Bạn đang đọc Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt [ Xuyên Không, Dị Giới] – Chương 170: Bù Lại Hôn Lễ + Mộc Khí, Thăng Cấp Thần Hoàng!
Độc Cô Thiên Diệp nghe tiểu Đằng khóc kể, cũng không mở miệng, cho nó tha hồ tru lên.
“Chủ nhân, bỏ một mình tiểu Đằng ở nơi xa như vậy, ô ô, tiểu Đằng thiếu chút nữa không về được…”
“Không phải ta nói cho ngươi ta đi trước sao? Là tự ngươi không có nghe thấy chứ gì? !” Độc Cô Thiên Diệp dùng ngón trỏ chọc hoa nhỏ của Đằng hoàng.
Ách —— nó giống như thật sự không nghe thấy nàng nói chuyện.
“Ngươi cứ cố ăn đi, có ăn thì quên chủ nhân, ta còn chưa nói ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ khóc lóc với ta!” Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục mắng, nhìn thấy tiểu Đằng lập tức yên lặng xuống, không để ý tới nó, nhìn Độc Cô Dật Hiên, nói: “Cảm ơn cha mang nó về.”
Độc Cô Dật Hiên cười cười, nói: “Con còn khách khí với ta nữa, bé ngốc.”
“Hắc hắc, ” Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nhớ tới cái gì, nói: “Cha, chúng ta đi vào viện ngồi đi.”
Độc Cô Dật Hiên gật đầu, cùng Độc Cô Thiên Diệp đi vào trong viện lương đình ngồi xuống.
Độc Cô Thiên Diệp ngồi sau Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Giờ việc này cũng xử lí xong rồi, cha chuẩn bị khi nào thì bổ sung hôn lễ cho mẹ?”
“Con có ý tưởng gì hay hay không ?” Độc Cô Dật Hiên hỏi.
“Con cảm thấy chờ xử lý chuyện Thần điện, Phong gia và gia tộc Âu Dương xong rồi là có thể bắt tay vào chuẩn bị. Đến lúc đó cha cưới mẹ từ Mạc gia đến gia tộc Độc Cô, phải chuẩn bị tốt kiệu hoa gì đó, còn có mời tân khách gì cũng phải thương lượng với ông nội bà nội, ông cố bà cố nữa.” Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ nói.
“Ừ, cha nhất định phải cho mẹ con một hôn lễ long trọng.” Độc Cô Dật Hiên nói, “Con phải hiến kế cho cha, tốt nhất là có thể cho mẹ con một kinh hỉ.”
“Dạ.” Độc Cô Thiên Diệp cười nói.
Mạc Thu Thủy đến thăm Độc Cô Thiên Diệp, nhìn bọn họ cha và con gái đang ở trong viện nói chuyện phiếm, đi qua hỏi: “Hai người nói cái gì vậy, tán gẫu đến vui vẻ?”
“Hắc hắc, ngài đoán xem!” Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy Mạc Thu Thủy đến đây, đi ra ngoài đình, kéo tay nàng đi vào.
“Ha ha, các ngươi tán gẫu cái gì làm sao ta biết.” Mạc Thu Thủy cười nhéo mũi Độc Cô Thiên Diệp, sau đó ngồi xuống bên cạnh Độc Cô Dật Hiên, nói: “Các ngươi đang nói bí mật gì? Nói đến vui vẻ như vậy!”
“Chúng ta đang nói cha bổ sung hôn lễ cho mẹ!” Độc Cô Thiên Diệp cười nói.
Mặt Mạc Thu Thủy lập tức đỏ bừng , cúi đầu nói: “Sao các ngươi lại nói chuyện này chứ ?”
“Nghĩ mọi chuyện vừa giải quyết xong, hơn nữa ta nợ nàng hôn lễ này đã nhiều năm như vậy, cũng là lúc bồi thường cho nàng.” Độc Cô Dật Hiên nắm lấy tay Mạc Thu Thủy, ẩn tình nhìn nàng.
Độc Cô Thiên Diệp ho khan hai tiếng, nói: “Cha, mẹ, chờ hai người bổ sung hôn lễ xong, con phải rời khỏi .”
“Rời khỏi? Thiên Diệp, con muốn đi đâu?” Mạc Thu Thủy vừa nghe Độc Cô Thiên Diệp muốn đi, vội vàng hỏi.
“Phượng Vũ đại lục. Tiểu Hỏa phải đi về tiến hóa.” Độc Cô Thiên Diệp trả lời.
Tiểu Hỏa là bản mạng khế ước thú của Độc Cô Thiên Diệp, nó có chuyện, chắc chắn nàng toàn lực xử lý. Bọn họ cũng không có cớ để nàng không đi.
“Vậy chừng nào thì con đi?” Độc Cô Dật Hiên hỏi.
“Chờ qua hôn lễ cha mẹ thì đi.” Độc Cô Thiên Diệp cười nói, “Hôn lễ của cha mẹ, con chắc chắn phải tham gia rồi mới đi.”
“Vậy còn bọn ông ngoại con?” Mạc Thu Thủy hỏi.
“Bọn ông ngoại vẫn là ở lại chỗ này đi. Về tới bổn gia, coi như là hoàn thành tâm nguyện tổ tông. Hơn nữa trực tiếp đưa bọn họ đến bổn gia , sau này bọn họ cứ sống ở bổn gia cũng rất tốt. Dù sao Luyện Yêu Hồ không phải nơi sinh sống lâu dài, bọn họ cũng cần cuộc sống dưới ánh mặt trời.” Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ nói, “Quay lại con sẽ thương lượng với bọn ông ngoại một chút.”
“Vậy chừng nào thì con trở về?” Mạc Thu Thủy lại hỏi.
“Chờ mọi chuyện xong xuôi sẽ về.” Độc Cô Thiên Diệp trả lời đến.
Nàng vốn nghĩ chờ Tiểu Hỏa tiến hóa xong sẽ quay lại, sau đó bắt đầu người một nhà cùng nhau sinh sống. Lại không biết rằng, sau khi nàng rời Vũ Linh đại lục, ngày về đã là xa xa không hẹn.
Bốn thế lực lớn đối chiến, kết quả trong dự liệu, lại ngoài dự liệu. Thế lực Thần điện mạnh hơn Mạc gia, nhưng gia tộc Độc Cô hơn gia tộc Âu Dương một ít.
Trải qua lần chiến đấu này, gia tộc lánh đời bị lộ trong tầm mắt người đời, rất nhiều người mới biết, thì ra trừ nhất lưu nhị lưu gia tộc, vẫn còn những gia tộc rất mạnh mẽ khác.
Mặc dù có thuốc bột của Độc Cô Thiên Diệp, bắt thần điện và gia tộc Âu Dương, Mạc gia và gia tộc Độc Cô vẫn trả giá không nhỏ, không ít linh sư chết đi trong lần chiến đấu này, tất cả mọi người bị thương, hoặc là linh lực hao hết. Nhưng so với diệt tộc, bọn họ vẫn có vẻ may mắn .
Có thế lực nhìn thấy trong lần chiến đấu này Mạc gia đã bị hao tổn không nhỏ, tính toán cắn nuốt sự nghiệp gia tộc bọn họ, hoặc là thu cả Mạc gia về túi. Nhưng Công hội Luyện đan sư đứng dậy trước tiên, tuyên bố với cả đại lục, ai dám động Mạc gia một chút, vậy Công hội Luyện đan sư vĩnh viễn sẽ không luyện chế một viên đan nào dược cho bọn họ. Người không có gia nhập Công hội Luyện đan sư cũng biểu đạt quan điểm của mình, Độc Cô Thiên Diệp là người bọn họ tôn kính, ai dám động Mạc gia, bọn họ kiên quyết chống cự!
Sau đó Công hội Luyện khí sư và Công hội Linh sư cũng đứng ra tuyên bố lập trường của mình, nếu ai dám động Mạc gia, thì sẽ đối nghịch với Công hội Luyện khí sư và Công hội Linh sư!
Bởi vì bọn họ lực rất mạnh, những gia tộc và thế lực rục rịch này mới thu lại tâm tư của mình, bằng không Mạc gia sau đại chiến sau còn phải đối phó bọn họ, không thể nhanh chóng tiếp nhận sản nghiệp của Phong gia và thần điện ở các nơi, không thể nghỉ ngơi lấy lại sức.
Đại viện Mạc gia được tu sửa rất nhanh. Không khác trước lắm, chẳng qua thiếu cây cỏ trong viện thôi.
Những ngày sau, Mạc gia và gia tộc Độc Cô bắt đầu phân phối sản nghiệp Phong gia và thần điện, nghĩ đã là thân gia, hai bên đại khái chia đều sản nghiệp này. Bọn Mạc Chấn Đình cũng được phái đến một cái thành thị bậc hai cư ngụ, làm một phân gia quản lý phân phối sản nghiệp của mình.
Thị vệ Mạc gia huấn luyện trong Luyện Yêu Hồ cũng đi ra, thực lực của bọn họ đã ngang ngửa thị vệ trên đại lục Vũ Linh, bọn Mạc Chấn Đình họ cũng đang dùng một ít thị vệ không quen. Dù sao vừa mới lập môn hộ, dùng thị vệ trước kia cũng quen thuộc thuận tay hơn.
Ban đầu bọn Mạc Kính Xuyên muốn sắp xếp bọn Mạc Chấn Đình ở Thành Đức Lan, nhưng Mạc Chấn Đình nói phân gia khác khó tránh khỏi có ý kiến, không bằng tự mình cũng làm một phân gia, quản lý sản nghiệp khu trực thuộc, giống gia tộc khác vậy. Cuối cùng bọn Mạc Kính Xuyên đành đồng ý .
Tuy rằng hoàn cảnh và sự nghiệp đều phải bắt đầu làm quen một lần nữa, nhưng đối với bọn Mạc Trì từng có kinh nghiệm quản lý mà nói, cũng không khó khăn bao nhiêu, chẳng qua là vấn đề thời gian. Cho nên mặc dù bận rộn, bọn họ vẫn hấp tấp chuẩn bị hôn sự cho Mạc Thu Thủy như cũ.
Mặt khác, sau khi chiến đấu kết thúc Phượng Tam Muội lập tức lôi kéo Độc Cô Vân Hằng về gia tộc, lúc đi vẫn nhắc phải làm một hôn lễ thật lớn cho bọn Độc Cô Dật Hiên. Độc Cô Trần Viễn và Giải Băng cũng quay về tích cực chuẩn bị.
Mạc Thu Thủy bọn họ cũng nhìn rồi, tướng mạo nhân phẩm đều vô cùng vừa lòng. Nhưng vừa lòng nhất vẫn là nàng sinh cho mình một đứa cháu gái khó lường như vậy!
Cho nên khi làm bọn Độc Cô Vân Hằng trở về, còn ở chân núi đã bắt đầu rống họng hô to: “Bế quan không có bế quan tất cả đi ra, tất cả đều đi chuẩn bị hôn lễ cho ta! Nhất định phải cho ta làm một hôn lễ thế kỉ!”
Phượng Tam Muội nhìn Độc Cô Vân Hằng đang rống to, lắc đầu tới: “Học xấu, đúng là học xấu!”
“Phu nhân, ta không phải là học xấu gì, ta chỉ là phóng thích tính cách thôi được không?” Độc Cô Vân Hằng thấy biểu tình Phượng Tam Muội, còn giải thích.
“Có không cũng như nhau.” Phượng Tam Muội liếc hắn một cái, mang bọn Độc Cô Trần Viễn, Giải Băng về. Bọn họ thương lượng xem hôn lễ này làm thế nào mới tốt.
Hai bên gia tộc đều tích cực chuẩn bị chuyện hôn lễ, mà đương sự lại ở trong viện chơi cờ nói chuyện phiếm, rất thích ý.
Độc Cô Thiên Diệp đi trên hành lang, thấy thị nữ thị vệ vấn an nàng, nàng gật đầu một cái cười đáp lại. Xuyên qua hành lang dài thì nhìn thấy Độc Cô Dật Hiên và Mạc Thu Thủy ngồi trong lương đình, giữa họ là bàn cờ, Mạc Thu Thủy thỉnh thoảng đi lại gì đó, dẫn tới Độc Cô Dật Hiên cười ha ha. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, thì vẫy tay với nàng.
“Thiên Diệp đến đây, con mau đến xem xem cờ này mẹ nên đi thế nào.” Đầu Mạc Thu Thủy nâng lên từ ván cờ, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn, nói: “Mẹ lại bị cha bức đến tuyệt cảnh à? Gặp tình huống này, thường thường phải trí tử sau đó sinh.”
Mạc Thu Thủy nghe Độc Cô Thiên Diệp nói, nhắc tới “Trí tử sau đó sinh”, lại nghiên cứu bước tiếp theo đi thế nào.
“Cha, ông ngoại để con tới báo cho cha, giờ cách đại hôn chỉ có nửa tháng , dựa theo tập tục, trong nửa tháng này cha không thể gặp mẹ.” Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy biến sắc Độc Cô Dật Hiên, trong lòng cười trộm, trên mặt lại còn làm bộ như đứng đắn, “Cho nên ông ngoại công và các cậu, cho cha lập tức đi về nhà.”
Ách ——
Thì ra con gái mình đến là đuổi mình đi ? !
“A? Vậy cũng phải chờ bọn ta hạ xong bàn cờ này rồi nói chứ?” Mạc Thu Thủy ngẩng đầu kháng nghị.
“Cậu tư nói, hai người tổng thể có thể hạ cả một ngày, bởi vì có người luôn do dự, còn luôn đi lại. Nếu hia người hạ xong bàn cờ này rồi, trời đã tối.” Độc Cô Thiên Diệp thuật lại lời nói Mạc lão tứ.
“Hắc hắc, Thiên Diệp, con coi như không thấy ta, để ta và mẹ con lại ngốc một lát, chỉ một lát! Con về nói cho các cậu con không nhìn thấy chúng ta là được.” Độc Cô Dật Hiên nhìn Độc Cô Thiên Diệp cầu xin.
“Phốc ——” Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được cười ra, cười một lát mới ngưng lại được, nói: “Đã biết cha sẽ không lập tức đi. Cậu nói, chắc chắn cha sẽ không đi, cha ngày mai nhất định phải đi. Bằng không sẽ không gả mẹ cho cha nữa. Được rồi, con đã chuyển lời xong, con đi trước, cha tiếp tục chơi cờ với mẹ đi.” Nói xong nàng đi về phòng của mình.
Hôn kỳ tới gần, giờ Mạc phủ đã bắt đầu trang trí, đèn lồng màu đỏ đã treo cao cao, tơ lụa màu đỏ cũng đã kéo lên. Độc Cô Thiên Diệp một đường đi tới, nhìn tơ lụa màu đỏ tung bay theo gió, trong lòng nàng lại đột nhiên nhớ tới bóng dáng màu tím kia, cảm giác hắn giống như xuyên qua vô số thời không ngóng nhìn nàng.
“Nhớ hắn ?” Giọng Hác Bằng Du truyền đến từ đỉnh đầu.
Độc Cô Thiên Diệp ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Hác Bằng Du ghé vào xà nhà, mắt buồn ngủ mông lung nhìn nàng.
“Buồn ngủ cũng không về phòng ngủ đi.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
Hác Bằng Du nhảy xuống, rơi xuống bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, ôm bả vai của nàng, nói: “Ngủ trên giường có cảm giác thoải mái khi ngủ trên giường, ngủ trên xà nhà tự nhiên cũng có cảm giác thoải mái khi ngủ trên đó, muội sẽ không hiểu được!”
“Muội cũng không suy nghĩ cẩn thận.” Độc Cô Thiên Diệp trợn trắng mắt.
“Mượi là đang nhớ hắn chứ gì? Muội đó nha, khi cùng một chỗ thì không thấy luyến tiếc đối phương chút nào, thường thường khi người ta đã rời khỏi, mới có thể phát hiện thật ra đã quen sự tồn tại của nàng, mới biết thì ra mình cũng sẽ nhớ nhung.” Hác Bằng Du hình như có cảm nhận mà nói.
Độc Cô Thiên Diệp không trả lời, chỉ nhìn mây trắng trên trời mà ngẩn người. Hác Bằng Du thấy nàng như vậy, trở lại xà nhà tiếp tục ngủ. Nhưng có ngủ hay không cũng chỉ có hắn mới biết.
Cửu Thiên Huyền Giới, trong ngọc thạch cung điện.
Tử Tiêu nằm trên ghế quý phi của mình, nhìn trâm ngọc trong tay phát ngốc. Tiểu Đậu tử đi đến, nói: “Chủ thượng, thiên tôn phái sứ giả tới.”
“Nga? Ta còn chưa phái người đi qua, sao lão bất tử kia lại phái người qua đây ?” Tử Tiêu vẫn nhìn cây trâm trong tay như cũ, thuận miệng hỏi.
“Không biết, hẳn là nghe nói ngài đã về, cho nên mới phái người đến bày tỏ ý tứ của mình.” Tiểu Đậu tử suy đoán.
“Vậy ngươi đi gọi hắn vào đi.” Tử Tiêu nói, cài trâm ngọc lên trên đầu mình, nhưng không ngồi dậy nổi.
Một nữ tử thướt tha mỹ miều đi vào theo tiểu Đậu tử, nhìn thấy Tử Tiêu nằm trên quý phi ghế, nhất thời ngượng ngùng. Ưỡn ẹo đi đến trước Tử Tiêu, nghiêng nửa người, hành lễ với Tử Tiêu, khe khẽ nói: “Tham kiến chí tôn đại nhân.”
Tử Tiêu nhíu nhíu mày, cũng không kêu nàng đứng dậy, nghiêm mặt hỏi: “Thiên tôn sai ngươi đến có chuyện gì?”
“Thưa chí tôn đại nhân, thiên tôn biết ngài đã về, riêng phái nô tỳ lại đây ân cần thăm hỏi một chút, hy vọng ngài có thời gian sang chơi.” Nàng kia nói xong lấy thiệp mời từ trong nhẫn không gian ra, nhân cơ hội đi đến trước người Tử Tiêu, nói: “Đây là thư thiên tôn đại nhân ân cần thăm hỏi ngài tín và thiệp mời.”
Tiểu Đậu tử tiến lên ngăn nàng lại, không cho nàng tiếp tục tới gần Tử Tiêu, lấy thứ trong tay nàng, xoay người giao cho Tử Tiêu.
Tử Tiêu nhìn nhìn hai thứ đó, sau đó lại đưa cho tiểu Đậu tử, nói: “Tâm ý Thiên tôn bản tôn đã nhận được, phiền ngươi khi về thay ta ân cần thăm hỏi thiên tôn, nói Tiêu phi thường cảm tạ, nếu sau này có thời gian, ta sẽ đi tìm hắn chơi cờ. Đường về xa xôi, không chậm trễ hành trình của ngươi. Tiểu Đậu tử, tiễn khách!”
Tử Tiêu nói xong thì nhắm mắt lại không thèm mở nữa, tiểu Đậu tử nói với nữ tỳ kia: “Thị hầu đại nhân, mời.”
“Ngươi…” Nữ tỳ không cam lòng liếc mắt nhìn Tử Tiêu một cái, phát hiện hắn thật sự không để ý tới mình, yêu kiều hừ, xoay người đi ra ngoài. Tiểu Đậu tử đi theo nàng ra.
Chỉ chốc lát sau, tiểu Đậu tử lại về, nói: “Chủ thượng, tin tức vừa mới truyền lại.”
“Tin tức gì?” Tử Tiêu miễn cưỡng hỏi, mí mắt cũng không nâng một chút.
Tiểu Đậu tử lấy phong thư ra nhìn một chút, nói: “Ngô, hình như là nữ chủ nhân tương lai.”
Tử Tiêu lập tức mở mắt, nhìn tiểu Đậu tử, nói: “Chuyện gì?”
Tiểu Đậu tử xem thư xong rồi, nói: “Cha mẹ nữ chủ nhân tương lai sắp đại hôn.”
“Làm hôn lễ sao, ngươi đi chuẩn bị một phần danh mục quà tặng đưa qua, nói là hạ lễ con rể tương lai đưa!” Tử Tiêu suy nghĩ một chút, nói.
“Dạ, chủ thượng.” Tiểu Đậu tử đi ra ngoài, nghĩ có thể cho hắn đi tặng lễ không, thuận tiện có thể nhìn nữ chủ nhân ! Hắc hắc.
“Thuận tiện nói cho bọn họ, ai tự tiện rời khỏi, sau khi về đi ngâm băng tuyền.” Lời nói Tử Tiêu truyền đến từ phía sau, bóp chết tâm tư nho nhỏ của tiểu Đậu tử từ trong nôi.
Thành Mộng Uyển, thành thị bọn Mạc Chấn Đình làm việc, gần nhất đến đây không ít tân khách, đều là đến vì đại hôn Mạc Thu Thủy. Làm cho hị vốn định điệu thấp lại hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Bởi vì ——
“Hội trưởng Công hội Luyện đan sư đến…”
“Hội trưởng Công hội Linh sư đến…”
“Phó hội trưởng Công hội Thuần thú sư đến…”
“Phó hội trưởng Công hội Luyện khí sư đến…”
“Gia chủ Trữ gia đến…”
“…”
Ngày mai là ngày Mạc Thu Thủy xuất giá, theo tập tục, hôm nay Mạc gia bày tiệc. Vốn mời phân gia Mạc gia khác, sau đó đưa thiệp cho Công hội Luyện đan sư và thế lực khác, không nghĩ tới Mạc Kính Xuyên và đại trưởng lão đều đi, Hắc Bạch Vô Thường tự mình đến, hơn nữa người những thế lực khác đến cũng đều là cấp quan trọng.
Không nghĩ tới một phân gia Mạc gia đi lên từ Huyền Nguyệt đại lục, gả con gái cư nhiên đến đây nhiều người có thân phận như vậy, còn là hôn lễ bổ sung mà thôi, làm cho không ít người chấn động. Mạc gia lâm thời bỏ cũ thay mới cấp bậc yến hội, cấp bậc hướng tăng lên không ít.
Đến thời gian yến hội, mọi người chuẩn bị khai tiệc, đột nhiên trên không trung trống rỗng xuất hiện vài người, sau khi bọn họ xuất hiện trực tiếp rớt xuống trong viện.
“Các ngươi là?” Mạc Trì làm người đón khách, đi đến trước mặt họ hỏi.
“Chúng ta phụng mệnh lệnh chủ thượng, vội tới đưa hạ lễ cho nhạc mẫu tương lai của hắn.” Tu La với nói Mạc Trì, sau đó phất phất tay với phía sau. Người đằng sau lập tức lấy hạ lễ cua mình trong nhẫn không gian ra. Mấy người cùng một chỗ, cơ hồ ngồi toàn bộ cả sân, hơn nữa bọn họ còn đang không ngừng lấy ra bên ngoài.
Tân khách nghẹn họng nhìn trân trối, tặng lễ này đưa cũng nhiều quá rồi? !
Độc Cô Thiên Diệp khi Tu La vừa xuất hiện thì lập tức nhận ra hắn, nhìn thấy bọn họ có xu thế nhồi đầy sân, nàng trực tiếp mở miệng gọi hắn: “Tu La.”
Tu la đang báo quà tặng mình chuẩn bị, nghe thấy Độc Cô Thiên Diệp kêu mình, tiến lên hai bước, nói: “Có thuộc hạ.”
“Ngươi mang mấy thứ này bỏ vào nhẫn, trực tiếp đưa nhẫn không gian cho cậu là được, không cần đưa từng cái.” Độc Cô Thiên Diệp nhìn mấy thứ trước mặt, nói.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Tu La nói xong, lại phất phất tay, người phía sau lại thu tất cả vào, sau đó Tu La giao nhẫn cho La Sát, La Sát lại giao cho Mạc Trì. Thuận tiện đưa danh mục quà tặng thật dày vào trong tay hắn.
Độc Cô Thiên Diệp nghe La Sát trả lời, nói: “Ngươi không cần xưng mình hạ, các ngươi cũng không phải thuộc hạ của ta!”
“Chủ thượng yêu cầu chúng ta phải xưng hô như vậy. ” La Sát giải thích.
Nghe thấy là ý của Tử Tiêu, Độc Cô Thiên Diệp buông tha cho khuyên bảo. Bởi vì nàng biết phương diện cố chấp và tử triền lạn đánh của mình không so được với hắn !
Mạc Trì nhận lấy này nọ, hô với bọn họ: “Ha ha ha, đa tạ đa tạ! Ngồi xuống cùng dùng cơm đi!”
“Không cần, chủ thượng còn chờ chúng ta trở về phục mệnh, cho nên phải mau chóng chạy về.” La Sát uyển chuyển cự tuyệt nói, hắn đi đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, lấy một phong thư đưa cho nàng ra, nói: “Chủ thượng bảo thuộc hạ giao thứ này cho ngài.”
Độc Cô Thiên Diệp cầm phong thư, từ trong nhẫn lấy một ít kẹo ra giao cho La Sát, nói: “Phiền ngươi đưa cho hắn, đã nói là mời hắn ăn bánh kẹo cưới. Cảm ơn!”
“Đây là thuộc hạ phải làm. Thuộc hạ cáo lui .” La Sát nói xong, mang theo người phía sau bay lên không trung, sau đó đột nhiên biến mất.
Bọn La Sát đến lại đi, trước sau chỉ hơn mười phút, lại để lại cho mọi người ấn tượng thật sâu: thực lực đối phương rất mạnh mẽ! Đồng thời phỏng đoán cuối cùng đối phương có thân phận gì!
Mạc Trì thu hồi này nọ, bưng một ly rượu lên, nói với mọi người: “Cảm ơn mọi người đến chúc mừng muội muội ta xuất giá, đêm nay mọi người ăn cho no, uống cho say! Không say không về nha!” Nói xong, hắn dẫn đầu uống hết rượu trong chén.
“Được ——” mọi người kêu to, giơ lên ly rượu của mình.
Độc Cô Thiên Diệp dùng cơm xong thì về phòng mình, lấy thư Tử Tiêu gửi cho mình ra xem. Thư không đài, lại làm cho nàng xem rất lâu mới xong. Trong thư cũng không nói cái gì, chỉ nói một chút lời nói bình thường, còn có nhớ nàng của nàng, còn có chờ đợi nàng thế nào.
Nàng xem thư mấy lần mới cất vào, sau đó ngồi trên giường tu luyện đến sáng sớm hôm sau mới chấm dứt. Rửa mặt một phen, nàng mở cửa đi ra ngoài.
Trời tuy chưa sáng hẳn, nhưng Mạc phủ nơi nơi đèn đuốc sáng trưng. Độc Cô Thiên Diệp đi vào phòng Mạc Thu Thủy, đi vào nhìn thấy Mạc Thu Thủy đã sắp trang điểm xong. Nàng phía sau nhìn một lát, thấy đã hoàn hảo mới đến đến ngồi bên cạnh nàng.
“Mẹ thật xinh đẹp! Khó trách làm cha mê xoay quanh!” Độc Cô Thiên Diệp cười nói.
“Ha ha, nha đầu ba hoa!” Mạc Thu Thủy bị con gái trêu chọc, hơi ngượng ngùng, oán trách nói.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: “Lát nữa cha sẽ đón mẹ, tâm trạng có phải rất kích động không? Cảm giác làm tân nương tử thế nào?”
Mạc Thu Thủy kéo tay Độc Cô Thiên Diệp qua, nói: “Cho tới bây giờ mẹ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày này. Lúc trước bị trấn áp ở đáy biển lam hải, vốn không nghĩ tới sẽ được người cứu ra, càng không nghĩ tới sẽ là con. Mỗi ngày chỉ là nhớ cha con, nhớ con, nhớ ông ngoại các cậu con. Cảm thấy ngày như vậy vĩnh viễn chỉ tồn tại trong tưởng tượng. Chưa từng nghĩ tới, mẹ còn có một ngày mặc vào áo cưới. Hơn nữa con cũng lớn như vậy, mẹ cũng không nghĩ tới sẽ trải qua một lần cảm giác
lập gia đình.”
“Loại cảm giác này có phải rất ngọt ngào không?” Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục cười nói.
Mạc Thu Thủy không nghĩ bị con gái mình bóc trần, dời đi đề tài, nói: “Con tính khi nào thì đi?”
“Chờ mẹ và cha bái đường xong thì đi.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Phù Thương cảm thấy ánh sáng tiến hóa sẽ biến mất rất nhanh, cho nên tình huống hơi khẩn cấp. Nhưng con hy vọng lần sau con về, hai người đã sinh đệ đệ muội muội cho con.”
Ách ——
Lần này Mạc Thu Thủy mặt thật là đỏ đến không thể lại đỏ, nghĩ đến Độc Cô Thiên Diệp phải rời khỏi, lo lắng nói: “Con ở bên ngoài phải cẩn thận, an toàn quan trọng.”
“Con biết mà, mẹ đừng lo lắng, đánh không lại con còn có Luyện Yêu Hồ a, còn có bộ tộc hắc ám mà? Cho nên, mẹ cứ để tâm vào trong bụng đi thôi! Hôm nay chỉ cần làm tân nương tử của mẹ là được !”
Mạc Thu Thủy bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp chọc cười , cười nói: “Con đó!”
Hừng đông, đội ngũ đón dâu của gia tộc Độc Cô đến, trên lưng siêu thần thú cấp chin là cỗ kiệu đỏ tươi, bốn phía cỗ kiệu phủ kín hoa hồng màu đỏ, thậm chí trên lưng tất cả siêu thần thú đều là hoa hồng, nhìn qua một mảnh lửa đỏ. Độc Cô Dật Hiên đứng phía trước, diện mạo hiên ngang, mê đảo không ít nữ tử. Phía sau là một hàng dài phi hành thú, trên đó ngồi những người đón dâu khác.
Khi đội ngũ siêu thần thú đứng trong giữa không trung, Độc Cô Dật Hiên mang những người khác đi tới trước cửa Mạc phủ, nhưng bị huynh đệ Mạc gia chặn lại, nói muốn hắn qua của của bọn họ mới có thể vào.
Độc Cô Thiên Diệp ở trong phòng với Mạc Thu Thủy, nghe thấy bên ngoài nói nhao nhao ồn ào thì biết Độc Cô Dật Hiên đến đây. Đối với khảo nghiệm của các cậu nàng cũng biết, cho nên, nàng bi ai thật sâu vì Độc Cô Dật Hiên 3 phút.
Qua một giờ, Độc Cô Dật Hiên còn chưa đi vào viện Mạc Thu Thủy. Hai tay Mạc Thu Thủy không ngừng khép lại lại buông ra, biểu hiện ra nàng rất khẩn trương. Độc Cô Thiên Diệp nhìn, nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, cha nhất định có thể tới được!”
Độc Cô Thiên Diệp vừa dứt lời, cửa bị đẩy ra. Người săn sóc dâu nhìn thấy tình cảnh này, nhanh chóng nói: “Cô gia, giờ không được, ngài không thể tùy tiện vào, ngài…”
Độc Cô Dật Hiên đi vào trong phòng, nhìn thấy Mạc Thu Thủy ngồi ở bên giường, chạy tới lập tức ôm nàng lên, làm nàng bị dọa.
“Cha, cha xông qua cửa ải khó khăn của các cậu?” Độc Cô Thiên Diệp nhìn Độc Cô Dật Hiên hỏi.
“Không có. Cậu con quá lợi hại, cho nên cha quyết định —— cướp dâu!” Độc Cô Dật Hiên hào khí tuyên bố, sau đó ôm Mạc Thu Thủy lập tức ra phòng, phi thân đến trên người siêu thần thú, đưa Mạc Thu Thủy vào trong kiệu hoa, ra lệnh với siêu thần thú: “Đi!”
Những người đón dâu khác đi theo nhanh chóng phi thân lên phi hành thú của mình, vội vàng bay đi theo Độc Cô Dật Hiên.
Độc Cô Thiên Diệp ở trong sân nhìn, lập tức bật cười. Không nghĩ tới phụ thân bị sợ tới mức trực tiếp đến cướp người ! Nhưng cười thì cười, nàng vẫn kêu Tiểu Hỏa ra, mang theo Hác Bằng Du vừa mới tới cùng đuổi theo.
Đối với phản ứng của Độc Cô Dật Hiên, người Mạc gia đã sớm đoán được. Cho nên khi Độc Cô Dật Hiên ôm Mạc Thu Thủy chạy trốn, một đám người đi cùng Độc Cô Thiên Diệp và Hắc Bạch Vô Thường tạo thành đội ngũ đưa dâu bay lên từ Mạc phủ rất nhanh, đuổi theo bọn Độc Cô Dật Hiên.
Đón dâu này biến thành cướp cô dâu, thực làm cho mọi người vui vẻ một phen!
Có lẽ là gia tộc Độc Cô muốn nhanh chút cưới con dâu này về, cho nên hôn lễ sau đó không xuất hiện vấn đề gì, sau khi đến gia tộc Độc Cô lập tức bái đường thành thân, sau đó đưa vào động phòng.
Khi Phượng Tam Muội và Độc Cô Vân Hằng thấy bọn họ bái đường, ánh mắt cười thành một đường chỉ, nghĩ cuối cùng cũng cưới cháu dâu này về tay rồi!
Tiệc cưới giằng co ba ngày ba đêm, nhưng ngày hôm sau, Độc Cô Thiên Diệp bái biệt cha mẹ mình, ông nội bà nội, ông cố bà cố, sáng sớm ngồi Tiểu Hỏa rời gia tộc Độc Cô, bay tới cửa không gian.
Cửu Thiên Huyền Giới, La Sát nhìn Tử Tiêu cầm một phen đường thần sắc không rõ, ho khan hai tiếng, nói: “Nữ chủ nhân nói, mời ngươi ăn bánh kẹo cưới !”
Nhìn thấy Tử Tiêu vẫn không phản ứng như cũ, La Sát tiếp tục nói: “Thứ này tuy rằng không quý giá, nhưng là cũng là bánh kẹo cưới trong lễ cưới của nhạc mẫu!” La Sát nói lời hay trấn an hắn.
“Khi nào thì ta nói ta ghét bỏ ? Chỉ cần là thứ tiểu Diệp nhi đưa ta đều thích.” Tử Tiêu nói.
Tiểu Đậu tử tiến vào từ bên ngoài, nhìn thấy Tử Tiêu cư nhiên bóc vẻ một viên đường, ném vào miệng ăn. Hắn đi tới nói: “Chủ thượng, tin tức truyền đến, giờ nữ chủ nhân đang trên đường đi Phượng Vũ đại lục…”
Độc Cô Thiên Diệp mười hai vạn phần tin tưởng, nàng nhất định có thù oán với người tạo ra thông đạo không gian.
Lần đầu tiên bị thả giữa không trung, không thể sử dụng linh lực đè chết nguoi72. Lần thứ hai trực tiếp bị thả vào trong biển.
Mà lúc này đây ——
Độc Cô Thiên Diệp bị quăng ra thì trong thông đạo không gian, phát hiện lần này không ở giữa không trung, cũng không ở đáy biển, mà là trên thứ gì đó mềm nhũn, nàng đang cảm thấy may mắn, phát hiện thứ dưới thân nóng hầm hập, còn tại đang kịch liệt phập phồng .
Không thích hợp!
Mang theo nghi hoặc nhìn thoáng qua Hác Bằng Du bên cạnh, hỏi: “Chúng ta đang ở nơi nào?” Không đợi Hác Bằng Du trả lời, đột nhiên nàng từ lăn từ trên đó xuống đất, sau đó ánh mắt nhất thời thẳng !
Ni mã! Bọn họ trực tiếp bị đá đến đang trên người hai hắc hưu cự hổ! Mà bọn họ còn đánh gãy chuyện tốt của người ta !
“Rống!” Cự hổ giống đực bị đánh gãy chuyện tốt nhất ngưỡng về phía sau, quăng Hác Bằng Du xuống dưới. Nó xoay người tức giận trừng hai người, thét dài một tiếng, lập tức công kích hai người.
“Ta lau!” Hác Bằng Du lập tức phản ứng lại, kéo Độc Cô Thiên Diệp chạy.
Độc Cô Thiên Diệp bị kéo như vậy, nghe cự hổ gầm rú phía sau, từ kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, đảo tay bắt lấy Hác Bằng Du, nói: “Yên!” Sau đó vận bộ pháp khởi phiêu miểu, kéo hắn rời khỏi rất nhanh.
Không biết đã chạy bao xa, Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du nhìn thấy phía sau không còn bóng dáng cự hổ mới ngừng lại. May mà đối phương là linh thú không am hiểu tốc độ, bằng không hai người sẽ thảm.
“Tiểu sư muội, nhân phẩm của muội, ai, huynh đã lĩnh giáo!” Hác Bằng Du thở hổn hển, dựa vào một gốc cây đại thụ ngồi xuống.
“Ai bảo huynh cùng đi? !” Độc Cô Dật Hiên ngồi đối diện hắn, trừng hắn nói.
Khi nàng rời khỏi gia tộc Độc Cô, Hác Bằng Du chạy ra, nói muốn đi cùng nàng. Độc Cô Thiên Diệp hỏi hắn nguyên nhân, hắn nói có một lần nghe được nàng và Tử Tiêu nói về địa ngục Vô Gian, đi theo nàng, có lẽ có thể tìm được phương pháp đi vào trong đó. Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy lời nói của hắn, thì không lý do cự tuyệt hắn, đành phải cho hắn theo.
“Huynh cũng chưa nói gì không phải sao?” Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp bực mình, Hác Bằng Du cười làm lành nói, “Đúng rồi, sư phó có nói cho muội không, sư công chúng ta ở đại lục Phượng Vũ?”
“Sư công ở đại lục Phượng Vũ?” Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du, lắc đầu, nói: “Mọi người đều nói sư công rất thần bí, nhưng không ai nói cho muội là ở đây. Chúng ta phải đi thăm ông ấy sao?”
“Lần trước khi đi sư phó trực tiếp dùng truyền tống trận mang huynh đi, huynh cũng không biết lão nhân gia ở đâu.” Hác Bằng Du nhún nhún vai trả lời.
“…”
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du, nàng rất muốn nói: nàng thật sự không biết hắn!
Nàng gọi Lam Mân và tiểu Hỏa kêu đi ra, nói: “Lam Mân, giờ chúng ta đã đến đại lục Phượng Vũ. Trước kia ngươi sống ở đâu?”
Hình như không nghĩ tới mình còn có thể lại bước trên đất đai của đại lục Phượng Vũ, cảm xúc của Lam Mân rất kích động, nhìn khắp nơi. Nghe thấy Độc Cô Thiên Diệp nói, trả lời: “Chủ nhân, trước kia ta ở một chỗ tên Ngô Đồng Lâm*, nơi đó mấy chục vạn dặm tất cả đều là cây ngô đồng.”
*cánh rừng Ngô Đồng
“Vậy Ngô Đồng Lâm ở đâu?” Hác Bằng Du hỏi. Rộng lớn như vậy mà đều là cây ngô đồng, cảnh tượng kia đồ sộ bao nhiêu chứ!
“Ách, ta chưa từng ra khỏi Ngô Đồng Lâm, cho nên…” Lam Mân hơi ngượng ngùng nói.
“Không phải đâu? Ngươi cư nhiên chưa từng ra khỏi Ngô Đồng Lâm? !” Hác Bằng Du kêu lên.
“Chuyện này có cái gì mà tò mò chứ, chúng ta không đến siêu thần thú thì không cho đi ra. Ta không có đi ra rất bình thường !” Lam Mân giải thích.
“Vậy nói cách khác, ngươi cũng không biết chúng ta nên đi Ngô Đồng Lâm thế nào.” Độc Cô Thiên Diệp tổng kết.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Tiểu Hỏa hỏi.
“Đi chỗ có người hỏi một câu trước đi.” Độc Cô Thiên Diệp nói xong đứng lên, bảo Lam Mân hóa ra bản thể, mới vừa đi hai bước chuẩn bị bay lên lưng nó, đất dưới chân biến mất, cả người rớt đi xuống.
“Tỷ tỷ!” Tiểu Hỏa ở bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp rơi vào trong đất, nhảy xuống sát đó.
“Tiểu sư muội? !” Hác Bằng Du chạy tới, nhìn không tới bóng dáng Độc Cô Thiên Diệp và tiểu Hỏa, chỉ nhìn thấy một cái động sâu không thấy đáy. Hắn quýnh lên, cũng nhảy xuống theo.
Khi Lam Mân thấy Độc Cô Thiên Diệp ngã xuống thì hóa thành hình người, chờ Hác Bằng Du nhảy xuốn xongg, nàng cũng nhảy xuống.
Độc Cô Thiên Diệp vẫn rơi xuống theo cái động kia, hơn nữa nàng phát hiện nơi này cư nhiên không thể ngự không phi hành! Độc Cô Thiên Diệp nhìn phía trên một chút, phát hiện cái động lúc trước có thể chưa thân thể nàng thoạt nhìn tựa như bát khẩu, có thể thấy được chiều sâu huyệt động này. Nếu ngã xuống thế này nàng chắc chắn sẽ ngã thành thịt vụn!
“Tiểu Đằng, đi!” Độc Cô Thiên Diệp hô giữa tình thế cấp bách.
Đằng Hoàng được mệnh lệnh của Độc Cô Thiên Diệp, đưa một mặt thân mình ra ngoài, thân dài ra rất nhanh, sau khi rơi xuống đất dùng dây đan thành một cái lưới lớn, trên đó còn mở mấy đóa hoa. Vừa mới chuẩn bị xong, Độc Cô Thiên Diệp đã rơi xuống đó, bắn ngược trên đóa hoa.
“Chủ nhân, ngươi không có việc gì chứ?” Đằng Hoàng thân thiết hỏi.
“Ta không sao.” Độc Cô Thiên Diệp cao thấp đứng lên từ đóa hoa, nói: “Trước để ở nơi này, các nàng lại dùng .”
“A —— tỷ tỷ!”
“Phanh!”
Tiếng Tiểu Hỏa thét chói tai truyền đến đóa hoa, nàng nghĩ lần này chắc là sẽ chơi xong, ngay sau đó thì trên trên thứ gì đó mềm nhũn.
Đằng hoàng đưa tiểu Hỏa xuống, Độc Cô Thiên Diệp đi lên ôm lấy nàng, vừa đứng vững, Hác Bằng Du và Lam Mân lần lượt rớt xuống.
“Răng rắc!”
“Ôi!”
“A —— “
Khi Lam Mân rơi xuống thì trúng ngay tay Hác Bằng Du, chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, tiếp theo đó là Hác Bằng Du tru lên.
“A, thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Lam Mân nhanh chóng đi xuống.
“Tay của ta…” Hác Bằng Du nâng tay mình một chút, phát hiện đau tới tim, nhanh chóng buông, ghé vào trên đóa hoa thảm thiết nhìn ba người Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp lấy một lọ đan dược ra, đổ một viên cho hắn ăn, nói: “Sư huynh, vận khí của huynh, muội cam bái hạ phong!”
“Ách!” Hác Bằng Du cảm thấy lời này thế nào nghe như vậy quen tai, mới nhớ tới lúc trên mặt đất hắn nói với Độc Cô Thiên Diệp lời gần giống vậy.
Nói vận khí Hác Bằng Du cũng quả thật có vẻ tệ, bị độc hoa độc, thiếu chút nữa bị Đằng Hoàng ăn luôn, giờ lại bị Lam Mân làm gãy cánh tay.
“Vui sướng khi người gặp họa!” Hác Bằng Du nhìn Độc Cô Thiên Diệp, mở to hai mắt lên án.
“Cũng vậy.” Độc Cô Thiên Diệp cười nói.
Hác Bằng Du vẫn ghé vào trên đóa hoa thực nhân, chờ cánh tay hết đau mới lung lay đứng lên. Độc Cô Thiên Diệp đã quan sát địa thế nơi này rõ ràng .
“Thế nào, có phát hiện gì không?” Hác Bằng Du hỏi.
“Xem qua chung quanh, nơi này như là một cái động thiên nhiên rất rộng rãi, rất rộng, không có gì đặc biệt, nhưng bên trong có một đường hầm, muội đi vào một lát, nghĩ huynh ở trong này, thì không đi thật xa.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Giờ huynh sao rồi?”
Hác Bằng Du giật giật cánh tay hắn, nói: “Không có việc gì. Chúng ta vào trong nhìn xem?”
“Hảo.” Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, nắm tay tiểu Hỏa xoay người đi trước, Hác Bằng Du và Lam Mân đi theo sau các nàng.
Nơi này thật là một cái động rộng rãi, một đường đi tới, nhìn thấy các loại thạch nhũ hình thù kỳ lạ, càng đi vào sâu, hình dạng càng xinh đẹp kì lạ.
“Tỷ tỷ, nơi này thật đẹp!” Tiểu Hỏa chỉ vào thạch nhũ bên cạnh kêu lên.
“Xác thực rất kỳ lạ!” Độc Cô Thiên Diệp cũng tán thưởng nói.
“Rất thần kỳ!” Hác Bằng Du cũng dùng vẻ mặt ngạc nhiên nói.
Bọn họ tiếp tục đi sâu vào trong, Độc Cô Thiên Diệp phát hiện thạch nhũ bên trong đều biến thành màu lục, trên đó còn có những thứ màu lục giống như thực vật vậy.
Hơn hai giờ trôi qua, bọn họ vẫn chưa đi đến cuối như cũ.
“Không gian nơi này quá nhỏ, bằng không ta biến thân mang tỷ đi qua.” Tiểu Hỏa oán giận nói.
Độc Cô Thiên Diệp cũng hơi mệt mỏi, xoay người nói với Hác Bằng Du: “Lại đi một lát, nếu còn chưa đi đến cùng thì chúng ta quay về đi.”
“Được.” Hác Bằng Du nói, hắn cũng không sao cả, dù sao hắn đối thứ này cũng không có đặc biệt ham thích.
Bọn họ lại đi hơn nửa giờ, ngay lúc bọn họ tính buông tha, đột nhiên đóa hoa trên mu bàn tay Độc Cô Thiên Diệp nổi lên, hơn nữa hoàn toàn giãn ra.
“Oa, thật thoải mái nha!” Đằng Hoàng xoay tròn đóa hoa nhỏ của mình, vui vẻ kêu.
“Sao vậy?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi Đằng Hoàng.
“Chủ nhân, ta cảm thấy thật thoải mái! Cảm thấy giống như muốn bay lên vậy đó!” Đằng Hoàng kích động nói.
“Nga?”
“Thật sự, chủ nhân bên trong nhất định có bảo bối! Chúng ta mau đi xem đi.” Đằng Hoàng thúc giục.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn Hác Bằng Du, thấy hắn không ý kiến gì, thì tiếp tục đi đến phía trước. Càng đi vào trong, phản ứng của Đằng Hoàng càng mãnh liệt, thậm chí còn hừ ca biểu đạt cảm thụ tuyệt vời của mình lúc này.
Nhưng Độc Cô Thiên Diệp không nghe thấy nó hừ là gì, bởi vì nàng chỉ nghe được một từ.
“, , …”
“Tỷ tỷ xem nè!”
Chuyển quá khúc ngoặt, tiểu Hỏa đi phía trước phát hiện trước mặt có một đám khí màu lục, bao phủ cả động rộng rãi, kinh ngạc kêu Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp chuyển qua, cũng thấy cảnh tượng phía trước, giữ chặt Đằng Hoàng liều mạng muốn lủi về phía trước, nói: “Sư huynh, huynh có biết đây là cái gì không?”
Hác Bằng Du nhìn thoáng qua đám màu lục kia, không xác định nói: “Này, có lẽ huynh biết.”
Đây tính là trả lời gì?
“Ách, cuối cùng thứ này là cái gì? !” Độc Cô Thiên Diệp vẻ mặt hắc tuyến hỏi.
“Đây hẳn là mộc khí.” Hác Bằng Du trả lời nói.
“Mộc khí? Là cái gì vậy?” Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục hỏi.
Hác Bằng Du nhún nhún vai, nói: “Ta cũng không phải rất rõ ràng. Chỉ biết là một đám khí màu lục ngưng kết cùng một chỗ .”
Lam Mân phía sau đi lên, nhìn thấy mộc khí, kích động nói: “Đây đúng là mộc khí!”
“Lam Mân, ngươi biết mộc khí hả?”
Lam Mân gật gật đầu nói: “Mộc khí là một tồn tại đặc biệt trong trời đất. Chúng ta đều biết nguyên tố linh lực cơ bản có kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm loại, trong năm loại thì thuộc tính mộc đặc biệt nhất, bởi vì cây cối có sinh mệnh, cho nên linh khí thuộc tính mộc cũng mang theo hơi thở sinh mệnh. Mà mộc khí là linh khí có hơi thở sinh mệnh mạnh mẽ ngưng tụ lại một chỗ, loại linh khí này độ tinh khiết khá lớn, nếu linh sư hấp thu có hiệu quả tăng lên linh lực rất lớn, thậm chí có thể thăng cấp. Nhưng muốn hình thành mộc khí thì phải có nhất định thể ngưng kết, ngưng kết khác nhau sẽ tạo đi ra lớn nhỏ khác nhau, một đám lớn như vậy, không biết ngưng kết bên trong là cái gì. Đúng rồi, hấp thu ngưng kết kia cũng là có hiệu quả giống nhau.”
Khi Lam Mân xác định đó là mộc khí, Độc Cô Thiên Diệp không lại ngăn cản Đằng Hoàng. Đằng Hoàng vừa được tự do, vui vẽ bò dây thân qua. Sau đó bên này vừa thu lại, thì chìm vào trong mộc khí.
“Chủ nhân, chủ nhân, bên trong thật thoải mái! Ngươi mau tới đây.” Đằng Hoàng ở bên trong nhảy lên, sảng khoái, nhưng còn chưa quên chủ nhân của mình.
“Xung quanh đều là tảng đá, sao có thể hình thành mộc khí mà không phải thổ khí?” Độc Cô Thiên Diệp nhìn động rộng rãi hỏi.
“Chỉ có linh khí hệ mộc mới có thể ngưng tụ ra mộc khí, những thứ khác là không được, đây là ta nói vì sao mộc khí lại đặc biệt.” Lam Mân bổ sung nói.
Hác Bằng Du đi lại gần quan sát một chút, nói: “Nhìn không thấy bên trong ngưng kết là cái gì.”
Độc Cô Thiên Diệp và Lam Mân, tiểu Hỏa cũng đi tới, bởi vì Hác Bằng Du không phải linh sư hệ mộc, cho nên cảm nhận không ra cái gì đặc biệt, nhưng khi bọn Độc Cô Thiên Diệp tới gần, thì cảm thấy vô cùng thoải mái, làm cho người ta không tự chủ được trầm tĩnh lại.
“Chủ nhân, ngài hấp thu mộc khí này đi!” Lam Mân nói. Nơi này chỉ có Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du, Hác Bằng Du không phải hệ mộc, cho nên đối với hắn mà nói, hấp thu thứ này căn bản là lãng phí tài nguyên.
“Đúng vậy, muội hấp thu cho chúng ta nhìn xem bên trong ngưng kết ra cái gì.” Hác Bằng Du cũng thúc giục.
Độc Cô Thiên Diệp quan sát mộc khí một chút, nói: “Nếu ta muốn hấp thu, phỏng chừng mất một thời gian thật dài.”
“Không quan hệ, ngươi chậm rãi hấp thu, ta cũng ngồi xuống tu luyện một chút. Hoặc là ngủ.” Hác Bằng Du đánh ngáp nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn tảng đá xung quanh, nói: “Sư huynh, huynh tu luyện không phải linh lực hệ kim sao? Nơi này…” Ngón tay nàng chỉ tảng đá trước mắt, nói: “Linh khí hệ kim nơi này hẳn là không nhiều lắm đi?”
“Hắc hắc, thật ra, ta cũng có thể hấp thu linh khí hệ thổ.” Hác Bằng Du nói, “Ta có thể tu luyện ở nơi này.”
“Huynh cũng là song hệ linh sư à? !” Độc Cô Thiên Diệp bị lời nói Hác Bằng Du làm kinh hách, hắn cũng là song hệ linh sư? Vì sao chưa từng nghe hắn nói qua, cũng chưa từng thấy hắn sử dụng linh lực hệ thổ?
“Đúng vậy, nhưng bình thường ta cũng không có sử dụng nó. Ngay cả bọn sư huynh cũng không biết ta là song hệ. Có đôi khi ta cũng quên mình là song hệ, lúc nhớ tới thì vội vàng ngủ, cũng không cho bọn hắn nói qua. Hắc hắc.” Hác Bằng Du vuốt cái ót nói, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quát to một tiếng nói: “A! Tiểu sư muội ngươi đi trước hấp thu này đi. Xong rồi về sau chúng ta nhìn xem sau đó còn có đường không, chứ cái động kia cao như vậy còn cấm không, nếu nơi này không có đường, chúng ta sẽ thảm .”
Độc Cô Thiên Diệp cũng nghĩ tới vấn đề đi lên, nhưng nếu nơi này không có đường ra, có thể cho Đằng Hoàng mang bọn họ lên. Cho nên nàng cũng không nóng nảy. Nàng đi vào giữa mộc khí khoanh chân ngồi xuống, khi nhìn Hác Bằng Du phát hiện hắn đã chuyển giường ra .
“Đã biết huynh sẽ chọn ngủ!” Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó nhắm mắt bắt đầu hấp thu mộc khí.
Lam Mân và tiểu Hỏa cũng ngồi xuống bắt đầu tu luyện, trong động rộng rãi lại yên tĩnh lại.
Mộc khí bị Độc Cô Thiên Diệp hấp thu, linh khí nồng đậm gần như chất lỏng bắt đầu chuyển động, xoay tròn bên người Độc Cô Thiên Diệp, tiến vào thân thể của nàng. Bởi vì đều tiến nhập trạng thái tu luyện hoặc là trạng thái ngủ, ai cũng không phát hiện chỗ trung tâm có ánh sáng lục chói mắt hiện lên.
Độc Cô Thiên Diệp vẫn lặp lại hút mộc khí vào thân thể, dẫn vào đan điền, sau đó áp súc, tận lực làm cho sau khi mình hấp thu nhiều linh khí như vậy sẽ không tạo thành thực lực bất ổn. Tuy rằng dùng thời gian dài, nhưng cũng không có hậu quả gì.
Khi mộc khí bị hấp thu hơn một nửa, Độc Cô Thiên Diệp liền cảm thấy linh lực bão hòa, có thể thăng cấp thần vương cao nhất, nhưng là nàng nghĩ cuối cùng đến đánh sâu vào hiệu quả sẽ rất tốt, thì áp xuống, chờ phóng thích cuối cùng.
Thời gian một tháng vội vàng đi qua, trong lúc đó Hác Bằng Du đã tỉnh một lần, phát hiện mộc khí còn rất nhiều, thì tiếp tục ngủ. Đang lúc hắn ngủ say đến hương vị ngọt ngào, ánh sáng thăng cấp làm hắn bừng tỉnh. Hắn lập tức mở mắt, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đối diện đang ở trong ngân quang thăng cấp.
Thần vương cao cấp thăng cấp thành thần vương đỉnh phong, thần vương cao nhất lại thăng cấp đến thần hoàng sơ cấp, Hác Bằng Du sợ tới mức thiếu chút nữa lăn trên giường xuống. Tiểu sư muội biến thái sau khi yên lặng một thời gian lại bắt đầu cuộc sống biến thái của nàng !
Nhưng dọa người nhất là, sau khi Độc Cô Thiên Diệp thăng cấp đến thần hoàng sơ cấp cũng không dừng lại, thực lực còn tiếp tục tang lên, tuy rằng rất chậm chạp, nhưng nàng vẫn va chạm vào cửa thần hoàng trung cấp mới ngừng lại.
“Cuối cùng cũng dừng lại, nếu không ngừng, ta sẽ bị ám ảnh.” Hác Bằng Du mềm nhũn ghé vào trên giường, nhỏ giọng nói thầm .
Ngay khi hắn nói xong câu đó, thực lực dừng lại lại bắt đầu đi lên trên, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái vọt tới thần hoàng trung cấp mới ngừng lại. Hác Bằng Du kinh tủng nhìn, không nghĩ tới lại cắn trúng đầu lưỡi của mình!
Sau khi Độc Cô Thiên Diệp thăng cấp xong, thú thú trong Luyện Yêu Hồ đều đi ra hết , bởi vì không gian nhỏ hẹp, chúng nó xuất hiện bằng hình người.
Thú thú nhóm vừa xuất hiện thì bắt đầu điên cuồng thăng cấp, trong đó cấp bậc Lam Mân cao nhất, lập tức thăng cấp đến thần linh thú cấp 2, tiểu Hỏa thần linh thú cấp 2, Thanh Loan thăng cấp vì siêu thần thú cấp 9, tiểu Hắc và Tiểu Cửu thăng cấp thành siêu thần thú cấp 8, tiểu Ngân siêu thần thú cấp 7, Liệt Hỏa thăng cấp thành siêu thần thú cấp 6, Lam Nguyệt siêu thần thú cấp 4. Đằng Hoàng không có cấp bậc cụ thể, nhưng Hác Bằng Du cảm thấy thực lực của nó tuyệt đối cao hơn trước gấp đôi! Chẳng lẽ là bởi vì nó là thực vật sao?
“Tỷ tỷ!” Tiểu Hỏa thăng cấp thần linh thú, vui vẻ muốn đi qua, lại bị Lam Mân bên cạnh lập tức kéo lại.
Mọi người này mới phát hiện, Độc Cô Thiên Diệp cũng không tỉnh lại, như trước nhắm hai mắt ngồi đó. Mà trong tay nàng, đang cầm một viên châu màu lục.