Đọc truyện Tiểu Thư Siêu Quậy Xuyên Không – Chương 25: Leo núi
Trong phòng kí túc xá nữ 125 có một người con gái đang hí hửng xếp quần áo , đồ dùng thì miệng không ngừng cười toe toét. Vâng , nhân vật đó chính là “cô”.
Chiều vừa rồi cô đã được anh dẫn đi chơi, mua đồ dùng. Anh mua cho cô rất nhiều thứ, nào là đồ ăn, bánh kẹo, đồ dùng cá nhân chưa kể đến anh còn tặng cô sợi dây chuyền khắc chữ ” Nam-Nhi” . Sợi dây chuyền đó nó mới lấp lánh làm sao, cô thích nó lắm và hứa sẽ luôn mang theo mình như để chứng minh cho tình yêu của nhau . Sắp xếp lại quần áo xong xuôi, cô chợt nhớ ra điều gì đó vội chạy ra giường lấy chiếc áo dài móc ra một tấm ảnh kỉ niệm của anh và cô trong công viên giải trí. Nhìn tấm ảnh đó cô lại đỏ mặt. Tại sao ư?Rất đơn giản vì chụp cảnh hôn nhau…
Cả chiều hôm đó cô cứ như một người mới chạy ra từ trại tâm thần. Cứ cười toe toét đến cả mang tai, ngay cả khi ăn cô cũng cười, tắm cô cũng cười và làm gì cũng cời đến cả nằm mơ cũng cười nốt. Nói thế mọi người đoán xem cô có bị điên không chứ.
Kể ra, chiều đó anh cũng rất vui. Anh là một người thay bồ như thay áo, nhưng kể từ khi sự xuất hiện của cô trong cuộc đời anh đã làm anh thay đổi hoàn toàn thành một con người mới. Không còn lăng nhăng như trước, không còn tự cao tự đại như trước nữa chỉ vì …cô.
——————————-
Cuối cùng ngày mà cô mong đợi nhất cũng đã đến :” BÙM” – tiếng pháo hoa tại điểm núi *** nổ lên , đánh dấu cả trường đã tập trung đông đủ và chuẩn bị leo núi.
Cô mặc bộ quần áo thể thao teen và đeo thêm cái balo to bự trác so với dáng người nhỏ nhắn, mảnh khảnh của cô. Sở dĩ cô rất bực mình với cái balo này nhưng mà ai cũng phải mang như cô thôi, không mang phòng khi thì chết mất.
Cuộc vui chơi leo núi diễn ra trong ba ngày duy nhất. Thật ra cô chẳng ham hố gì cái chuyện leo núi leo trời này đâu, cô leo lên đây mấy chục lần rồi mà chỉ là lần này khác những lần trước là anh sẽ leo núi cùng cô. Còn chuyện gì vui hơn cái chuyện này cơ chứ. Nếu cho cô sợ leo núi, sợ độ cao thì cô cũng kệ mà đi theo anh thôi à.
Mọi người đã bắt đầu đi lên hết rồi nhưng cô vẫn đứng đó đợi anh. Sao mà từ lúc xuất phát đén giờ cô không thấy anh nhỉ? Hay là anh có việc đột xuất nên đến muộn tí hoặc là…Cô lắc dầu lia lịa , làm sao anh lại không đến được cơ chứ. Anh đã hứa với cô rồi mà, chắc chắn anh sẽ đến , cô chỉ có thể tin vào lời khẳng định của mình mà thôi.
Nhìn nó và hắn cùng nhau bước lên núi mà nó tự nhiên chạnh lòng mà tủi thân. Đang lúc buồn rầu đó , nhỏ tự nhiên xuất hiện :” Chị dâu”
Cô quay sang nhỏ vội hỏi luôn :” Vy ! Anh Nam em đâu rồi?”
Nhỏ cười cười rồi làm khuôn mặt gian tà :” Chị lo cho anh Nam à… Không phải lo đâu chị anh ấy sắp đến rồi.
Nghe vậy cô thở dài may mắn một cái rồi tám chuyện với nhỏ đợi anh đến. Chuyện toàn kể về anh không à. Nhỏ kể mà cô cứ phải là cười sặc cười sụa í. Nào là năm tuổi anh còn tè dầm này, nào là hồi nhỏ mẹ bắt mặc đồ con con chụp ảnh kỉ niệm này , vân vân và mây mây đều làm cô cười hết.
Đợi mãi cuối cùng anh cũng đến cho cô nhưng mọi người đều leo được kha khá rồi nhưng cô chẳng bận tâm điều đó làm chi. Cô leo cái núi này tí là đuổi kịp họ ngay ấy mà.
” Nhi, anh xin lỗi đã bắt em phải chờ…”- anh vừa nói vừa thở hồng hộc . Đi moto từ trường đến trọ đã mệt lắm rồi còn phải chạy bộ từ đó đến đây nữa bảo sao không mệt được.
Thấy anh có vẻ mệt nên cô đưa cho anh chai nước khoáng rồi bảo anh xuất phát :” Chúng ta đi thôi. Mọi người leo được nhiều rồi đấy”
Thật là một sai lầm lớn cho hai con người này cứ nói chuyện với nhau như thế giới này chỉ có hai người họ mà quên đi sự can thiệp của đứa thứ ba. Vâng, nhỏ đang tức lên :” Hai người bỏ rơi Vy”- nhỏ phụng phịu dậm chân bình bịch.
Cô và anh giật mình tím tái mặt lên toát mồ hôi hột :” V..VY à cho Nhi xin lỗi nga “- nói rồi cô mặc kệ anh tiến lại chỗ nhỏ kéo lên núi. Anh đằng sau chỉ ngậm ngùi nuốt một cục tức vì bị bơ do con nhỏ gây ra.
END.