Tiểu Thư Siêu Quậy Xuyên Không

Chương 20: Hụt hẫng


Đọc truyện Tiểu Thư Siêu Quậy Xuyên Không – Chương 20: Hụt hẫng

Trong giờ học cô chẳng để ý lên trên bảng mà chỉ nghĩ đến anh và nhỏ. Cô cứ như người mất hồn mãi đến khi tiếng trống nghỉ giải lao vang lên bao giờ cũng không hay. Nó chớp chớp mắt mấy lần xem đây có phải sự thực không, sao con bạn mình nó cứ ngồi yên không nhúc nhích vậy.

“Nhi !!! Tỉnh mộng đi”- nó tức lên rồi đó nha, hua hua tay trước mặt nó mấy chục lần mà chả có động tĩnh gì đến mắt còn không chớp thì đúng là đang mơ rồi. Thế là một tay tát đốp vào mặt cô một cái.

Ai đang mộng thị bị cái tát đó chả tỉnh thì sao. Đương nhiên cô cũng tỉnh và cơn đau bên má trái trái dồn đến. Cô chỉ có thể hừ lạnh nó một cái rồi đứng dậy bước đi nhưng chưa kịp bước đến bước thứ ba thì bị một bàn tay nhỏ bé của ai đó kéo lại…

“Bạn đi đâu thế? Cho mình đi chung với”.

Thấy nhỏ bắt chuyện với mình. Dẫu sao cũng có chuyện muốn nói nên cô kéo nhỏ xuống can-tin và chọn một góc khuất và hỏi:


“Vy có phải hôn phu của anh Nam không?”

“Đúng rồi. Mình thấy, bạn có vẻ thích anh Nam nhỉ?”

“Ừm… cứ cho là thế đi. Vy có thích anh ấy không?”

“Có chứ. Mình thích anh ấy từ cái nhìn đầu tiên r..”- chưa nói hết câu nhỏ đã kịp tia được anh từ xa, liền vẫy tay vài cái ra hiệu rồi quay lại chỗ cô :” Anh ấy tới rồi”.

Chứng kiến cảnh đó cô biết được điều nhỏ nói không phải dối trả gì rồi, thậm chí anh còn cười mà bảo sao cô không tin được chứ.

Thật ra anh nhìn thấy cô ở góc khuất thì vui mừng ra mặt, cười mấy cái mà không biết rằng nhỏ đang ở đó và cô đang hiểu lầm anh trầm trọng. Khi đến gần chỗ ngồi anh mới phát hiện ra sự có mặt của nhỏ và ngạc nhiên hết sức :”Vy! Sao em lại ở đây?”. Nhỏ chu cái miệng lên làm bộ mặt tức giận :” Tại sao em không được ở đây. Bộ anh quên rồi hả?”.

Sực nhớ ra câu chuyện của mình anh cười hiền một cái rồi quay sang cô :” Mấy hôm trước tôi nghỉ học xin phép về nhà giải quyết mấy chuyện gia đình. Cô vẫn khỏe chứ?”.


Cô thờ ơ đáp “khỏe” ròi quay sang chỗ khác. Chuyện hôn ước chứ gì, nghe là cô đã biết. Không phải khoe với cô làm gì, bộ anh thích làm cho tim cô nát thêm bao nhiêu mảnh mới chịu đây …

Anh rất tức giận trước hành động của cô. Nói trắng ra là anh rất ghét như vậy, anh thích con người luôn trêu trọc anh, luôn làm anh tức đến nghẹn thở thậm chí là luôn làm anh ghen chứ không phải con người bây giờ nên cũng chả thèm nói câu gì nữa mà quay ra ngoài.

Thấy cảnh tượng này, nhỏ cười thầm một cái rồi dang tay ôm lấy cổ anh. Anh vì ngượng quá mà bật cười lên cũng làm một phần nào trong can-tin chú ý. Chuyện hotboy có vị hôn phu cả trường này ai chả biết là nhỏ rồi, chỉ còn tiếc nuối cho ” công chúa thân thương” của mình mà thôi. Vốn dĩ họ vẫn tưởng cô và anh yêu nhau , nào ngờ…

“Mấy người thích trêu trọc nhau như vậy thì ra chỗ khác mà làm, đừng đứng trước mặt tôi mà làm thế !”- chả hiểu sao cô tự dưng nổi cáu. Có ai cho cô biết được tại sao cô lại thế không?

————————————————-

Lại gốc cây hôm nào. Lại cảnh tượng khóc hôm nào. Cô đang ngồi gục dưới gốc cây mà khóc. Cô chỉ muốn khóc thật nhiều và thật nhiều mà thôi. Ngay bây giờ cô muốn từ bỏ tất cả, tất cả mọi thứ. Người cha yêu thương, gia đình hạnh phúc, người mình đơn phương đều đã ra đi hết rồi, cô còn có điều gì nữa đâu mà ở lại đây cho thêm buồn cơ chứ. Cô cần một tiếng nói dịu hiền anh ủi của người mẹ, người cha. Vòng tay ôm ấp của ai đó. Ai cho cô những cảm giác đó bây giờ …. Cứ thế mà khóc lặng lẽ một mình dưới vòm cây to mát.


* Ngày hôm sau:

Cô đã xin phép cô Hường cho về quê nghỉ một thời gian vì đang rất mệt và tiện thể muốn đi thăm cha mình luôn. Tắt hết các thứ liên lạc, cô ngồi trên xe bus một mình ngắm cảnh cô lại nhớ đến những ngày tháng vui đùa bên cha mình học võ. Chiếc xe bus rộng lớn mà chỉ có hai người càng làm cô thêm cô đơn và cái ý nghĩ nghỉ học sau chuyến về này cũng đang dần dần hình thành. Đáng lẽ ra khi cha cô mất cô định nghỉ học rồi nhưng lúc đó có anh bên cạnh cô vẫn muốn đi học để nhìn anh, yêu anh nhưng bây giờ đã chấm hết rồi, còn học hành làm gì nữa. Chi bằng về quê mở lại quán của ba …

Chiếc xe bus dừng chân lại cổng “nghĩa trang” rồi chạy tiếp. Cô nhìn chiếc cổng một lát rồi cầm bó hoa cúc trắng đi vào. Đây là lần thứ hai cô vào đây, cô rất sợ và rất sợ vì ở đây có rất nhiều….nhện.

END *Ngoại truyện: Ôi! Văn chương của ta ngày càng lủng cà lủng củng như gà mắc tóc thế này 8* . Giờ Bắp học cả ngày rồi nên ra chap hơi muộn nha ….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.