Bạn đang đọc Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt [ Xuyên Không, Dị Giới] – Chương 6: Bắt Đầu Tu Luyện
Độc Cô Thiên Diệp vừa nói xong liền nhận được ánh mắt xem thường của mỡ đản. Ách, không nên coi mỗ đản không có mặt, không có mắt, không thấy vẻ mặt xem thường của nó, Độc Cô Thiên Diệp chính là cảm nhận được sự xem thường của nó.
“Có lão tử ở đây, còn muốn có nguồn huyễn lực gì gì đó sao, ngươi cho rằng ta bất tài à?” Mỗ đản cực kì khinh bỉ chỉ số thông minh của người nào đó.
“Ý của ngươi là ta có thể tu luyện?”
“Đương nhiên! Ta là Hỗn độn thiên châu, hấp thu huyễn lực so với nguồn gì đó còn nhanh hơn. Hừ, mấy thứ này nọ mà cũng muốn so với ta sao? Còn nữa, ta có linh thức! Lúc trước còn có vô số người muốn giành lấy ta mà hoa rơi máu chảy. Cũng chỉ có ngươi là may mắn thôi !” Mỗ đản lại bắt đầu tự kỉ.
Độc Cô Thiên Diệp sờ sờ mũi. Được rồi, lại bị mắng, trong long nghĩ thầm: Ngươi cũng chỉ là một quả trứng giúp người ta tu luyện thôi! Ngươi tự cao cái gì?
“Bất quá căn cơ của thân thể này quả thật kém đến cực điểm, ý tưởng cải thiện thể chất của ngươi, ta thấy không ăn thua gì !”
“Cái này nói sau đi ! Như vậy, trong thân thể ngươi phong ấn thần khí nào?”
“Hiên Viên kiếm, Thần Nông đỉnh, Phục hy cầm. Luyện Yêu hồ, còn có Không Động ấn. Trải qua hành tỷ năm, phong ấn cũng không còn mạnh như trước kia nữa. Hơn nữa, trình độ phong ấn từng thần khí cũng không giống nhau. Bởi vì ta đã nhận ngươi làm củ nhân, thần khí bị phông ấn trong cơ thể ta cũng đã nhận ngươi làm chủ nhân. Đợi đến khi ngươi tu luyện đến trình độ nhất định, phong ấn tự nhiên cũng sẽ được giải trừ.” Thanh âm mỗ đản càng ngày càng yếu, giống như không còn tinh thần.
“Còn có một vấn đề nữa. Thần khí thượng cổ tuy rằng tồn tại vĩnh cửu, nhưng đã trải qua hàng tỷ năm, tại sao chúng lại bị phong ấn lâu như vậy?”
“Thần sáng thế tạo ra rất nhiều thế giới, thời gian trong từng thế giới cũng không giống nhau, thế giới trước kia của ngươi có thời gian thong thả nhất. Lịch sử cảu các ngươi chỉ có mấy ngàn vạn năm, nhưng ở thế giới khác thì lich sử lâu hơn. Không gian vô tận có thời gian trôi qua nhanh nhất, cho nên đã trải qua hàng tỷ năm. Tinh lực của ta còn chua khôi phục, chưa thể giúp ngươi hấp thu huyễn lực. Nhưng ngươi tu luyện huyễn lực lại có thể giúp ta khôi phục tinh lực. Tự mình ngươi tu luyện đi, ta phải nghỉ ngơi.” Nói xong, mỗ đản không chuyển động nữa.
Nhìn Đản Đản yên lặng lơ lửng, Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi tinh thần lực, nhớ lại truyền thuyết thần khí thượng cổ kia.
Hiên Viên kiếm, cổ kiếm ngàn năm màu hoàng kim, trong truyền thuyết, là thanh thần kiếm có một không hai mà chư thần Thiên giới ban cho Hiên Viên Hoàng đế đánh bại Xi Vưu. Đây là thanh thần kiếm ẩn chứa sức mạnh vô biên, trảm yêu trừ ma, là thần khí có sức mạnh lớn nhất trong Thập đại thần khí.
Thần Nông đỉnh, thuộc về Thần Nông gia thượng cổ, đã được dùng để luyện chế trăm ngàn loại đan dược, cũng là trụ cột y học cho hậu thế. Thần Nông ngày xưa là cổ đỉnh luyện chế trăm loại thảo dược, tích tụ vô số linh dược khí hơn ngàn năm, nghe nói có thể luyện ra thần dược có một không hai mà chư thần Thiên giới cũng không dễ dàng luyện chế được, cũng che dấu một sức mạnh thần bí.
Phục hy cầm, là nhạc khí lấy ngọc thạch cùng thiên ti tạo thành, phát ra ánh sang trắng dịu nhẹ. Tiếng đàn có thể khiến người nghe an tĩnh hòa nhã, nghe nói có sức chi phối vạn vật.
Luyện Yêu hồ có sức mạnh không thể tưởng được. Nghe nói có thể tạo ra hết thảy vạn vật, cũng có sức mạnh hủy hoại kinh người. Bên trong có không gian kì dị, không gia to lớn đến nỗi có thể thâu gom trời đất vào bên trong nó.
Không Động ấn, là thần khí thủ hộ Long tộc trên biển, phía trên có khắc tướng mạo hoàng đế năm hướng, có long ngọc vây quanh. Tương truyền, có được Không Động ấn có thể có được thiên hạ, cũng có truyền thuyết nó có thể khiến con người bất lão bất tử. Từ xưa đã có nhiều người đi tìm Không Động ấn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể tay không trở về.
Tuy rằng đây chỉ là truyền thuyết, cũng có một chút là thật, mỗi thần khí đều chứa đựng một sức mạnh thần bí.
Tiêu hóa thông tin mà Đản Đản cung cấp, Độc Cô Thiên Diệp bắt đàu thử cảm giác huyễn lực xung quanh. Lúc bắt đầu thì có chút khó khăn, không làm đúng phương pháp, về sau thì lại quen thuộc, có thể cảm giác được chúng nó. Nàng bắt đầu dẫn dắt huyễn lực vào thân thể, đi vào kinh mạch, cuối cùng chảy vào đa điền, tụ tập xung quanh Đản Đản.
Cảm giác, dẫn dắt, Độc Cô Thiên Diệp tu luyện không biết mệt mỏi. Đến sang hôm sau, nàng rời khỏi trạng thái tu luyện, trong đan điền đã tụ tập không ít huyễn lực, Đản Đản cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động. Mà nàng cũng đã đột phá thành Huyễn sĩ nhất cấp.
Một đêm không ngủ, tinh thần Độc Cô Thiên Diệp rất tốt. Nàng chạy trong sân một vòng, tập Thái Cực quyền hai lần, lại luyện tập một tích động tác rèn luyện cơ thể căn bản. thân thể này thật sự quá kém, không ràn luyện là không được a!
Cứ như vậy, ban ngày, Độc Cô Thiên Diệp rèn luyện thân thể, buổi tối lại tu luyện huyễn lực, thân thể gầy yếu bắt đầu chuyển biến, ngay cả sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn.
Thân thể được rèn luyện không tệ lắm, Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu tu luyện võ công kiếp trước. không thể tu luyện kiếm khí, nàng cũng còn có võ công, không phải sao? Vô tướng thần công, thần công chí bảo của giới cổ võ, chủ yếu là tu luyện nội công, chia làm 9 tầng. Tầng 1 – 7, lực công kích có thể ngang bằng với Kiếm sĩ đến Kiếm tôn. Kiếp trước, nàng chỉ tu luyện đén tầng thứ tư, cũng đã là cao thủ trong giới cổ võ. Lúc trước, Độc Cô Thiên Lam vì điều này mà ghi hận trong lòng?
Bộ pháp Phiêu Miểu là looaij võ công hỗ trợ cho Vô tướng thần công, thông qua quy luật chuyển động, đề cao tốc đọ bản thân, cũng được chia làm 9 tầng. Mỗi một tầng, tốc độ càng tang cao.
Sáng nay, Độc Cô Thiên Diệp ở trong săn luyện tập bộ pháp Phiêu Miểu. Vừa bắt đầu luyện thấy Mạc Phong vội vàng chạy vào, thở hồng hộc nói: “A Cửu, cô mau trốn đi ! Lục tiểu thư và Thất tiểu thư bị phạt cấm túc đã hết, đang chạy đến đây đó.”
“Nga? Đã xong? Nhanh như vậy sao!” Độc Cô Thiên Diệp xoa xoa lớp mồ hôi trên trán, không cho là đúng nói.
“Cửu tiểu thư của ta, cô mau trốn đi ! Các nàng vì cô mà bị cấm túc, chắc chắn là tìm cô gây chuyện.” Mạc Phong gấp gáp muốn chết, lôi kéo nàng đi. Hắn chỉ là một đệ tử chi thứ mà thôi, không thể đối kháng với huyết mạch trực hệ.
“Trốn?” Độc Cô Thiên Diệp kéo tay Mạc Phong đang túm lấy nàng, “Sau này, Độc Cô Thiên Diệp ta cũng sẽ không phải người không cốt khí cụp đuôi chạy trốn như vậy. Hơn nữa, có một số việc, không phải chỉ có thể trốn là được, cần phải giải quyết rõ ràng.”
Độc Cô Thiên Diệp vừa dứt lời, cửa sân “ba” một tiếng bị đá văng ra. Hai bóng dáng xuất hiện, một váy dài màu trắng, một váy áo rực rỡ, phía sau c òn kéo theo một đám thiếu niên hơn mười tuổi.
Nhìn đám người xuất hiện, long bàn tay của Mạc Phong đã thấm ướt mồ hôi.
Độc Cô Thiên Diệp nhẹ nhàng vỗ vào tay hắn, ý bảo hắn đừng nóng vội.
“Phế vật, ngươi mau ra đây cho ta!” Một tiếng quát tháo từ trong miệng nữ nhân mặc y phục rực rỡ thoát ra, không cần nghĩ, đây thất biểu tỷ kiêu ngạo của nàng, Mạc Cúc.
Mạc Cúc tức giận nhìn Độc Cô Thiên Diệp. Các nàng không phải chỉ đánh phế vật này một chút thôi sao, phụ thân lại phạt cấm túc tỷ muội họ?!