Bạn đang đọc Tiểu thư nhà nghèo và hoàng tử kiêu ngạo – Chương 5
Hoang tu kieu ngao: bạn ở đâu ? bao nhiu tuổi ?
Tieu thu nha ngheo: mình ở đà nẵng, 17t, and you ?
Hoang tu kieu ngao: mình cung zậy. Mình học trường Ngũ Hành Sơn còn bạn ?
Tieu thu nha ngheo: mình học trường Ngô quyền
Hoang tu kieu ngao: bạn có wc hay arvart gì hok ? co mình xem tí dc hok ?
Tieu thu nha ngheo: xin lối mình hok có, mình xấu nên hok mún chụp ảnh tí nào ?
Hoang tu kieu ngao: uhm zây hả ?hay là bạn khiêm tốn wa zậy ?
Tieu thu nha ngheo:heheh, đâu có đâu sự thật là thế mà, thui mình có tí việc nc sau nha
Hoang tu kieu ngao: uhm,pp.
Tieu thu nha ngheo:pp
– nói chuyện chán phèo, mệt thật đó.- nó thì thầm
Sáng hôm sau, tại trường , giờ lý, hôm nay là kiểm tra 1 tiết :
– các em lấy giấy ra làm bài kiểm tra nào. – Tiếng cô vang lên
Gần hết thời gian :
– ai làm bài giống nhau mà sai giống nhau là bị zero đó nge.- cô ám chỉ nó vì cô biết là nó cho cậu bạn phía trên chếp hết bài mà hok hề biết là nó đã viết nhầm 1 con số, trong lòng nó vẫn biết là cô nói nó nhưng nó tự tin là mình hok sai nên nó vẫn cho cậu bạn đó chép bài.
Hết tiết :
– êk mày làm bài được hok ? Diễm Hồng hỏi nó
– uhm được, còn mày ?
– ok.
– Này các bạn làm bài thề nào ? Gia Kiệt chạy lại
– Hok đến nỗi nào. Cả hai cùng đồng thanh.
– Zậy chúng ta đi căn tin hi. – cậu ta rủ
– Uhm.
Đúng lúc BẢo Khang và Huy Hoàng chạy lại :
– Định đi hok kêu tụi này ak. – Huy Hoàng nói
– Sao lại thiếu 2 cậu được. – Nó trả lồi kèm theo 1 cái liếc mắt.
Rồi cả bọn kéo xuống căn tin, đang bàn về bài kiểm tra thì nó bỗng kêu lên.
– Chết rùi, tui làm nhầm mất tiêu rùi, huhu
– Cái gì ? nhầm hả ? nhầm cái gì ? – Diễm Hồng hỏi dồn dập, cả bọn cũng trố mắt lên, tò mò muốn biết nó sai cái gì.
– Thì đoạn cuối đó 8/3 muk tui ghi xuống dưới là 3/8 thế là sai kết quả rùi.
– Ui dzời, có thế thui muk, làm bọn này cũng hết hồn tưởng đâu sai cả bài chứ, chứ có tí đó thì chỉ kết quả sai thui ak, cùng lắm là mất 1 điểm thui, hihi. – Bảo Khang lên tiếng
– Không phải vẫn đề là điểm. – mặt nó ỉu xìu
– Chứ là gì ? Cả bọn đồng thanh
– Các cậu còn nhớ khi làm bài cô nói gì hok, ai sai muk giống nhau thì sẽ zero đó. –nó thở dài
– Thì sao ? chả lẽ…..Gia Kiệt ngập ngừng
– Uhm, mình cho Tuấn chép bài của mình rùi, chuyến này chắc chết mất, xui xẻo thật rùi.
– Cho chết cái tội cho chi. – Huy Hoàng vừa nói vừa cười đẻo
– Còn cười được ak, hok biết an ủi bạn bè gì hết á, đúng là cười trên nỗi đau người khác được cơ đấy. Nó liếc Huy Hoàng một cái rõ dài.
– Thui muk ko sao đâu, chắc cô hù zạ thui chứ ai nỡ lòng nào chứ. – Gia Kiệt an ủi
– Đúng đó, mày đừng có lo. _ Diễm Hồng cũng tiếp theo, nó cũng hy vọng thế. Rùi nó lại thở dài.
– Thui đi nàng ơi, bày đặt thở dài nữa chứ, y như cụ non zậy đó. Bảo Khang trêu nó. Vừa lúc đó Thiên Hoàng chạy tới,
– Kiều My nối chuyện với tôi một chút.
– Tôi với cậu có chuyện gì để nói đâu, có gì thì nói lun đây đi.
– Ko được. – Hắn kéo tay nó rùi lôi đi, nhưng nó cũng ko vừa, cự lại và vung tay ra
– Cậu làm gì thế, tôi đang bực mh đừng có chọc tôi bực mh thêm đó nghen. – nó lườm hắn
– Cậu bực mình bằng tui hok ?- hắn nói
– Kệ cậu tui hok biết, có chuyện gì để sau nói tui giờ ko rảnh. – rùi nó bỏ lên lớp. Diễm Hồng chạy theo.
– Ek mày, làm gì muk mày có ác ý với cậu ta thế. _ Diễm Hồng tò mò
– Hok biết nữa, chắc tại tao thấy hắn gai mắt quá, tỏ vẻ ta đây học giỏi ko coi ai ra gì, lúc nào nói chuyện với ta hắn cũng làm theo ý hắn, kéo ta đi khi chưa dc sự đồng ý của tao, nên ta càng ghét.
– Chắc mày có ác ý với cậu ta từ hôm ở nhà hát cơ, chứ khi nói chuyện với mi tao thấy cậu có có gì đâu, tại mi cứ làm cậu ta mất mặtc hứ sao, lúc nào cũng hok chịu nói chuyện đàng hoàng chi, chưa gì đã cáu lên với cậu ta rùi.
– Uhm hi, sao thế hi, thui tao cũng hok biết nữa, nói chung là ghét
Mà cũng đúng thiệt từ khi nó và cậu ta gặp nhau chưa lần nào nó đứng lại nói chuyện một lúc mà hok cáu lên được, trong khi nó cứ nghĩ cậu ta chảnh, kiêu nên ghét, hok thèm nói chuyên. Muk hắn ta định nói gì mình ta ? nó nghĩ thầm, đúng là cô nàng, khi không không chịu nói chuyện với người ta rùi giờ đâm ra suy nghĩ lung tung. Đang suy nghĩ thì
– Này, giờ hết bực mình chưa ? Thiên hoàng lên tiếng làm nó giật mình
– Thế cậu muốn nói gì nak.
– Thì chuyện tôi thik cậu.
– Cái gì ? nó trố mắt lên – cậu khùng ak, rãnh quá ha, tui hok rãnh để đùa với cậu đâu nha
– Tùy cậu thui, cậu biết vì sao hok ? vì ai cũng muốn được nói chuyện với tui hết chỉ trừ cậu làm tôi tò mò nên muốn thik cậu thử thế nào.
– Cậu muốn chết hả ? dám đùa giỡn với tui sao ? uhm tùy cậu thui, cậu thik ai thì tùy cậu nhưng cậu nên nhớ ột điều, cậu là người tôi ghét nhất và sẽ hok bao giờ có chuyện tôi thik cậu đậu nha. Nên nhớ điều đó dùm tui.
– Chưa chắc, tối lúc đó cậu đừng có nói là ko thể rời xa tui được đó.
– Ok. – rùi nó đạp một hơi lên phía trước.