Đọc truyện Tiểu Thư Siêu Quậy – Chương 27
2h45 phút.
Lẳng lặng về nhà mà không ai biết. Vy thay đồ đi ngủ. Nhưng… cô nào ngủ được trong lòng thao thức. Không phải là thương đám người bị giết đâu. NGhĩ nhiều chuyện rồi cô cũng chìm vào giấc mộng.
Sao mộng chẳng hồng…
…Cho tôi hạnh phúc dù chỉ 1 đêm.
Sao cứ phải là ác mộng…
… Để nước mắt rơi trong đêm.
————————————————————————————————
Buổi tối mùa đông thật lạnh, tuyết rơi trắng xóa căn biệt thự Love. 1 cô gái học lớp 8 ngồi trước của nhà chờ người yêu trong niềm hạnh phúc.
Còn tại biệt thự Jacor, một cậu thanh niên, tên Adam tươm tất chuẩn bị đi gặp người yêu. Xe vừa ra cổng gặp bạn mình, Cody đnag đứng đợi.
– Lên xe đi?_ Adam
– Mày ơi, Alice bị bắt cóc, mau đến đường XX đi._ Cody với thái độ chậm là không kịp.
– Cái gì?
– đi đi.
Thế rồi với vận tốc 250 km/h cậu tới đó. Đang trên đường đi đột nhiên có điện thoại.
– Sao anh đến muốn vậy, để em chờ dài cổ à? anh đang đâu?_ Giọng Alice đầu dây bên kia.
– Đi cùng Cody_ Adam thoáng trả lời ngạc nhiên.
– À cái anh bạn anh Cody ý, bỏ nhà đi, ba mẹ đang tìm, anh có ở cùng thì gọi báo họ đi_ Alice tiếp tục nói.
Lúc này Adam hững hờ, sững sờ hết sức. Cậu cúp máy
– SAo cậu lừa tôi?_ Adam hỏi Cody.
– Tôi có lừa đâu, chắc nhầm người thôi.- Cody chối.
– Nhầm sao? Cậu biết trước giờ tôi tin cậu như thế nào không?_ Adam cáu. anh quay đầu xe lại.
– Tôi muốn xuống xe._ Cody biết sự việc bại lộ.
– Không, tôi sẽ chở cậu về cho ba má cậu._ anh vẫn chú tâm nhìn đường.
– Dừng lại_ Cody hét.
Thấy né mặt Adam vẫn một mực đi, Cody nổi lên ý nghĩ ngu ngốc. Cody giằng tay lái với Adam để làm xe dừng lại. Hai người giằng co nhau làm xe cứ lượn bên này sang bên kia. Adam tức tối không để ý nhìn đường nữa, quay qua quát Cody.
– Cậu muốn chết sao?
Chợt thấy mắt Cody sáng lên nhìn phía trước. Adam quay lại thì thấy 1 cái xe tải ngay trước mắt, cố vòng tay lái nhưng Cody vẫn giữ nó khư khư.
” Á “
Tiếng hét thất thanh của cả hai vang lên…
” Rầm ”
Xe tải kia đâm đúng vào bên ghế lái của adam. Gây tai nạn xong chiếc xe đó chạy mất. 1 lúc sau Cody tỉnh thấy Adam máu me đầm đìa, anh ta bỏ cậu ta lại đó rồi đi mất. Mãi cho tới khi có người đi đường nhìn thấy chiếc xe, Adam mới được đưa vào cấp cứu. Tiếng các máy móc inh ỏi, ánh đèn nhập nhòe, bác sĩ tấp nập chạy đi, chạy lại. Họ làm đủ mọi cách nhưng quá muộn, anh bị tai nạn quá nặng.
Cô y tế mở điện thoại, ấn số 1 gọi.
– Sao anh lâu đến thế?_ Giọng của Alice.
– Cho hỏi cô có phải người nhà bệnh nhân Vương Minh Hiếu không ạ?_ Cô y tá
– Bệnh nhân?, Phải, anh ý làm sao? bệnh viện nào?_ Alice hốt hoảng chạy ra sân, định tới bênh viên luôn.
– Xin cô đừng buồn, Vương Minh Hiếu đã qua đời lúc 9 giờ 44 ạ, bệnh viện Smile._ Cô y tá tắt máy.
Alice cứ ngỡ mình đang mơ, điện thoại từ trong tay cô rơi xuống tuyết rồi cô cũng ngã xuống nền tuyết. Mưa tuyết dày đặc, cô vẫn ngỡ nhầm người, đứng dậy cô tới bệnh viện Smile.
Chạy tới hỏi cô y tá có ai tên thế không, cô ý tá chỉ phòng cấp cứu. Alice chạy 1 mạch tới đó vần thầm mong chỉ là lầm người mà thôi.
Các bác sỹ và ý ta lần lượt bước ra hết, có mình cô trái chiều lao vào. Bỏ tấm khăn trắng phủ trên, cô lấy 2 tay bịt miệng.
– Không thể…. không thể_ Cô hét lớn, nước mắt cô rơi xuống sàn.
Alice hai tay nắm chặt Adam không buông, cô lăc, lắc tay mong anh hồi đáp.
– Adam ơi….Adam…. anh không tỉnh lại…là….là em không…chơi với anh đâu_ Cô vội lau nước mắt, nói trong tiếng nấc tức tưởi.
Những cô y tá và bác sỹ ai nấy mặt cúi gằm xuống. Alice chạy tới họ, giằng áo, kéo tay từng người một.
– Sao anh ấy lại như thế? Các người mau gọi anh ý dậy đi.Tôi cầu xin các người đấy. Các người bị câm hay sao, rốt cuộc các người đã làm gì anh ấy?_ Alice lúc đó có khuân mặt thơ thơ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
– Adam…._ Tiếp tục gọi tên người đó trong khi cậu ấy không hề cựa quậy.
Cô vô thức rồi ngã xuống sàn phòng cấp cứu đầy máu của Adam. Alice nằm đó nhìn Adam khóc, khóc cho tới khi cô ngất đi mới thôi.