Bạn đang đọc Tiểu Thư Nghịch Ngợm: Chương 14
Vào 1 đêm mưa tầm tã, trong 1 căn nhà khang trang, 1 người phụ nữ xinh đẹp đang đi qua đi lại trong nhà, trong lòng không khỏi lo lắng. Cô đang đợi người chồng yêu thương của mình về, chưa bao giờ chồng cô lại về trễ như vậy, ngoài trời mưa vẫn rất to
-Mẹ ơi, sao mẹ chưa ngủ-1 thằng bé dễ thương khoảng 10 tuổi tay dụi dụi mắt hỏi mẹ mình
-Cục cưng của mẹ sao không ngủ đi, khuya rồi đó con-cô ngồi xuống bên thằng bé nhẹ nhàng nói
-Con không ngủ được, con muốn ngủ với mẹ-thằng bé nhõng nhẽo
-Thôi nào, cục cưng lớn rồi mà còn nhõng nhẽo vậy à, hư quá, thôi đi lên phòng ngủ đi con-vừa nói cô vừa vuốt mũi thằng bé
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại của cô reo lên, dòng chữ “chồng yêu” đập vào mắt, cô vội vàng bắt máy, không biết trong điện thoại nnói gì mà mặt cô biến sắc, chiếc điện thoại trên tay cô rơi xuống đất đánh “bộp”.
-Mẹ, mẹ sao vậy-nhìn thấy thái độ kì lạ của mẹ mình, thằng bé vội lay lay tay mẹ, giọng điệu vô cùng lo lắng.
Không đáp lại lời thằng bé, cô vội vàng chạy ra ngoài, không kịp mang áo khoác, trên người chỉ có bộ đồ ngủ mỏng manh, cô cứ chạy, cứ chạy giữa cơn mưa lạnh buốt. Đằng sau thằng bé vừa chạy theo vừa cố hết sức kêu
-Mẹ, mẹ ơi, đợi con, mẹ ơi!!!!-thằng bé cứ gào to
Như không nghe thấy tiếng gọi, cô cứ chạy, chạy thật nhanh. Cuối cùng cũng đến nơi cần đến, trước mắt cô là khách sạn “sao mai”
-Me..hộc…hộc…mẹ…sao…vậy-thằng bé cuối cùng cũng đuổi kịp mẹ mình, vừa thở vừa hỏi mẹ
Không nghe thấy tiếng con hỏi kế bên, cô tiến bước vào khách sạn, người cô rung lên, cô đang lo lắng, rất lo lắng. Lúc nãy người gọi đến là “chồng yêu” nhưng giọng nói với cô là của 1phụ nữ, cô ta nói cô ta và chồng cô đang ở cùng nhau trong khách sạn này. Cô rất tin tưởng chồng mình nhưng cũng rất sợ, sợ nếu như lời người phụ nữ kia nói là thật nên cô tức tốc chạy đến đây để kiểm chứng, trong lòng không khỏi cầu nguyện.
Đứng trước phòng 302, đưa tay lên nắm cửa, bàn tay rung rung “cạch”, cánh cửa mở ra, đập vào mắt cô là người chồng cô hằng yêu thương đang nằm ngủ trên giừơng, kế bên là 1 người phụ nữ lạ mặt đang nhìn cô với ánh mắt khinh thường, ra vẻ ta đây mới là người chiến thắng. Cô không thể nào tin vào mắt mình, nước mắt giàn dụa, lắc đầu như không tin, cô chạy nhanh ra khỏi nơi đó.
Vừa bước chân lên đến cầu thang, thấy mẹ mình chạy đi, trên khuôn mặt đã thấm đẫm nước mắt, thằng nhóc nhìn vào phòng, dù 10 tuổi nhưng thằng nhóc dư sức hiểu chuyện gì đang xảy ra, người cha mà nó vô cùng kính yêu, người cha đáng kính đó đang NGOẠI TìNH, người cha đó đã PHẢN BỘI mẹ nó. Trong lòng thằng bé nhói lên, nó đau lắm và nó biết mẹ nó còn đau gấp nhiều lần nó nữa. Tay nắm chặt thành quyền, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên lạnh tanh, không còn chút ngây thơ nào của chú bé 10tuổi nữa, nó quay đi và đuổi theo mẹ mình.
Trời mưa rất to, gió rất lớn, cái lạnh như thấm vào da thịt cô nhưng trong tim cô còn lạnh hơn nhiều, cô thật sự không dám tin rằng người chồng mình yêu thương lại đối xử với mình như vậy, tim cô đau, rất đau rồi cô thấy mọi thứ quay cuồng, cô không còn nhìn rõ gì nữa, đôi mắt cô khẽ nhắm lại
-Mẹ!!!!-thằng nhóc vội chạy lại đỡ mẹ mình
-Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi, ai giúp tôi với, mẹ ơi!!!!-thằng nhóc vừa khóc vừa kêu gào lên
-Mẹ, mẹ ơi, meeeeeeeeeeẹ!!!!
-Hộc…hộc…. -Quân bừng tỉnh dậy, mồ hôi thấm ướt khắp người, cậu lại mơ thấy nó, cái ngày đã khiến mẹ cậu vì quá sốc nước mưa đã lên cơn đau tim mà mất, là 1ngày đen tối trong cuộc đời cậu, cái ngày khiến cậu trở thành 1 con người khác, từ 1 người vui vẻ cậu trở nên trầm tính, cậu rời nhà mình và sống cùng bà ngoại, nhờ có 10C mà cậu mới trở lại được con người như xưa, cơn ác mộng về ngày đó cũng dần biến mất, vậy mà hôm qua khi vừa nhìn thấy ông Nam thì cơn ác mộng đó lại quay về.
Đứng lên bước vào nhà vệ sinh. Hôm nay Quân quyết định bùng học 1 ngày, có 1 sự trùng hợp là hôm nay cũng chính là ngày giỗ của mẹ cậu.