Đọc truyện Tiểu Thư Phá Phách – Chương 8: Dương gia
Uyên tắt máy,quay sang nó
-Xuống nào mày
Nó nuốt nước bọt nhìn Uyên mở cửa xe ra ngoài rồi cũng ra theo.Vừa thấy 2 đứa nó,ông quản gia liền chạy lại cung kính
-Đại tiểu thư,Vũ tiểu thư mới về.Lão gia phu nhân đang chờ 2 vị trong phòng khách
Nó gật đầu rồi kéo tuột Uyên vào trong ngôi biệt thự,cúi đầu lễ phép đúng kiểu qúy tộc chào ông bà Dương đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách
-Ba mẹ,con mới về
-Thưa 2 bác,con mới tới
-2 Đứa ngồi đi-Ba nó chỉ về chiếc ghế sofa đối diện.
Nó với Uyên có hơi sợ nhưng cũng ngồi xuống.Đáng ra chỉ có mình nó sợ thôi mới phải,nhưng chẳng hiểu sao Uyên ngồi bên cạnh cũng sợchẳng khác gì nó
Mẹ nó nhìn Uyên chìu mến,cất giọng ngọt ngào khách sáo đúng khí chất của 1 phu nhân gia tộc lớn
-Cảm ơn con đã đưa Mỹ Anh về giùm bác,thật làm phiền con quá
-Dạ,không có gì đâu bác,dù sao chúng con cũng là bạn thân từ nhỏ mà-Uyên khách sáo
Bà nhìn Uyên gật đầu hài lòng rồi đi lại ngồi cạnh nó.Cầm cánh tay sưng tấy của con gái làm 1 người mẹ như bà không khỏi đau lòng
-Con gái con nứa mà sao suốt ngày đánh nhau thế hả Mỹ Anh
Nó cúi mặt tỏ vẻ hối lỗi,giọng nói nhỏ xìu
-Con xin lỗi
-Lúc đầu ba còn tưởng cho con ở 1 môi trường mới thì con sẽ không còn quậy phá nữa,ai dè con vẫn chứng nào tật nấy-Ba nó thở hắt,vẻ mặt thất vọng tràn trề
Nó len lén ngước mặt nhìn ba nhưng vừa thấy ông nhìn mình thì vội vàng cúi xuống,thành khẩn nhận lỗi,tiện thể cho thêm vài tiếng xụt xịt
-Con xin lỗi ba,là con sai,lần sau con không giám nữa đâu
-Bài này ca mãi không chán sao cô nương-ông thở dài nhìn đứa con gái ngang ngạnh của mình,Chẳng biết có phải tại ông cưng chiều con gái quá hay không mà bây giờ ông có làm cách nào cũng không sửa được cái tật quậy phá của nó.Thôi thì đành chịu vậy,ông hết cách rồi.
Thấy nó bị ba bắt bài,Uyên ngồi bên cạnh bụm miện cười.Ngay lập tức Uyên nhận được cái lườm sắc lẹm từ nó làm cô im bặt.Nó hài lòng trước thái độ hợp tác của Uyên rồi quay sang Ông xị mặt
-Ba kỳ ghê,lần này con biết lỗi thật mà
-Lần nào con chẳng nói thế rồi vẫn phạm lỗi đó thôi-Bà tạt ngay gáo nước lạnh vào mặt nó làm nó méo mặt,hết làm nũng
-Học ở đó cũng không được,hay để ba tìm trường khác cho con-Ông nói đùa nhưng nó lại tưởng thật,vội lấy cớ tay đau cần bôi thuốc gấp mà chui tọt vào phòng.Thấy nó chuồn,Uyên xin phép rồi cũng chuồn vào phòng theo nó.
Uyên mở cửa phòng nó đi vào,tay cầm theo hộp y tế đặt lên giường
-Mày bảo lên phòng bôi thuốc mà hộp thuốc lại không mang lên thì mày lấy gì bôi?
-Hì,tao biết mày sẽ mang lên giùm tao mà-nó nịnh nọt
Uyên dật lấy cánh tay của nó để bôi thuốc,mọi cử động đều rất nhẹ nhàng,giống như cô đã từng làm qua rất nhiều lần rồi vậy.Đến phần quấn băng,Uyên hơi nhíu mày rồi cầm cuộn băng quấn quanh tay nó.
-Xong-Uyên vất cuộn băng sang 1 bên,nhìn nó cảnh giác
-Ôi trời ơi,cái gì thế này-Nó hét toáng lên khi nhìn thấy cánh tay mảnh mai của mình giờ biến thành 1 con khủng long vừa to,vừa xấu xí,những vòng quấn lổn nhà lổn nhổn chẳng ra hình thù gì cả.Nộ khí sung thiên,nó lấy gối đáp thẳng tới chỗ Uyên đang ngồi.Cũng may cô có chuẩn bị sẵn cho tình huống này nên đã né kịp
-Bình tĩnh nào Anh Anh,đây là lần đầu tao băng vết thương nên có hơi…mà tao thấy nó đẹp lắm mà-Uyên vừa né mấy thứ nó ném,vừa lên tiếng giải thích nhưng vẫn không quên cho thêm câu tự sướng.Cũng chính vì câu nói đó mà nó càng tức thêm,lực ném ngày càng mạnh hơn
-Này thì đẹp này,nếu đẹp thì mày tự băng cho mày đi,đã không biết thì sao không nói sớm để tao còn nhờ người khác hả
-Tao có bị gì đâu mà băng,với lại nhờ người khác làm hộ tao ngại lắm-Uyên bĩu môi
-Còn cãi-nó nghiến răng
-Á thôi thôi,tao tháo băng ra cho mày,được chưa-Uyên đầu hàng đi lại tháo băng cho nó.Chỉ dùng 1 tay mà cả căn phòng như sắp nổ rồi,nếu nó dùng 2 tay chắc cả cái biện thự này “bay” luôn quá