Đọc truyện Tiểu thư nhà nghèo và hoàng tử kiêu ngạo – Chương 29- End
Chap cuối
– ko thể nào, sao lại vậy cơ chứ? chẳng lẽ con và hoàng là 2 anh em ruột sao? – nó nói trong nghẹn đắng nước mắt.
– về chuyện này, khi mẹ biết được sự thất con là con gái của mẹ thì mẹ cũng rất vui mà lại lo sợ rằng điều con nghĩ là sự thật. Nhưng ….may thay 2 đứa ko pải là anh em. – mẹ hoàng
Tuyên bố này của mẹ Hoàng làm xoa dịu đi nỗi lo lắng của mọi người nhưng ko tránh khỏi nhiều nghi vấn. Hoàng và Kiệt đến bây giờ mới trút khỏi sự lo sợ và biết được sự thật là như thế nào?
– vậy thì tốt rồi. – mẹ nó
– Và một sự thật thật bất ngờ nữa đó là Kiệt chính là con trai của chúng tôi còn Hoàng chính là con của 2 anh chị này. – Ba Hoàng
Và cuối cùng sự thật cũng được phân bày rõ, làm nó một phen hú vía, vừa cười vừa khóc trong sự vui sướng và nước mắt. Và cuối cùng mọi người đã nhận nhau, hôm đó có tất cả mọi cảm xúc vui , buồn, lo sợ, sung sướng, thất vọng, và cả hi vọng nữa.
Hôm sau, ngày Khanh về, tụi nó tụ tập nhau tại quán cafe The World:
– hi lâu ngày nhỉ? mọ người đến đông đủ sớm vậy ak? – B.Khanh
– chờ quà của mày đó. – H.Hoàng
– giới thiệu bạn gái đi chứ? – Kiệt
Mọii người giới thiệu lẫn nhau sau đó đi vào cuộc nói chuyện:
– hôm bữa nge mày nói có chuyện gì vui hả? – Kiệt
– ak, đó là hết năm này tao và Mai đi du học. – B.Khanh (Maii là bạn gái cậu ta)
– sướng ghê ta. dì mày tài trợ hả? – H.Hoàng
– uhm.
– tụi tao cũng có một thông báo làm mày hết sức ngạc nhiên lun. – H.Hoàng
– ủa. có chuyện gì vui sao? – B.Khanh
– đó là My và kiệt chính là 2 anh em ruột và cặp đôi My – Hoàng đã được sự đồng ý 2 bên gia đình. – H.Hoàng
– oh, vậy ak. B.khanh
– mày đi mới hơn tháng mà ở nhà xảy ra nhiều việc lắm, nhưng cuối cùng cũng giải quyết xong. – H.Hoàng
Cả bọn ngồi tóm nói những chuyện đã qua, nhìn lại trong một thời gian hè rất ngắn ngủinhưng lại tưởng như dài lắm vậy, cứ như một giấc mơ. Đến bây giwof nó cũng ko tin nổi sự thật hiện ra trước mắt nó, vậy là hiện giờ nó đã có 2 gia đình nhưng tuơng lại sẽ là 3 gia đình. Hi vọng mọi sóng gió sẽ ko đến với tụi nó nữa, nếu có thì tụi nó cũng vững tin nhau để cùng nhau vượt qua.
Một tuần sau:
– kiệt ak, thảo nhập viện rồi, nge đâu nặng lắm! – T.hoàng
– có chuyện gì vậy? cô ấy vị sao? – kiệt hốt hoảng
– ko biết nữa, cậu tới bệnh viện đi. -T.Hoàng
Ko kịp trả lời cậu cúp máy chạy vèo ngay tpowis bệnh viện. tại bệnh viện:
– cô ấy sao rồi? – Kiệt
– híc híc cậu ấy nằm bất tỉnh trong đó rồi, nge bác sĩ bảo bị chấn thuơng não gì đó, nghiêm trọng lắm, nếu hôm nay mà ko tỉnh thì chắc …..- nó
– tại sao lại vậy? hôm qua vẫn còn khỏe mạnh mà? – kiệt lo lắng
– hồi sanngs cô ấy đi xuống cầu thang do bất cẩn nên bị té từ tên lầu xuống, máu me tùm lum lun. – T.Hoàng
– tại cậu ko lo cho cô ấy, bỏ mặc cô ấy, nên cô ấy buồn, thản thờ, như người mất hồn mấy hôm nay lun á, vì ko chú ý nên mới…vậy đó. – D.Hồng
Cậu ta ko nói câu nào chạy vọt vô phòng Thảo, ngồi bên và nắm lấy tay Thảo và nói:
– anh xin lỗi em nhiều, đáng lẽ ra anh nên ở bên em nhiều hơn, đáng lẽ anh nên quan tâm em nhìu hơn, đáng lẽ anh nên nói ra những gì mình mún nói với em từ lâu nay, tại sao bây giờ anh mới nhận ra tình cảm anh dành cho em chứ? tại sao đến khi em như vậy rồi anh mới thấy hối hậnvì đã ko nói anh yêu em chứ? tại sao anh lại nhút nhác, làm ngơ khi em lun quan tâm, dành nhìu tình cảm cho anh chứ? tại sao? tại sao chứ? anh xin lỗi, em mau tỉnh dậy đi nào, nếu ko anh sẽ hối hận suốt đời vì ko nói được hết những gì anh nghĩ về em, chẳng pải em mún có câu trả lời từ anh sao? chẳng phải em mún biết anh nghĩ gì sao? vậy thì hãy tỉnh dậy đi, anh sẽ nói hết cho em nghe….híc híc!!!!- cậu ta nằm úp xuống
– có thật ko vậy? – thảo
– em tỉnh rồi sao? – cậu ta mừng rỡ như được sống dậy vậy.
Thì ra là bọn nó chỉ đùa cậu ta để biết được tình cảm thật sự cậu ta dành cho Thảo là như thế nào chứ Thảo chỉ té có tí xíu thui ak.
– kakakaka, cuối cùng cậu cũng chịu nói ra rồi nhé, chúc mừng 2 người, tụi nó làm lễ chúc mừng
– nek mọi người nge đây, để kỉ niệm ngày đáng nhớ này tối nay chúng ta làm lễ chúc mừng đi nha. – nó
– uhm, nhưng làm ở đâu? – D.Hồng
Vậy là cuối cùng cũng có cặp có đôi hết rồi, chưa bao giờ tụi nó vui như vậy, dù sao thì tuổi học trò cần có những kỉ niệm như vậy mới đáng nhớ, cũng nhờ vậy mà mới biết được thế nào là tình yêu? thế nào là yêu một người? yêu một người ko nhất thiết pải ở bên cạnh người đó, ko cần người đó pải yêu lại chỉ cần người đó hạnh phúc, thế là đủ!