Đọc truyện Tiểu Thụ Rau Câu Nhà Tôi – Chương 23
Bài đăng bởi Rau Câu, 20XX-X-XX, 18:33
Cuộc sống của tớ và người Trái Đất
Bác Lý Khoa Lạp Mã đã ăn dầm nằm dề ở đây không trả tiền ba ngày rồi, rau câu Trần mới mua về cũng phải chia cho bác ấy một nửa. Cũng may là tớ không cần phải chia sẻ giường ngủ chung với lão —— lão béo thấy mồ, ngủ chung sao mà vừa cho được (-^_^-). Trần tìm một cái chén giúp lão, mặt trên có hoa, đẹp lắm ~ nhưng bác Lý Khoa Lạp Mã vẫn khăng khăng cho là chiếc chén kia cứng quá… Ông già bắt bẻ ghê!
Trần phải đi làm, không có thời gian chơi với tớ. Hai ngày nay tớ vẫn không biến trở về, để buổi tối ngủ chung với Trần ~ Tớ vẫn muốn thử làm theo cái video lần trước chị Luci cho tớ xem, Trần lại bảo không được vì trong nhà có người. Nhưng vì sao không được? Ở chỗ nào cũng có người mà… Lẽ nào muốn cho bác Lý Khoa Lạp Mã cũng biến thành người rồi chơi chung luôn ư? (@[email protected]) Tớ không muốn đâu! Lão già lắm rồi, biến thành người sẽ không đẹp đâu!
A, lại nói tiếp, gần đây Trần dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, trông sầu não làm sao ấy. Hỏi ảnh ảnh cũng không nói, chỉ quái quái mà nhìn tớ rồi đờ ra… Chẳng lẽ giống như chị Luci nói là ‘chưa thoả mãn dục vọng’? Cơ mà… là sao cơ? Tớ vẫn không hiểu… (=_=)
Tin thời sự tớ vừa xem ban nãy là “Tàu con thoi nước A xoay quanh trên bầu trời không hạ cánh”… Tớ nghĩ nó hẳn đã bị bọn nhân công trí năng của hành tinh tớ gây nhiễu sóng rồi… Phi thuyền của bác Lý Khoa Lạp Mã có lẽ đã gửi tín hiệu trước khi nổ. Tớ nói thật đó ~ không tin thì mấy đứa cứ nhìn quỹ đạo bay của máy bay đi —— Đó là tín hiệu cầu cứu thông dụng ở hành tinh tớ đấy ~~
Bất quá, hy vọng là có người thấy tín hiệu này… Bác Lý Khoa Lạp Mã bỏ quên máy truyền tin trên phi thuyền rồi, không biết lúc nào mới có người đến đón bọn tớ về nữa…
Ừm, Trần sắp về rồi, hôm nay viết nhiêu đây thôi ~ ngày mai tiếp tục ~~(-^_^-)
… … … …
Phản hồi của Luci, 20XX-X-XX, 18:41
WTF?
Rau Câu đáng yêu ơi ~ Sao cưng còn chưa bị ăn nữa? Nỗ lực lên nga ~ tỷ tỷ chờ tin tốt của cưng ~~
Phản hồi của Chim Bối nhỏ, 20XX-X-XX, 19:02
Đờ mờ! Văn như hạch 凸=。=凸
Bò đi chỗ khác. . .
Phản hồi của Yêm không phải xử nữ, 20XX-X-XX, 19:21
(nguyên văn: Yêm bất thị CNN, yêm = tui ( theo giọng địa phương), CN = xử nữ, gái còn zin :v )
Nhìn trời, ta nói thế nào mà máy bay kia cứ ca cải lương mãi, thì ra là phát tín hiệu cầu cứu a!
Phản hồi của Paula, 20XX-X-XX, 20:04
Mau bị ăn đê ~~ = =+
Phản hồi từ Hạt giống thô bỉ, 20XX-X-XX 20:05
Thật ra ấy, Rau Câu nhỏ à, cưng có thể quay về được rồi đấy ~ Hãy trả lại sự bình yên cho Trái Đất a ~~~
… … … …
“Em muốn ăn rau câu…” Nó ủ rũ bám vào cánh tay tôi.
Tôi hết cách, chỉ có thể nhẫn nại dỗ nó: “Ngày mai anh mua cho em ăn được không? Hôm nay tự nhiên có thằng côn đồ xông vào siêu thị, quậy lung tung beng lên hết, làm siêu thị phải đóng cửa…”
“Em muốn ăn rau câu…” Nó không để ý tới tôi, tiếp tục kêu gào, nhãn thần ai oán nhìn chằm chằm lão đại thần ôm chặt cứng cái rau câu cuối cùng của nó đang giả bộ ngủ trong chén.
Tôi lắc đầu thở dài: Sao mà đứa nào trong hành tinh chúng nó cũng thích ăn rau câu hết vậy? Kế hoạch ban đầu là mua rau câu trữ cả tuần cho nó, thế mà lại bị hai người chúng nó xơi sạch bách chỉ trong vòng một ngày!
“Không phải em có để dành một ít sao?” Tôi hỏi nó.
Nó mặt nhăn mặt nhăn mũi: “Em phải dự trữ nhiều một chút, quay về Tasi rồi thì đâu có rau câu ăn nữa đâu!”
Tôi trầm ngâm, sau đó gọi nó: “Em vào thư phòng với anh một lát nhé?”
Nó nghiêng đầu chớp chớp mắt, hiếu kỳ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Ừ… ” Tôi gật đầu, “Có chuyện muốn bàn với em một chút.”