Đọc truyện Tiểu Thụ Rau Câu Nhà Tôi – Chương 28: Pn1
[Nhạc nền: đại sứ ngoại giao ( ca cải lương ): tác giả vô lương tâm à ~ có người bảo cô là một kẻ lười biếng~ cô vương vấn chuyện bên ngoài làm gì mà không chịu viết phiên ngoại a ~]
Sáng sớm, tôi tỉnh dậy trong giọng ca cải lương không rõ mô tê cuả lão đại thần bên ngoài phòng, ngực bị cái gì đè nặng, hạ thân lành lạnh một cách kì lạ.
Liếc mắt mặt cái, tôi đưa tay sờ thử, quả nhiên mò được vật nhỏ quen thuộc kia.
“A, Trần ~ Anh dậy rồi ~” Nó chớp mắt vô tội, ghé vào ngực tôi, thành thành thật thật thu xúc tu vào.
Tôi mặt vô biểu cảm, giơ lên nó lên, hỏi: “Mày đang làm gì đó?”
Nó nhẹ nhàng ôm ngón tay tôi làm nũng: “Không có a ~ em không có làm gì hết ~ ”
… Không làm gì hết… Vậy chẳng lẽ quần lót của anh mày tự mọc cánh mà bay à?
Nó chột dạ nhìn xuống, ánh sáng màu hồng nhạt nhấp nháy khắp toàn thân: “Cái đó… Chị Luci nói, sáng sớm làm một chút sẽ có lợi cho sức khoẻ…”
“Con bé đó còn nói nam nam sinh tử là thiên kinh địa nghĩa nữa kìa!” Tôi tức giận, “Không phải em dừng viết tiểu rồi sao, thế nào còn liên lạc với nhỏ kia nữa? !”
Nó uốn éo hai cái trong tay tôi, nho nhỏ lên tiếng: “Chị ấy có nick QQ của em…”
… QQ làm tổng thụ thật là đáng đời mà!
Tôi bất đắc dĩ thả nó xuống giường, đứng dậy bắt đầu mặc quần áo.
“Trần…” Nó nhìn chằm chằm tôi đầy trông mong, “Không làm thật sao?”
Động tác tay tôi dừng lại một chút: “Không làm!”
“Nhưng mà… ” Nó khẽ nhìn bộ vị nào đó của tôi, ấp úng, “Dựng thẳng lên rồi kìa…”
Cái gì gọi là khóc không ra nước mắt, cái gì gọi là khổ trăm bề —— làm người mà làm được như tôi là thất bại đến nơi rồi.
Tôi buông tay vô lực, chọc nhẹ lên đầu nó: “Em không cần lo lắng, anh sẽ tự giải quyết. Nhưng mà em đó, đêm qua nháo thành như vậy, không cần nghỉ ngơi thêm một hồi sao?”
Nó ngoan ngoãn nhắm mắt lại như chú mèo con, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ban ngày em nghỉ ở nhà là được rồi.”
Tôi cười cười, mặc quần áo chỉnh tề rồi rời phòng ngủ.
.
.
.
Đây là một buổi sáng thứ hai bình thường của tuần.
Trên bàn cơm, đại sứ ngoại giao tập trung tinh thần ca hát mấy làn điệu tào lao mía lao. Tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà, tuyệt vời, đèn treo mới mua cũng không chịu thua kém, xuất hiện hai vết nứt.
“Nga… Trần, con thức dậy rồi à?”
Vừa chào tôi chính là cựu hoàng đế bệ hạ của Tasi và cựu Hita đệ nhất của ngài ấy —— nói thật chứ, dù đã ở chung với chúng nó lâu như vậy mà tôi vẫn chẳng thể nào phân biệt được ai là hoàng đế ai là Hita cả. Theo tôi thấy thì chúng nó căn bản giống nhau như đúc.
“Đâu nào, Trần thân ái, nếu con nhìn kĩ sẽ thấy làn da của ta đẹp hơn đấy.” Con xúc tu bên phải ngẩng đầu, đá lông nheo với tôi một cái —— hẳn là vị Hita đại nhân rồi.
Tôi âm thầm rùng mình một chút, quẹo vào phòng bếp lấy đồ ăn.
Phía sau là giọng nói giận dữ của hoàng đế bệ hạ: “Tình yêu à, không được đá lông nheo với người khác nghe chưa, anh ghen đấy…”
Mở cửa tủ lạnh, mấy tầng phía dưới toàn là rau quả. Dạo này Rau Câu đang học nấu ăn, nó không đụng vào đồ ăn mặn nên tôi mua một đống các loại rau xanh, cải trắng, dưa leo cho nó luyện tập. Nó học rất chăm chỉ, cho dù phòng bếp bị cháy bao nhiêu lần vẫn rất siêng năng.
Tôi lấy ra một bịch rau cần, bánh sủi cảo, nấu nước sôi, sau đó ăn bữa sáng trong nhà bếp.
Bên ngoài hoàng đế bệ hạ đang xem tin tức, âm lượng TV không hề nhỏ.
“… Một giáo sư giấu tên cho biết, hai tháng trước một xác phi thuyền không thuộc về Trái Đất đã được phát hiện tại ngoại ô thành phố, các chuyên gia còn nhận định rằng sinh vật ngoài hành tinh có trí thông minh đã đến Trái Đất…”
“Ế! Tình yêu à, rau câu của em đâu?!”
“Ấy, cái này là của anh mà?”
“Anh dám ăn rau câu của em à?!”
“Làm sao có thể! Lý Khoa Lạp Mã, mau đưa rau câu cho Hita đại nhân coi!”
“(= =) Rau câu này là của lão thần mà…”
“Lý Khoa Lạp Mã ~ (= =+)”
“… Cơ mà lão thần cũng vừa định dâng cho Hita đại nhân… (T_T) ”
Tôi ăn xong bữa sáng trong tiếng ồn ào, thu dọn chén đĩa, nhìn đồng hồ, tất cả đều bình thường.
Chào hỏi ba sinh vật trong phòng khách, lại tạt qua phòng ngủ xem nó ngủ một lần nữa, tôi sửa cổ áo, rồi vui vẻ đi làm.
“… Các chuyên gia nhắc nhở người dân rằng, hiện tại vẫn chưa thể xác định được mức độ nguy hiểm của sinh vật ngoài hành tinh kia, nếu người dân phát hiện ra tình huống khác thường, xin liên hệ cảnh sát ngay lập tức, không được tự ý hành động…”
Ra cửa, tôi sờ sờ cằm suy nghĩ một tí: “Về sau vẫn cứ gọi ‘rau câu’ là được rồi…”