Đọc truyện Tiểu Thụ Rau Câu Nhà Tôi – Chương 11
Nó quay đầu lại, nghiêng đầu hỏi tôi: “Có nhất thiết phải mặc không?”
“Ở hành tinh mấy đứa không có ai mặc quần áo sao?” Tôi hỏi ngược lại.
“Cũng không hẳn… ” Nó sờ sờ đầu, trên mặt ửng hồng, “Ờ hành tinh bọn em, chỉ khi trước đám cưới một ngày vũ trụ mới mặc quần áo.”
“Hả? Bởi vì hôn lễ rất thiêng liêng sao?”
Nó nhìn quần áo trên người tôi, bộ dáng có chút sợ hãi lại có phần chờ mong: “Không phải như thế, anh biết không, nhiệt độ không khí ở hành tinh Tasi tương đối cao —— mặc quần áo là thử thách của người ở đó, nếu có thể sống qua được một ngày vũ trụ mà không cởi quần áo thì mới được xem là tình yêu chân chính đáng ngưỡng mộ đấy.”
Phải công nhận, thể loại phong tục như này…. thực sự rất… kỳ diệu.
“Vậy tỉ lệ ly hôn ở đó chắc không cao lắm nhỉ?”
“Tỉ lệ ly hôn?” Nó chớp mắt suy nghĩ một chút, “Người ở hành tinh bọn em chưa bao giờ ly hôn cả. Có điều… ” Nó nằm sấp lên bệ cửa sổ, tiếp tục nghịch mưa, “Mọi người căn bản chẳng ai dám đi kết hôn cả… mặc quần áo thật là đáng sợ.”
Tôi cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, quyết định không phát biểu ý kiến gì nữa.
Mưa là lúc thích hợp để nói chuyện phiếm nhất.
Dưới sự khẩn cầu một lần nữa của tôi, cuối cùng nó cũng chịu khoác một tấm chăn hơi mỏng lên người, ngồi trên sô pha.
“Em nhớ nhà sao?” Tôi hỏi nó.
Nó gật đầu đáng thương, miệng mếu mếu, viền mắt đỏ lên: “Đương nhiên là em muốn về nhà rồi! Mạng internet vũ trụ của em, phi thuyền Kira số lượng có hạn mới sản xuất trong quý của em, còn có trò chơi mới luyện lên cấp 120 của em nữa…”
Tôi vội vàng hô ngừng: “Em không nhớ cha mẹ em sao?”
Đôi mắt mọng nước của nó ngạc nhiên nhìn về phía tôi: “Vì sao lại nhớ hai lão điên đó?”
“Ể?”
“Bọn họ ngoại trừ lãng phí tài nguyên hành tinh Tasi thì căn bản chả có cống hiến gì hết!” Nó phồng má oán trách, “Ngay cả việc bức em đi du lịch vũ trụ lần này cũng là do bọn họ đấy! Căn bản là thừa dịp em còn đang nghỉ ngơi mà ép buộc em lên phi thuyền thì có! Còn nói cái gì mà không mang theo Hita trở lại thì đừng trở về!”
“Hita là cái gì?”
“A? Hita…” Nó chớp chớp con mắt, khuôn mặt hơi đỏ lên, co người lại theo thói quen, thử vài lần mới ngớ ra là không thể biến nhỏ khi đang trong hình dáng con người, “Anh nghe lầm rồi! Em có nói gì đâu!”
“Không có sao? Nhưng anh nghe thấy rõ ràng mà.” Dáng vẻ ngượng ngùng của nó quá đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến người ta cầm lòng không được mà muốn trêu chọc nó.
“Là anh nghe lầm mà…” Nó đỏ mặt không chịu thừa nhận, kéo chăn trùm hết người, chỉ lộ ra mắt to ngập nước.
“Thật không? Là anh nghe lầm sao? A!” Tôi mỉm cười, gõ nhẹ vào gáy như sực nhớ ra, “Anh nhớ hình như còn dư mấy cái rau câu thì phải…”
Nó không nói lời nào.
Nhưng tôi dám cá rằng mình đã nghe được âm thanh nuốt nước bọt vang lên đâu đó.
“Trần…” Nó khe khẽ gọi tôi.
“Chuyện gì?” Tôi mỉm cười trả lời.
“Nếu em nói cho anh Hita là gì thì em có được ăn rau câu không?”