Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt [ Xuyên Không, Dị Giới]

Chương 176: Cầm Phục Hy Hiện Thế+chặt Đứt Đường Lui


Bạn đang đọc Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt [ Xuyên Không, Dị Giới] – Chương 176: Cầm Phục Hy Hiện Thế+chặt Đứt Đường Lui

  Một ngày này, sau khi Độc Cô Thiên Diệp tu luyện xong, mở mắt ra thì nhìn thấy tiểu Hỏa, Đản Đản và Phù Thương vây quanh nàng, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Tiểu Bạch Cầu ở trên vai Phù Thương ôm quả hạch ở cắn.

“Sao vậy?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi, “Vên Kim Phượng lại xảy ra vấn đề gì sao?”

Trải qua mấy chi khác của tộc Phượng Hoàng thương nghị, cuối cùng quyết định thực thi luân hồi chi hình với bọn Kim Loan, dùng hoả hình chấm dứt sinh mệnh bọn họ, sau đó dục hỏa trùng sinh. Khác với tiểu Hỏa tiến hóa không ngừng, sau khi trọng sinh thực lực Kim Phượng sẽ biến mất, chỉ có thể tu luyện một lần nữa. Đối mặt với xử phạt như vậy, khó tránh khỏi Kim Phượng sẽ phản kháng. Cho nên nhìn thấy biểu tình bọn tiểu Hỏa, phản ứng đầu tiên Độc Cô Thiên Diệp là nghĩ đến bọn Kim.

Nhưng suy đoán này của nàng bị ba người đồng loạt lắc đầu phủ định.

“Vậy thì sao ? Sắc mặt của xác ngươi thoạt nhìn rất kì lạ.” Độc Cô Thiên Diệp bị bọn họ nhìn đến sợ hãi trong lòng.

“Chúng ta suy nghĩ, có một số việc hẳn là nói cho ngươi.” Phù Thương mở miệng nói, vẻ mặt ngưng trọng.

“Chuyện gì?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Hai thú một đá nhìn lẫn nhau một chút, cuối cùng Đản Đản mở miệng, nói: “Ngươi lấy Linh Châu ra đi.”

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, ý niệm vừa động, mấy viên Linh Châu xông ra từ thân thể của nàng, Thủy Linh Châu, Mộc Linh Châu còn có viên Linh Châu màu trắng lấy được ở Hắc Ám chi thành, ba viên Linh Châu chuyển động thành vòng tròn trước mặt Độc Cô Thiên Diệp. Đản Đản vung tay lên, ba viên Linh Châu lập tức đến trước mặt hắn, nổi trên tay hắn.

“Nữ nhân ngốc, ngươi có biết đây là cái gì không ?” Đản Đản hỏi.

“Không phải Linh Châu hả?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi ngược lại.

Đản Đản gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói: “Mỗi một viên Linh Châu đại diện cho một linh lực trụ cột, màu lam là Thủy Linh Châu, màu lục là Mộc Linh Châu, dựa theo cách nói ngũ hành, Linh Châu này còn có Hỏa Linh Châu, Thổ Linh Châu, Kim Linh Châu. Ngũ hành Linh Châu tách ra thì là Linh Châu bình thường, hợp lại với nhau có được uy lực vô cùng lớn. Mà Linh Châu màu trắng này là Quang Linh Châu, là Linh Châu đặc biệt có thể làm năm viên Linh Châu tụ cùng một chỗ. Còn có một viên Hắc Ám Linh Châu, có bảy viên Linh Châu này, thì có thể bày ngũ hành trận.”

Độc Cô Thiên Diệp lấy Quang Linh Châu qua, đặt ở trước mặt nhìn nhìn, chậc chậc cảm thán nói: “Không nghĩ tới bọn chúng lợi hại như vậy! Nhưng ngươi nói cho ta chuyện này làm gì?”

Tiểu Hỏa nói tiếp lời nói của Đản Đản trong, nói: “Ngũ hành trận là đại trận thời kì thượng cổ, có ngũ hành trận, tỷ có thể khôi phục trí nhớ và thực lực của tỷ. Đến lúc đó…”

“Vân vân đợi chút!” Độc Cô Thiên Diệp khoát tay áo, nghi hoặc hỏi: “Khôi phục trí nhớ và thực lực? Đây là ý gì ? Chuyện ta xuyên qua các ngươi đều biết mà, ta có trí nhớ kiếp trước. Chẳng lẽ ta có một đoạn trí nhớ mất bị mất sao ?”

“Không phải, tỷ tỷ, muội cũng vậy sau khi tiến hóa thành Chu Tước mới biết được, tỷ cũng không phải người thường, tỷ là thần sáng tạo thế giới này!” Tiểu Hỏa bất đắc dĩ nói. Thật ra nàng cũng không hy vọng Độc Cô Thiên Diệp là Thần Sáng Thế gì đó, như vậy nàng còn có thể sống cuộc sống nàng muốn, nhưng một khi nàng khôi phục thân phận, vậy cuộc sống đơn giản nàng mong muốn chỉ có thể trở thành mộng tưởng.

“Khụ khụ, khụ khụ.” Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy lời nói tiểu Hỏa, bị nước miếng của mình làm sặc. Muốn phản bác một câu rất cẩu huyết, nhưng khi nhìn đến Đản Đản và Phù Thương cũng có sắc mặt như vậy, miệng nàng giác nhịn không được co rút, “Hai người các ngươi cũng cho rằng như vậy?”

Đản Đản cùng Phù Thương đồng loạt gật gật đầu.

“Vì sao các ngươi cảm thấy ta là kia cái gì cái gì Thần Sáng Thế?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi, “Nếu ta thật sự là Thần Sáng Thế, vậy không phải là ta ném Đản Đản tới hư không Vô Gian, cho ngươi ngây người ở bên trong hàng tỉ…” Năm! Độc Cô Thiên Diệp nói đến một nửa thì dừng lại, bởi vì nàng nghĩ tới Đản Đản từng thầm oán nàng nói “Vì sao ngươi là nàng!” Còn có biểu tình rối rắm của hắn. Đó là vừa yêu vừa hận nàng !

“Các ngươi, chẳng lẽ, thật sự, tất cả chuyện này…” Đột nhiên Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy mình nói năng hơi lộn xộn

.

Đản Đản thở dài, nói: “Không phải mỗi lần ngươi lĩnh ngộ lĩnh vực đều tiến vào đến một nơi sao?”

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: “Ta hỏi qua sư phó và sư huynh, bọn họ cũng không biết đó là cái gì.”

“Ban đầu chúng ta cũng không biết.” Đản Đản nói, “Nhưng lần trước ngươi đi vào trong đó thấy một bóng người, ta và ngươi tư tưởng tương thông , cho nên ta cũng thấy được. Người mà ngươi thấy là Thần Sáng Thế! Bởi vậy ta và Phù Thương mới xác nhận ngươi là Thần Sáng Thế .”

“Vậy cũng không thể thuyết minh ta là Thần Sáng Thế mà!” Độc Cô Thiên Diệp phản bác nói, “Nếu ta là nàng, sao có thể tự mình thấy mình.”

Phù Thương lắc đầu, nói: “Đó là ngươi! Ngươi thấy là trí nhớ còn sót lại ở chỗ sâu trong linh hồn ngươi. Đó là cảnh tượng trước khi ngươi sáng tạo sinh vật.”

“Ha ha, hư ảo.” Độc Cô Thiên Diệp vẫn là không tin mình chính là Thần Sáng Thế, nói, “Nếu nói như vậy, thế giới kia cũng là hư ảo sao ?”

“Không phải, đó là thế giới chân thật, là một thế giới tự ngươi tu luyện ra.” Đản Đản nói, “Tuy rằng ngươi không có trí nhớ và thực lực của Thần Sáng Thế, nhưng tiềm thức của ngươi vẫn là làm chuyện giống nhau, bởi vì một chút tàn hồn kia cảm thấy thế giới dao động đến không xong rồi. Giờ ngươi có thể đi nhìn xem, nơi đó lại không giống với trước kia.”

Bán tín bán nghi, Độc Cô Thiên Diệp nhắm mắt, nghĩ đến chỗ kia, thử mang bọn Đản Đản vào trong thế giới kia. Khi mở mắt, quả nhiên bọn họ đến bờ sông nhỏ kia.

Tuy Đản Đản và Phù Thương từng thông qua ánh mắt Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy nơi này, nhưng lúc này đây tự bọn họ đến đây, tận mắt thấy nơi này, cảm giác của bọn họ vẫn rất kinh ngạc.

“Cư nhiên đều thành đại thụ! Lúc trước vẫn là chỉ có một chút cỏ !” Độc Cô Thiên Diệp nhìn núi trụi lủi nay trở nên xanh um tươi tốt, mặt đất cũng không là nham thạch lõa lồ, cỏ nhỏ bên bờ sông lay động theo gió cao bằng người mình, cá nhỏ trong sông cũng thành cá lớn.

Phù Thương nhìn bốn phía, nói: “Đúng vậy, nơi này đúng là một thế giới mới. Nó hẳn là phát triển theo thực lực tăng trưởng của ngươi.”

Từ lúc xung quanh đều là nham thạch lõa lồ đến bây giờ lại có dấu hiệu sinh mệnh, Độc Cô Thiên Diệp nhìn nơi này một chút một chút phát triển trở thành một thế giới mới, trong lòng cũng tin lời nói bọn Phù Thương.

“Khả có phải hay không nói Thần Sáng Thế là vô địch sao, sao có thể chết, còn chuyển thế ?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

“Ta không biết, khi đó ngươi đã ném ta tới trong hư không.” Đản Đản nói.

“Muội cũng không biết, khi đó Chu Tước không phải khế ước thú của tỷ, cho nên trong truyền thừa không có.” Tiểu Hỏa nói.

Mọi người cũng không biết, ánh mắt bọn Độc Cô Thiên Diệp chuyển đến trên người Phù Thương. Phù Thương nhún nhún vai, nói: “Khi đó ngươi không có khế ước thú, cho nên ta cũng không biết, chỉ là nghe nói hẳn là có liên quan tới mấy người kia.”


“Mấy người kia? Ai?” Một người hai thú trăm miệng một lời hỏi.

“Là mấy người ngươi sáng tạo lúc ban đầu. Cụ thể là chuyện gì xảy ra, chỉ có khi ngươi khôi phục trí nhớ mới biết được.” Phù Thương trả lời nói.

Độc Cô Thiên Diệp im lặng một lát, đi vào sông nhỏ biên, nhìn ảnh ngược trong nước, nói: “Mặc kệ ta có phải Thần Sáng Thế chuyển thế mà các ngươi nói không, ta là ta! Quan hệ giữa ta và các ngươi, tình cảm của chúng ta, đều sẽ không thay đổi!”

Tiểu Hỏa chạy tới ôm lấy Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Muội sẽ vẫn yêu tỷ tỷ.”

Đản Đản hừ hừ hai tiếng, đầu xoay qua một bên. lời nói phiến tình như vậy, hắn mới sẽ không nói đâu!

Mà khóe miệng Phù Thương hơi giơ lên, đi đến bên người Độc Cô Thiên Diệp, nhìn ảnh ngược mọi người trong nước, hỏi: “Vậy ngươi có đi tìm mấy viên Linh Châu khác không ?”

Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: “Thuận theo tự nhiên đi. Ta thích cuộc sống hiện tại, không nghĩ cố ý đi thay đổi cái gì. Nhưng nếu gặp, ta cũng có thể thuận tay thu chúng nó.”

“Quả nhiên còn là tính tình như vậy.” Phù Thương cười nói.

“Ta nói, ta là ta, sẽ không bởi vì kiếp trước kiếp trước thay đổi cái gì.” Độc Cô Thiên Diệp cũng cười , đột nhiên ánh mắt chuyển động, nói: “Có người đến đây.”

Độc Cô Thiên Diệp mang theo bọn tiểu Hỏa đi ra lập tức nhìn thấy Mộng Thiên Quân đẩy cửa vào. Độc Cô Thiên Diệp nhìn hắn, nói: “Ngươi còn chưa rời khỏi?”

Mộng Thiên Quân ngồi xuống bên bàn, tự rót chén nước cho mình, nói: “Ta đồng ý với muội muội sẽ bảo vệ ngươi, ngươi cũng chưa đi, đương nhiên ta cũng sẽ không rời khỏi. Hơn nữa, Ngô Đồng Lâm ta cũng là lần đầu tiên đến, nhiều ngày thế này, ta còn chưa chơi đã đâu!”

“Ngươi không phải vương địa ngục Vô Gian sao? Nơi đó không có chuyện gì cho ngươi xử lý hả? Ngươi không có công vụ hả?” Độc Cô Thiên Diệp hơi tò mò hỏi.

Uống xong ly trà rồi, Mộng Thiên Quân lại cầm lấy bàn hoa quả trên bàn bắt đầu ăn, nghe thấy lời nói Độc Cô Thiên Diệp, trả lời: “Có chứ, nhưng ta đều đá cho Đinh Đông đi làm. Dù sao ta thường xuyên ra ngoài, chuyện của địa ngục đều do hắn xử lý. Nói thật, Đinh Đông xử lý chuyện còn nhiều hơn ta, chu toàn hơn ta, ta cảm thấy địa ngục Vô Gian này nên cho hắn thống trị, vì thế ta tính đưa cho hắn, nhưng tên kia chết sống không cần! Ta chỉ có thể tiếp tục treo biển hành nghề làm vương.”

Độc Cô Thiên Diệp bị lời nói Mộng Thiên Quân chọc cười, phù một tiếng bật cười. Mộng Thiên Quân nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy ánh mặt trời từ cây ngô đồng bên ngoài xuyên qua, chiếu lên thân thể của nàng, bao phủ nàng trong một tầng ánh sáng. Hòa lẫn với tươi cười như ánh mặt trời, làm cho tâm hắn hơi nhảy lên


  “Khụ khụ…” Mộng Thiên Quân muốn nói gì đó, đột nhiên đứng lên. Độc Cô Thiên Diệp cũng đi xuống từ trên giường, đứng chung một chỗ với Mộng Thiên Quân. Tiểu Hỏa và Phù Thương sớm đã bay ra ngoài từ cửa sổ.

“Tìm ngươi hả?” Mộng Thiên Quân nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi, “Ngươi đắc tội ai vậy, sát khí mạnh mẽ như vậy!”

“Không biết, có lẽ là tìm ngươi thì sao!” Độc Cô Thiên Diệp trả lời nói, cũng bay ra ngoài.

Mộng Thiên Quân nhìn Độc Cô Thiên Diệp bóng dáng, nói: “Hương vị này, vừa ngửi đã biết là ai. Lần này thật sự phải làm hộ vệ.” Đi được hai bước, hắn ngừng lại, nói: “Chắc chắn Tử Tiêu đã sớm có tin tức, cư nhiên không phái người đến. Hắn sẽ không thật sự muốn ta làm hộ vệ của nàng chứ? ! Tử Tiêu này, quay lại nhất định phải hỏi hắn lấy phí bảo vệ!”

Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên cạnh bọn tiểu Hỏa, ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Sao lại thế này?”

Vẻ mặt Tiểu Hỏa ngưng trọng nói: “Không biết, hẳn là đến vì chúng ta.”

Người bộ tộc Phượng Hoàng đều đi tới trên không Ngô Đồng Lâm, bọn Lam Nguyệt đi đến bên người Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Độc Cô Thiên Diệp nhìn vẻ mặt lo lắng của Lam Nguyệt, nói: “Địch nhân cũng chưa đến, ta có thể xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Bạch Cầu ở trên vai Độc Cô Thiên Diệp, đứng bằng hai chân sau, một móng vuốt chỉ vào bầu trời, trừng đôi mắt tròn vo nói: “Ai dám khi dễ khả khả, người ta lập tức cắn chết hắn!”

Khi Mộng Thiên Quân bay tới, vừa vặn nghe thấy lời nói của Tiểu Bạch Cầu, “Phốc xuy” một tiếng cười ra, làm Tiểu Bạch Cầu căm tức, sau đó xoay người, dùng mông và cái đuôi nhỏ của mình đối diện hắn. Cái đuôi còn vểnh vểnh lên, rõ ràng là khinh bỉ hắn!

Chuyện bày cũng khó trách, nếu Tiểu Bạch Cầu xuất hiện bản thể, chắc chắn Mộng Thiên Quân có thể nhận ra. Nhưng giờ nó đang ở hình dáng tự vệ, hơn nữa là hình dáng tự vệ không có liên hệ gì với bản thể, ngay cả Mộng Thiên Quân thấy qua Thần Hống rất nhiều lần, cũng không có nhận ra nó. Dáng vẻ đáng yêu như vậy, hắn cũng chỉ nghĩ nó là nói đùa.

Lúc này, trên bầu trời xuất hiện một đám mây đen thật lớn, mọi người bộ tộc Phượng Hoàng tò mò, Ngô Đồng Lâm này chưa từng mưa lần nào, sao hôm nay lại xuất hiện mây đen?

Chờ lúc mây đen tới gần bọn Độc Cô Thiên Diệp mới phát hiện, đó căn bản là không phải mây đen, mà là một đống lớn đội quân hắc y.

“Trời, trời ạ!” Có Phượng Hoàng thét chói tai ra.

“Sao có thể có nhiều đội quân như vậy đến?”

“Đây hình như là đội quân Duy Hoà của thống trị giả!”

“Vì sao thống trị giả lại phái đội quân đến đây?”

“Chúng ta sẽ không giống tộc Hải Báo bị giết tộc chứ ?”

Khi Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy cái gọi là đội quân Duy Hòa, hai mắt híp lại. Khí thế này, lai giả bất thiện !

Khi Mộng Thiên Quân nhìn thấy đội quân hắc y cũng hung hăng lắp bắp kinh hãi, Ngu Hành này cũng làm ra bút tích quá lớn rồi ? ! Không biết thực lực giờ của hắn có thể ngăn cản nổi không? !

Đội quân hắc y đi đến trên không Ngô Đồng Lâm, nhìn Phượng Hoàng phía dưới, Đội trưởng đứng giữa nói: “Chu Tước ở đâu?”

Tiểu Hỏa bay lên độ cao bằng bọn họ, nói: “Ngươi là ai? Cư nhiên xâm nhập Ngô Đồng Lâm ta!”


“Ta là Đội trưởng Mục Lâm của phân đội mười lăm đội quân Duy Hoan. Ngươi chưa có sự đồng ý của thống trị giả, tự tiện từ kim hoàng tiến hóa thành Chu Tước, tiến hóa là lúc hao phí đại lượng năng nguyên thế giới, tạo thành dao động và thương tổn rất lớn cho thế giới, giờ ta phụng chi mệnh thống trị giả, mang ngươi về thẩm vấn.” Mục Lâm nhìn tiểu Hỏa, trả lời lạnh như băng.

“Hừ, muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do! Ngu Hành là dạng người gì, ta còn không biết sao? ! Muốn ta đi theo ngươi, không có cửa đâu!” Tiểu Hỏa cười lạnh nói.

“Chu Tước, ta khuyên ngươi đừng phản kháng, ngoan ngoãn theo chúng ta trở về!” Mục lâm nhìn tiểu Hỏa, “Bằng không cả cánh rừng chim chóc này của ngươi đều bị ngươi liên lụy.”

Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên người tiểu Hỏa, nhìn Mục Lâm, nói: “Ngươi sẽ không tính mang tiểu Hỏa trở về chứ ? Bằng không ngươi cũng sẽ không mang nhiều người như vậy đến đây. Một khi đã như vậy, làm gì nhiều vô nghĩa như vậy chứ !”

“Ngươi là ai?” Mục Lâm bị Độc Cô Thiên Diệp đạp trúng chỗ đau, nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Lúc trước Ngu Hành có nói, nếu Chu Tước phản kháng, giết chết tại chỗ. Nếu nàng không phản kháng, theo bọn họ rời khỏi, vậy giải quyết nàng ở nửa đường!

“Ta? Ta là khế chủ của nàng, ngươi nói ngươi muốn dẫn khế ước thú của ta đi, cũng không nói với khế chủ của nàng là ta gọi sao?” Độc Cô Thiên Diệp nhìn Mục Lâm như nhìn kẻ ngo6c1.

“Ngươi là khế chủ của nàng? Vậy ngươi cũng phải đi cùng chúng ta!” Mục Lâm nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói.

Độc Cô Thiên Diệp cười nhạo, nói: “Đi? Ngươi cảm thấy có thể sao?”

“Ta khuyên các ngươi đừng phản kháng vô ích !” Mục lâm nói.

“Không phản kháng? Không phản kháng thì chỉ còn đường chết, tiểu Hỏa, muội nói chúng ta sẽ làm chuyện nhàm chán như vậy sao?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Tiểu Hoả biến lại bản thể, nói: “Sẽ không! Chúng ta luôn luôn chỉ làm chuyện có ý nghĩa!”

“Hừ, các ngươi đã rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy không trách chúng ta được!” Tay phải Mục Lâm vung lên, nói: “Bắt!”

Đội quân Duy Hòa nhận được mệnh lệnh, tản ra rất nhanh, vây quanh cả bộ tộc Phượng Hoàng và bộ tộc Tử Ưng vừa tới. Tiểu Hỏa ngân một tiếng dài, tất cả loài chim hòa cùng, sau đó công tới đội quân Duy Hòa.

Phía trên Ngô Đồng Lâm là bóng dáng hai bên chiến đấu.

Tuy thực lực bộ tộc Phượng Hoàng không kém, nhưng so với người của đội quân Duy Hòa, vẫn thua một bậc. Rất nhiều Phượng Hoàng và Tử Ưng đều bị đả thương, hoặc là vĩnh viễn mất đi sinh mệnh.

Tiểu Hỏa nhìn loài chim chết đi, bi phẫn kêu lên, làm cho cả đại lục Phượng Vũ đều run lên, rất nhiều người trên đại lục đều nghe được tiếng của nàng.

“Nương!” Lam Thanh bị đả thương, rơi xuống Ngô Đồng Lâm, Lam Mân nhìn thấy, phi thân lên đón được nàng, lại bỏ qua người phía sau.

“Tranh!” Người đang công kích Lam Mân thình lình bị người sau lưng công kích, thẳng tắp ngã xuống. Ngưỡng mặt rơi xuống, nhìn thấy là Độc Cô Thiên Diệp cầm một cây cầm trong tay nhìn hắn.

“Phục hy…” Cầm! Người nọ nói cũng không nói xong, đã hô hấp xong.

Độc Cô Thiên Diệp chiến đấu với một hắc y nhân, nghe thấy Lam Mân kêu lên, quay đầu thì nhìn thấy nàng bay xuống đón Lam Thanh, mà bỏ qua người phía sau. Nàng xuất ra một hư chiêu với đối thủ, lấy cầm Phục Hy ra, vận khởi linh lực đàn cầm huyền một chút, âm ba trực tiếp lấy mạng người nọ!

Lam Mân nghe thấy tiếng đàn, quay đầu thì thấy hắc y nhân bị giải quyết điệu và Độc Cô Thiên Diệp phía sau.

“Tiểu Hỏa!” Độc Cô Thiên Diệp hô với tiểu Hỏa.

Tiểu Hỏa nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp lấy ra cầm Phục Hy, thì đi tới bên người Độc Cô Thiên Diệp, cho nàng ngồi trên lưng mình.

Độc Cô Thiên Diệp nghĩ vừa nãy Lam Mân thiếu chút nữa bị đánh lén, tâm trạng khủng hoảng trong lòng, ngón tay bay nhanh trên cầm huyền, một thủ khúc dày đặc sát khí vang lên trên chiến trường.

Đây là lần đầu tiên nàng tấu một khúc sát ý như thế, một ít hắc y thực lực thấp bị âm ba lấy đi tánh mạng. Nhưng mặc dù như vậy, sát ý trong lòng nàng vẫn như cũ không giảm bớt.

Khi người của đội quân Duy Hòa công kích thì Mộng Thiên Quân cũng gia nhập chiến đấu, hai tay hắn kết ấn, phóng ra tử khí màu đen, tử khí này vây quanh người của đội quân Duy Hòa, làm cho người bên ngoài nhìn không tới tình huống bên trong, nhưng có thể nghe thấy tiếng thảm thiết thống khổ của bọn họ. Chờ tử khí tán đi, người của đội quân Duy Hòa chỉ còn lại có một đống xương trắng.

Nhìn thấy xương trắng này, Mộng Thiên Quân vừa lòng gật gật đầu, nói: “Xương trắng này càng ngày càng đẹp!”

Vừa dứt lời, hắn nghe thấy trên tiếng đàn chiến trường, xoay người nhìn, Độc Cô Thiên Diệp đang ở trên người tiểu Hỏa đạn tấu rất nhanh, không ít hắc y nhân chết trong tiếng đàn. Khi hắn thấy rõ cầm trong tay Độc Cô Thiên Diệp, mở to hai mắt, thấp giọng kinh hô: “Cầm Phục Hy! Cầm Phục Hy cư nhiên hiện thế !”  

  Mộng Thiên Quân nhìn Độc Cô Thiên Diệp đàn cầm Phục Hy, kinh ngạc thiếu chút nữa quên chiến đấu.

“Cầm Phục Hy, cầm Phục Hy cư nhiên ở trong tay nàng!” Mộng Thiên Quân hơi khó có thể tin nói.

Mục Lâm nhìn thấy người bên phía mình liên tiếp chết đi, khi nhìn Độc Cô Thiên Diệp cũng nhận ra cầm Phục Hy.

“Cầm Phục Hy!” Hai mắt Mục Lâm lập tức trợn tròn , “Cầm Phục Hy hiện thế ! Nàng ta có thân phận gì, cư nhiên có được cầm Phục Hy?”

Phù Thương chiến đấu với Mục Lâm, nghe thấy lời nói của hắn, hừ lạnh một tiếng nói: “Chủ nhân của ta, có được thứ này thì có gì ngạc nhiên ? Mặc kệ nàng là ai, các ngươi sẽ biết hôm nay các ngươi tới nơi này là sai lầm lớn cỡ nào!”


Mục Lâm nhìn Phù Thương, nói: “Thanh Long, không nghĩ tới ngươi cư nhiên cũng sẽ nhận chủ! Đại chiến năm đó không lấy mạng của ngươi, tính ngươi may mắn, ngươi cảm thấy hôm nay còn có thể may mắn như vậy không ?”

“May mắn hay là thực lực, ngươi sẽ biết rất nhanh!” Phù Thương nói xong, linh lực ngưng tụ ra rồng nước công tới Mục Lâm.

Mục Lâm nhìn thấy rồng nước của Phù Thương, hai tay vừa động, một hàng lửa đỏ dài cũng ngưng kết ra, sau đó công tới rồng nước. Hai con rồng rít gào gặp nhau trong không trung, chiến đấu cùng một chỗ.

Trên lưng Tiểu Hỏa, Độc Cô Thiên Diệp kích thích cầm huyền rất nhanh, tuy âm ba làm cho không ít hắc y nhân chết đi, nhưng người Ngu Hành phái tới thật sự nhiều lắm, thực lực lại có vẻ cao, cho nên mặc dù có âm ba của Độc Cô Thiên Diệp công kích, vẫn có không ít Phượng Hoàng và Tử Ưng bị thương hoặc chết đi.

“Tiếp tục như vậy càng ngày sẽ có càng nhiều người chết đi!” Độc Cô Thiên Diệp nhìn đám hắc y nhân, trong lòng âm thầm tính toán, cuối cùng hai tay nàng nhấn cầm huyềóamột cái, trong lòng ra một quyết định, tay áo vung lên, mọi người bộ tộc Hắc Ám đi ra. Bọn Đệ Ngũ Ngôn họ vừa ra tuy không biết vì sao lại thế này, nhưng cũng hét lớn một tiếng công tới những người đó.

Có người bộ tộc Hắc Ám gia nhập, áp lực của bộ tộc Phượng Hoàng giảm nhỏ không ít. Độc Cô Thiên Diệp lại gọi siêu thần thú cao cấp trong Luyện Yêu Hồ ra. Những siêu thần thú này bình thường sống trong Luyện Yêu Hồ, còn giúp bọn họ biến hóa, bọn họ đã sớm xem Độc Cô Thiên Diệp là chủ nhân của mình, chỉ không khế ước mà thôi. Giờ Độc Cô Thiên Diệp gọi bọn họ ra, mọi người đều nghĩa bất dung từ, công kích người của đội quân Duy Hòa.

Mộng Thiên Quân thấy người của Ngu hành không ngừng công kích đi lên, mà vẻ mặt Độc Cô Thiên Diệp là được ăn cả ngã về không, bất đắc dĩ thở dài, hai tay kết ấn trong không trung, theo tay hắn di chuyển, màn sương màu đen từ trong tay hắn xông ra, hình thành một vòng tròn màu đen. Sau khi vòng tròn thành hình, Mộng Thiên Quân lại kết ấn với vòng tròn bằng hai tay, miệng nhỏ niệm ngôn ngữ mọi người đều nghe không hiểu, hình tròn sương đen chậm rãi mở ra, toàn bộ hình tròn đều biến thành màu đen .

Xương trắng lúc trước bị sương đen của Mộng Thiên Quân ăn mòn mà thành còn trên mặt đất, người của đội Duy Hoàn nhìn Mộng Thiên Quân lại làm cho sương đen ra, toàn bộ đều lẫn đi rất xa.

Mộng Thiên Quân thấy dáng vẻ bọn họ thì cười cười, vẻ mặt hưng phấn nhìn vòng sương đen, “Đã lâu không làm lớn như vậy một hồi, nếu không phải do thực lực bị áp chế , chậc chậc, các ngươi còn không đi ra hả !”

“Cô Lỗ, Cô Lỗ…” Màn sương đen sủi bọt, phát ra tiếng Cô Lỗ Cô Lỗ. Theo tiếng động càng ngày càng lớn, một đám bóng dáng màu đen đi ra từ vòng sương.

Mộng Thiên Quân vừa thấy bọn họ đi ra, đi qua đánh một cái trên đầu bọn họ, nói: “Lại là đi đi ra! Không phải đã nói không được đi sao? Như vậy sẽ tổn hại hình tượng của ta do91 ? !”

“Vương, mỗi lần ngươi đều dựng thẳng thông đạo, chúng ta cũng chỉ có thể đi ra. Nếu ngươi biến thông đạo ngang, chúng ta sẽ không cần đi như vậy.” Người bị Mộng Thiên Quân đánh đầu mình phản bác.

Mộng Thiên Quân vừa nghe người nọ còn dám phản bác hắn, hai tay vỗ đầu hắn, mắng: “Đây cũng thành sai lầm của ta rồi? !”

“Vương, tuy rằng mỗi lần ngươi đều quên, nhưng ngươi không thể vì vậy thẹn quá thành giận chứ!” Người mang đội nhân hẳn là địa vị không thấp, cũng rất quen thuộc với Mộng Thiên Quân, cho nên hắn vuốt đầu mình tiếp tục trêu chọc Mộng Thiên Quân.

Mộng Thiên Quân một cước đá đến mông người nọ, quát: “Còn không giết địch cho lão tử ! Giết không đủ người, sau khi trở về đi tầng mười tám ngốc hai năm cho ta!”

Nghe thấy lời nói của Mộng Thiên Quân, bóng đen vừa mới đi ra từ vòng sương giống như uống máu gà, toàn bộ vọt tới trước nhất, đoạt không ít của đối thủ Phượng Hoàng.

“Ngạch…” Độc Cô Thiên Diệp ở trên người Tiểu Hỏa nhìn Mộng Thiên Quân triệu hồi ra đến quân Hắc Vụ, có chút không nói gì. Bất quá cũng hơi vui vẻ, bởi vì có quân đội bóng đen đánh hoài không chết, người bên Mục Lâm bị đánh hoa rơi nước chảy.

Mộng Thiên Quân cười hớ hớ nhìn chiến trường, cảm khái nói: “Haizz, không có việc gì nên ta lấy các ngươi ra nữa, bằng không sức chiến đấu của các ngươi cũng giảm xuống rồi!”

Lúc này, Long Ngạo Thiên mang người Long tộc đến viện trợ.

“Tổ tiên, chúng ta đến giúp các ngươi!” Người Long tộc hò hét, sau đó tất cả gia nhập chiến cuộc.

Mục Lâm nhìn nhìn bộ hạ của mình số lượng giảm mạnh, nhìn Mộng Thiên Quân và Long Ngạo Thiên, nói: “Mộng vương, Long tộc, các ngươi cũng muốn gia nhập đến vào trận chiến này sao?”

Long Ngạo Thiên không nói lời nào, nhưng biểu tình trên mặt biểu hiện thái độ của Long tộc.

Mộng Thiên Quân thì lắc đầu, nói: “Vừa nãy ta đứng ở chỗ này, người của ngươi tập kích ta, ta chỉ là đúng lúc phòng ngự! Nhưng ta đường đường là địa ngục chi vương, sao có thể động thủ với những người này, tự nhiên phải cho bộ hạ của ta ra. Quân Hắc Vụ của vừa đấu thì sẽ không ngừng chỉ huy, đây là chuyện mọi người đều biết. Này, ngươi sẽ không không biết chứ ? ! Cho nên ngươi không nhìn bọn họ là được rồi. Ngươi tiếp tục, ngươi tiếp tục!”

“Mộng vương, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Mục Lâm khó thở, rõ ràng Mộng Thiên Quân là cố ý, quân Hắc Vụ của hắn giết bộ hạ mình giết đến hăng say, lại bảo mình không nhìn, sao có thể? !

“Ta đâu có khinh người chứ ? Ta đã nói mà, ta đây là phản kháng đúng lúc!” Mộng Thiên Quân vô lại giải thích.

Phù Thương thừa dịp Mục Lâm phân thần, phát ra vài cái thần kỹ, Mục Lâm tránh thoát mấy cái trước, bị một cái cuối cùng đánh trúng, máu tươi lập tức phun ra từ trong miệng của hắn.

“Ngô… Khụ khụ… Ngô…” Mục Lâm ôm ngực lui thật xa mới ngừng lại được, ho khan vài cái, lại phun ra một miệng máu tươi. Hắn cúi đầu nhìn, ngực bị thần kỹ của Phù Thương đánh rớt một khối thịt lớn, máu tươi từ quần áo nhỏ giọt xuống.”Thanh Long, ngươi cũng học được chiêu đánh lén này!”

Phù Thương cũng không cảm thấy ngượng ngùng, nói: “Ngươi cũng biết thương thế của ta chưa khôi phục hoàn toàn, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng có thể làm, vì sao ta không thể đánh lén chứ ?”

“Đội trưởng!” Người đội Duy Hòa ra sau Mục Lâm, đỡ hắn.

“Dám can đảm ngăn cản người đội Duy Hòa làm việc, cãi ý chỉ của chí tôn đại nhân, các ngươi chờ chết đi!” Mục Lâm nhìn đám người Phù Thương, uy hiếp, “Chúng ta đi!”

“Ôi chao ôi chao ôi chao, muốn đến thì đến muốn đi thì đi vậy sao, muốn đi cũng phải bồi thường tổn thất của Ngô Đồng Lâm này chứ! Ngươi nhình những cây ngô đồng này đi, sinh trưởng nhiều năm như vậy, cứ bị các ngươi phá hủy như vậy, chẳng lẽ các ngươi không tính bồi thường sao?” Mộng Thiên Quân vuốt cằm nói.

Mộng Thiên Quân nói hết lời, người quân Hắc Vụ lại vây quanh đám người Mục Lâm đang chuẩn bị rút lui.

Tiểu Hỏa mang Độc Cô Thiên Diệp bay đến phía trên bọn họ, nói: “Còn muốn chạy? Vậy cũng phải hỏi xem bọn ta có nguyện ý hay không!” Ngoài quân Hắc Vụ, người của bộ tộc Hắc Ám cũng vây quanh bọn họ.

“Các ngươi dám ngăn người của đội Duy Hòa? !” Mục Lâm nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói, “Thiên tôn đại nhân luôn luôn tìm kiếm thần khí thượng cổ, pháp lệnh nói nếu ai chiếm được thần khí, phải nộp lên chư thần điện. Ngươi cư nhiên giấu riêng thần khí không giao! Hơn nữa làm khế chủ Chu Tước, ngươi phải phụ trách chuyện nàng một mình tiến hóa. Ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn buông tay chịu trói, thiên tôn đại nhân thấy thái độ ngươi chủ động nhận tội, có thể xử lí ngươi nhẹ hơn.”

Cho dù đến lúc này, Mục Lâm vẫn bày tư thái cao cao tại thượng như cũ.

Độc Cô Thiên Diệp nở nụ cười, nói: “Giấu riêng thần khí? Đồ của ta, vì sao phải đưa cho các ngươi. Hơn nữa, nếu các ngươi không rời khỏi nơi này, ai biết viễn cổ thần khí ở chỗ ta? Hay là ngươi cảm thấy, hôm nay ngươi còn có thể ra khỏi Ngô Đồng Lâm này?” Nói xong, Độc Cô Thiên Diệp ôm cầm Phục Hy đi ra phía sau Mộng Thiên Quân, nói: “Không phải ngươi nói là tới bảo vệ của ta sao? Tiếp theo nên làm thế nào, không cần ta nói chứ ?”

Mộng Thiên Quân cười to: “Chuyện này đương nhiên không cần. Cống hiến sức lực cho mỹ nữ là chuyện nam nhân phải làm. Huống chi đây là là chuyện ta đồng ý rồi ?” Sau đó nói với người của quân Hắc Vụ: “Không nghe thấy ta nói sao? Còn thất thần làm gì chứ ? Muốn đi tầng mười tám ngốc hả?”

Vừa nghe tầng mười tám, người của quân Hắc Vụ lập tức vọt đi lên, lại bắt đầu giao chiến với đội Duy Hòa, Phượng Hoàng, Long tộc, Tử Ưng và bộ tộc Hắc Ám lại động thủ. Nhưng giờ không giống vừa rồi, lần này bọn họ là bên có ưu thế, Mục Lâm thành đối tượng bị chèn ép!

Miệng Tiểu Hỏa phun ra một ngụm lửa, thiêu đội Duy Hòa trước mặt nàng thành tro tàn.”Mục Lâm, nếu đến đây, thì ở lại chỗ này làm phân cho Ngô Đồng Lâm đi!”

Ban đầu Mục Lâm nghĩ mình dẫn theo cũng đủ nhiều người, đủ đối phó Phượng Hoàng và Chu Tước, không nghĩ tới chủ nhân Chu Tước cư nhiên có bộ tộc Hắc Ám, Long tộc luôn luôn bất hòa với Phượng Hoàng lại chạy tới hỗ trợ, càng không nghĩ tới Mộng Thiên Quân cư nhiên ở trong này, còn đưa tới quân Hắc Vị! Khi hắn nhắm mắt, hắn còn đang nghĩ, lúc trước khi thiên tôn đại nhân cho người đến đối phó Chu Tước, vì sao mình phải thể hiện, chủ động nhận nhiệm vụ này, hối! Hối! Hối!  

  Sau khi Mục Lâm bị giải quyết, người đội Duy Hòa bị tiêu diệt toàn bộ, theo như lời Tiểu Hỏa, toàn bộ bị đốt thành bụi, hóa thành phân bón cho cây ngô đồng.

Chiến đấu chấm dứt, Mộng Thiên Quân vừa lòng gật gật đầu, nói: “Cũng không tệ lắm, lâu như vậy không có chiến đấu, sức chiến đấu cũng không giảm xuống! Xem biểu hiện các ngươi hôm nay coi như tạm được, tầng mười tám không cầm đi, về tiếp tục huấn luyện cho ta !”


“Dạ, vương!” Những người đó nói xong, hóa thành khói đen biến mất.

Những người đó vừa đi, Mộng Thiên Quân xoay người nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Thế nào, hộ vệ của ta coi như có thể chứ ?”

“Miễn cưỡng.” Độc Cô Thiên Diệp nói, nhìn dáng vẻ thất vọng của Mộng Thiên Quân, nở nụ cười. Sau đó phi thân đến trước mặt Long Ngạo Thiên, nói: “Long vương, cảm ơn các ngươi!”

“Tiểu thư khách khí , tổ tiên có việc, tự nhiên chúng ta phải toàn lực ứng phó!” Long Ngạo Thiên trả lời. Hắn không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp cư nhiên có thực lực mạnh mẽ như vậy và nhiều ngoại viện như vậy, dù Long tộc không đến, nàng cũng có thể đối phó những người đó!

Dạ Tập mang theo người bộ tộc Tử Ưng đi tới, Dạ Lạc nhìn Tử Ưng bị thương, trong mắt có cảm động và đau lòng.

Dạ Tập đi đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Chúng ta tưởng đi theo ngươi!”

“Hả?” Lời cảm tạ của Độc Cô Thiên Diệp còn chưa nói ra miệng, bị lời nói của Dạ Tập làm kinh ngạc một chút.

Dạ Tập nói: ” bộ tộc Tử Ưng chúng ta, muốn đi theo ngươi, nhận ngươi làm chủ!”

“Đây…” Độc Cô Thiên Diệp hơi chần chờ nhìn Dạ Lạc, không biết có nên nhận lấy những người này không.

Mộng Thiên Quân nói: “Nhận đi, như vậy đối với bọn họ tốt một chút.” Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Độc Cô Thiên Diệp, giải thích: “Cá tính Ngu Hành ta hiểu, người hắn phái tới chết toàn bộ, chắc chắn sẽ đến điều tra. Biết hôm nay Long tộc và Tử Ưng tộc giúp ngươi, nếu không diệt tộc bọn họ, thì sẽ bắt bọn họ uy hiếp ngươi đi vào khuôn khổ! Cho nên ngươi thu nhận bọn họ, mới là tốt nhất.”

“Tiểu thư cũng nhận lấy Long tộc đi!” Long Ngạo Thiên nói, “Ngươi là khế chủ tổ tiên, cũng ấn Không Động, giờ Long tộc cũng là không chỗ đi, Ngạo Thiên đại diện mọi người Long tộc thỉnh cầu ngươi nhận chúng ta. Sau này có chuyện như vậy, chúng ta cũng là tiền tuyến của ngươi!”

Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, nói: “Vậy được rồi.”

Bởi vì nhiều người lắm, Độc Cô Thiên Diệp lựa chọn phương thức khế ước bầy đàn, sau khi khế ước Long tộc và Tử Ưng tộc, nàng lại khế ước Phượng Hoàng tộc. Chúng thú chịu thương đều khỏi hẳn trong lúc khế ước, chuyện này cũng coi như tiết kiệm một số đan dược lớn.

Sau đó, Tử Ưng và Long tộc về đi thu thập gia sản của mình, nhất là Long tộc, bọn họ thiên tính yêu thích bảo thạch gì đó, cũng thích thu thập nhiều thứ, gia sản tự nhiên xa xỉ.

Người tộc Phượng Hoàng đã thu thập xong. Ban đầu Độc Cô Thiên Diệp muốn cùng thu Ngô Đồng Lâm vào Luyện Yêu Hồ, nhưng nghĩ đến nếu cả Ngô Đồng Lâm cũng chuyển đi, chắc chắn Ngu Hành có thể nghĩ đến nàng có không gian sinh mệnh, như vậy lập tức nghĩ đến Luyện Yêu Hồ. Sau đó hỏi Đô Đô, Đô Đô nói có thể làm một đám cây ngô đồng lớn lên rất nhanh trong Luyện Yêu Hồ cho bọn họ, lập tức cho Đô Đô quy hoạch cho bọn họ một mảnh Ngô Đồng Lâm. Đồng thời cũng chế tạo cho Long tộc một mảnh hải vực.

Thu thập xong, Long tộc và Tử Ưng tộc quay lại, Độc Cô Thiên Diệp đưa bọn họ vào Luyện Yêu Hồ. Nhìn thấy hoàn cảnh của Luyện Yêu Hồ tốt hơn cả bên ngoài, mọi người Long tộc hưng phấn chạy đến trong nước vui đùa.

Phượng Hoàng nhìn thấy Ngô Đồng Lâm, cũng kích động đi xây tổ cho mình. Bên cạnh Ngô Đồng Lâm có rất nhiều núi cao vách núi đen, Dạ Lạc mang theo Tử Ưng đi vào đó an cư .

Sau khi Độc Cô Thiên Diệp khế ước tất cả Tử Ưng, Dạ Tập trả vị trí vương lại cho Dạ Lạc.

“Ta đã thói quen làm việc phía sau cho ngươi.” Dạ Tập nói, “Cái ban chỉ này mang trên ngón tay ta tổng thấy là lạ. Vẫn là mang trên tay ngươi nhìn thuận mắt.”

Dạ Lạc mang ban chỉ về trên tay mình, đứng trên đỉnh núi, nhìn cảnh tượng khí thế ngất trời phía dưới, nói: “Sau này chúng ta đi theo bọn chủ nhân đi! Trực giác của ta nói cho ta biết, đi theo nàng, bộ tộc Tử Ưng sẽ có phát triển rất tốt!”

Mộng Thiên Quân cũng đi theo vào trong Luyện Yêu Hồ, nhìn thấy bên trong bị Độc Cô Thiên Diệp làm vô cùng náo nhiệt, cảm thán nói: ” Giờ Luyện Yêu Hồ mới có cảm giác sống, trước kia người không phát triển bên trong tốt như vậy!”

“Trước kia ngươi đã tới hả?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Mộng Thiên Quân gật gật đầu, nói: “Thật lâu thật lâu trước kia, từng đi theo nàng vào.”

Độc Cô Thiên Diệp hiểu rõ, nàng kia hẳn là là Thần Sáng Thế rồi!

Sau khi sắp xếp cho mọi người Phượng Hoàng, Long tộc và Tử Ưng tộc xong, Độc Cô Thiên Diệp mang Mộng Thiên Quân và Hác Bằng Du ra khỏi Luyện Yêu Hồ.

Ngô Đồng Lâm rậm rạp lúc trước trải qua lần đại chiến này, không ít cây ngô đồng bị đốt thành bụi, còn lại một cũng bị chém thành mấy mảnh, cơ hồ tìm không thấy một gốc cây cây ngô đồng nguyên vẹn.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn đống hỗn độn trước mắt, thở dài, nói: “Chúng ta mới đến không lâu, nơi này đã hoàn toàn thay đổi một dáng vẻ khác.”

“Đây là phong cách của Ngu Hành, làm việc tàn nhẫn, cho hắn thống trị thế giới này, ai…” Mộng Thiên Quân cũng rất cảm khái, “Địa ngục thường xuyên đã bị một số lớn tử hồn đến, đều là bị Ngu Hành diệt tộc gì đó. Giờ ngươi chống lại hắn, phải phải làm việc cẩn thận. Đương nhiên rồi, có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi không cần lo lắng! Tiểu quỷ này, ngươi cũng không cần phải xen vào!”

Độc Cô Thiên Diệp liếc Mộng Thiên Quân một cái, nói: “Ngươi còn không tính về? !”

“Về? Vì sao phải đi về chứ?” Mộng Thiên Quân lắc đầu phát, nói: “Ta nói trước khi muội muội đi ra sẽ làm hộ vệ cho ngươi.”

Mộng Thiên Quân trả lời ngoài miệng như vậy, nhưng lại suy nghĩ: trở về? Đi theo ngươi mới có chuyện vui như vậy, trở về rất nhàm chán đó!

Độc Cô Thiên Diệp không nói gì, kêu Tiểu Hỏa ra, nói: “Tiểu Hỏa, cho Viêm thiêu nơi này, nhất là tử khí.”

“Tốt.” Tiểu Hỏa gật gật đầu, kêu Viêm ra. Viêm đã có linh trí, biết ý tứ Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Hỏa, chuyển động hai vòng trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, lại bay đến trước mặt Mộng Thiên Quân.

Mộng Thiên Quân nhìn Viêm, hắc hắc nở nụ cười, nói: “Chủ nhân ngươi cũng không bảo ngươi thiêu ta, ngươi vẫn là cách ta xa một chút có vẻ tốt.”

Tuy hắn không sợ Viêm, nhưng khi Viêm ở trước mặt hắn, hắn vẫn có cảm giác không thoải mái.

“Viêm, nhanh đi, đốt xong về sau chúng ta rời khỏi nơi này.” Độc Cô Thiên Diệp mở miệng nói.

Viêm trở lại trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, cọ cọ mặt của nàng, sau đó bay đến không trung, đột nhiên hóa thành một đoàn hừng hực, tiếp theo xuyên qua Ngô Đồng Lâm. Chỗ nó bay qua đều để lại lửa đỏ, chờ nó trở về, trăm vạn Ngô Đồng Lâm đã biến thành trăm vạn biển lửa, lửa đỏ thẳng đến chân trời!

Bị hỏa diễm đốt thật sự không thoải mái, Hác Bằng Du và Mộng Thiên Quân để Độc Cô Thiên Diệp thu bọn họ vào Luyện Yêu Hồ.

Người trên đại lục Phượng Vũ nhìn lại Ngô Đồng Lâm, tuy không biết đây là có chuyện gì, nhưng ánh lửa tận trời kia vẫn là hấp dẫn chú ý của không ít người, mọi người đều đoán chỗ kia có phải có đại sự gì không.

Phượng Hoàng kim hỏa thiêu cả Ngô Đồng Lâm tro tàn, không gian vặn vẹo của Nam Hà cũng bị Viêm đốt mất. Đứng bên này có thể trực tiếp nhìn đến tình cảnh đối diện. Tiểu Hỏa đứng bên người Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Tỷ tỷ, chúng ta không có đường lui .”

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tiểu Hỏa, cầm tay nàng, gật gật đầu. Đứng ở không trung nhìn lửa đỏ phía dưới, ánh lửa toát ra trong đồng tử của nàng, như muốn nhảy ra ngoòa vậy.

Nếu đã không có đường lui, vậy chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước…  


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.