tiểu thư bị mất quá nhiều máu lại bị bệnh ung thư máu nên…._ Bác sĩ đang nói thì bị chặn lời.
– Ung thư máu?_ Cả hội bọn nó hoảng hốt hỏi lại.
– Đúng, ung thư máu mãn tính, bệnh cũng được lâu rồi._ Bác sĩ giờ mới biết mấy người này không biết.
Họ còn đẫn đờ hơn, chơi với nhau bao nhiêu năm mà chúng không hề hay biết gì về Vy cả, họ suy sụp, mặt áy náy nhìn nhau.
– Có đúng vậy không?_ Nhi không tin hỏi lại
– Có phải là người thường chán ăn, hay ăn một món nhiều lần, thường chảy máu cam, ốm, sốt, ho, đau đầu.
Nghe xong câu này Nhi ngồi thụp xuống nền đá hoa bệnh viện.
– Sao thế?_ Minh ngạc nhiên hỏi Nhi.
– Bao nhiêu năm nay, nó ốm, nó bị chảy máu mũi, chảy máu dưới da, gần đây thì toàn đau đầu với tụt cân, thế mà em lại không quan tâm tới nó._ Nhi khóc.
– Có cách chứ bác sĩ?_ Hiếu hỏi ông ánh mắt đầy sự đau khổ.
– Có nhưng tôi sợ sẽ bị hôn mê mất, với lại điều trị thế này phải mất 3, 4 năm_ Bác sĩ.
– Chỉ cần có hi vọng mong bác sĩ hãy làm bất kì điều gì có thể làm cô ấy sống_ Ngân cầm cánh tay bác sĩ nói, nước mắt khẽ rơi ra.
– Nếu cô ấy có sao, ông cũng đừng hòng thoát…._ Diệu Anh gạt nước mắt dọa ông bác sĩ, làm ổngn lẩy bẩy đi vào phòng cấp cứu.