Đọc truyện Tiểu Thư Nổi Loạn – Chương 17: Tên tội phạm có biệt danh Chúa Trời !!!
5 năm trước toàn nước Mỹ rúng động khi cảnh sát bắt được 1 tên tội phạm vô cùng nguy hiểm…
Chỉ trong 3 ngày gã đã giết tổng cộng hơn 50 người! Cả già trẻ lớn bé….
Đặc điểm nhận dạng là sau khi giết người gã luôn để lại bên cạnh nạn nhân 1 dòng chữ được viết bằng máu:
– Im… God!!!!
Đó cũng chính là lý do người ta đặt cho gã biệt danh:
God ( Chúa trời)!!!!
Các bác sỹ chẩn đoán gã bị rối loạn về nhân cách. Nói cách khác người ta cho gã bị điên!!!
Nên God không bị tử hình. Gã chỉ bị đưa vào viện tâm thần với những thiết bị giam cầm kiên cố nhất….
Từ lúc bị bắt gã không nói 1 lời. Đôi mắt tím biếc luôn bình thản. Bình thản 1 cách đáng sợ…
Gã nghĩ gì không ai có thể biết!!!
Nhưng người khác nghĩ gì gã đều biết rõ…
Bở ngay từ nhỏ gã đã được xem như thần đồng với chỉ số IQ hơn 200!!
Vậy gã có thực sự bị điên?????
*****
– Đại ca!! Con bé đó gan lì thật!!! Bị cô chủ hành hạ hơn 2 tiếng mà vẫn không thốt ra 1 lời van xin…
– Công nhận con bé này lì thật! mà cô chủ cũng dã man quá! Toàn đánh bằng roi da mới kinh!!!
– Vút!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng roi xé gió quật liên tiếp vào thân hình mảnh mai. Tinh Ánh Hồng vừa đánh vừa gào thét:
– Dám coi thường tao này!!! Chẳng ai dám ở trước mặt tao mà dám có thái độ như mày!!!
– Vút!!! Vút!!!!!!!!!!!
– sao hả??? Đã thấy hối hận chưa con ranh??? Mở miệng van xin đi rồi tao nhẹ tay cho!!!
Đáp lại sự khiêu khích của Ánh Hồng, Kiều Liên chỉ dương đôi mắt tuyệtđẹp lên thách thức. Đôi môi bé nhỏ lẩm nhẩm… đếm từng roi!!
– 135!…. 136!…137!………..
Ánh Hồng đâu biết rằng nạn nhân của mình là chúa hay thù dai. Bị ngườikhác đánh cô luôn đếm thật kĩ từng đòn. Chờ cơ hội… páo thù!!!
Đánh mãi cũng mỏi tay, Ánh Hồng buông roi xuống quệt mồ hôi.
– Chà!!! Con nhỏ này lì thật! Mình đánh đã mấy tiếng đồng hồ mà vẫnkhông xi nhê! Đứa lần trước mình chỉ quất có mấy roi là đã rối rít xintha!!!
Kiều Liên khẽ cựa mình. Sợi dây thừng xiết chặt tay cô lằn lên đỏ rực. Chiếc váy trắng sang trọng nay rách bươm. Những vết lằn do roi da đểlại rớm máu.
Cả cơ thể như bị xé nát.
Đau và rát buốt!!!
Kiều Liên cắn chặt môi, quyết không thốt ra 1 tiếng rên.
Lòng tự trọng của 1 tiểu thư quyền quý khiến Kiều Liên nhếch môi buông tiếng cười khẩy:
– Đánh đã tay chưa??? Tiểu thư Chuột Chù???
TIếng cười của Kiều Liên khiến Ánh Hồng điên tiết. Cô nhào tới quất lia lịa vào người nạn nhân.
Trong cơn đau đớn, Kiều Liên lịm dần đi…
Trận mưa roi tưởng chừng như không bao giờ kết thúc chỉ được dừng lại khi 1 giọng nói lạnh lùng cất lên:
– Đủ rồi đấy!!! Tinh tiểu thư!!!
Minh Quân bước vào. Đi cùng anh là Tinh Ánh Lục và 1 người đàn ông trung niên chột mắt.
Ánh Hồng giật mình lùi lại giọng thảng thốt:
– Cha! Sao cha lại ở đây???
Cha của Ánh Hồng – Tinh Điền Đức!!!
Võ công của ông ta thuộc loại yếu nhất trong Cửu Long Đế nhưng luận về thân phận. Tinh gia đứng hàng thứ 2 chỉ sau Bạch gia!!!
Tinh Điều Đức được xem như quân sư của Cửu Long Đế!!
– Hừ!!! ta không tới kịp thì con đã giết cô gái này mất rồi! Con học ở đâu ra cái kiểu tra tấn người khác như thế này hả???
Tinh Điền Đức quắc mắt nhìn con gái.
Ánh Hồng ngơ ngác. Từ trước đến nay cô hành hạ người khác có bao giờcha cô ngăn cản. Ông luôn bật đèn xanh cho việc dạy dỗ những kẻ khôngbiết điều…
Sao hôm nay lại trở nên lạ lùng như thế này???
Dường như để trả lời cho thắc mắc của con gái, Tinh Điền Đức hạ giọng:
– Con có biết cô gái này là ai không??? Cô ấy là con gái của ông trùmbất động sản Hạ Văn Vũ và là vị hôn thê tương lai của cậu Tưởng MinhQuân – Hạ Kiều Liên!!!
Minh Quân tiến đến tháo dây trói cho vợ chưa cưới. Anh nhìn những vết thương trên người cô mà xót xa..
Làn da vốn trắng nõn, mịn màng như bông bưởi càng khiến những vết roi hằn lên đỏ rực!
Mắt Minh Quân mờ đi vì giận giữ. Anh nghiến răng nói từng tiếng một:
– Tinh Điền Đức! Vợ chưa cưới của tôi bị hành hạ ra nông nỗi này… ông nói xem phải giải quyết sao đây????
Biết rõ người trước mặt có thế lực rất đáng gờm, Tinh Điền Đức bối rối:
– Cậu Minh Quân xin bớt giận! Con dại, cái mang! Có gì cậu nể mặt tôi bỏ qua cho nó! Chúng tôi nhất định sẽ đem lễ vật đến tạ tội với Hạtiểu thư đây!!!
Minh Quân cười gằn:
– Bớt giận? Bỏ qua? Ông nói tôi bỏ qua cho ông? Được thôi!!! Nhưng còn cha cô ấy, tôi không dám chắc!!!
Liếc nhìn người con gái trên tay, trong lòng Minh Quân chợt dấy lên 1cảm giác lạ lùng. Trái tim anh nhói buốt khi bắt gặp cái nhíu mày đauđớn của cô bé!
Không hiểu sao lúc này đây, Minh Quân bỗng muốn được che chở, bảo vệ cho cô. Anh khẽ thì thầm:
– Anh sẽ bảo vệ em! Kiều Liên! Anh sẽ không để bất cứ ai tổn thương đến em! Đây… là lời thề của anh!!!
Tinh Điền Đức không bỏ sót 1 chút diễn biến nào trên mặt Minh Quân. Ông thầm lo lắng:
– Ánh Hồng ơi là Ánh Hồng! Chọc ai không chọc lại chọc vào con bé này làm gì???
Tinh Ánh Lục lúc này mới lên tiếng:
– Minh Quân! Xin hãy nể mặt người bạn là tôi một lần! Bỏ qua cho ÁnhHồng! Sau này tôi sẽ để mắt tới nó… không để con bé gây chuyện nữađâu…
– Hừ!!! nể tình bạn bao năm giữa chúng ta tôi không tính sổ nữa nhưngcác người liệu mà tạ tôi với cha cô ấy! Ông ta nổi điên lên thì khôngbiết sẽ làm những gì đâu!!!
Minh Quân nói 1 cách lạnh nhạt. Ánh nhìn những người còn lại hết sứckhe khắt. Ánh nhìn đó chỉ dịu đi khi cúi xuống khuôn mặt trái xoan củangười con gái đang nằm thiêm thiếp trên tay.
Cùng lúc này ở 1 nơi nào đó trên trái đất, 1 chàng trai có vẻ ngoàituyệt đẹp đang ngước mắt nhìn lên bầu trời. Đôi mắt tím biếc những gợnmây. Đôi môi nhợt nhạt chợt phá lên cười cuồng dại:
– Ta đến đón em đây! Thiên thần nhỏ! Hãy chờ ta!!!
Kiều Liên đang nằm trong vòng tay của Minh Quân chợt rùng mình ớn lạnh!
Cơn ác mộng lại trở về!!!