Tiểu Thư Lá Cây Và Chàng Công Tử Ấm Áp

Chương 21: Cái


Đọc truyện Tiểu Thư Lá Cây Và Chàng Công Tử Ấm Áp – Chương 21: Cái

…Chình chịch…chình chịch…Hôm nay có kết quả xét nghiệm hôm trước,thật sự là đã qua 1 ngày chứ không phải 12 tiếng nữa.Tâm trạng u ám bao quanh chỗ nhận kết quả,Iji là người ngồi nghe bác sĩ tư vấn,chúng tôi thì đi ra ngoài chờ tình hình.Iji ngồi xuống ghế,liền hỏi gấp :

– Bác sĩ….Anh Lee có sao không ạ?


– Cô là gì của anh ấy?


– D…Dạ!….Là…bạn ạ!


– Ồ!Vậy thì phải là người thân mới được biết thông tin của bệnh nhân nhé!


– Ơ…Tôi…tôi là vợ…


– Vợ?


– À không?Là em gái của Lee…Hãy tin tôi…


– Vậy sao?


– Dạ!Làm ơn nói cho tôi!”Anh trai” tôi sao rồi ạ??


– Haizz!!Tình hình của Lee cũng không tệ hơn đâu….Phải nói là rất khá,khá hơn trước rất nhiều rồi!Cho nên…đã có thể phẫu thuật vào tuần…sau nhé!

– V….vậy sao?Vui quá!


– N…nhưng mà…


– Sao ạ?Lại có gì bất ổn sao bác sĩ?


– Tôi thấy anh chàng đó có vẻ….là người yêu của cô thì đúng hơn đó!


– Ai da…Thật là??Đã bảo tôi là em của anh Lee rồi mà,sao bác sĩ lại suy ra như thế chứ?Thật là…


– Tại tôi hơi tò mò thôi.Bây giờ nếu cô muốn làm phẫu thuật cho Lee vào tuần sau thì ký vào đây nhé!


– D…dạ vâng ạ!Nhưng tôi có thể hỏi luôn Sowo và Chasu để hai người vào ký được không?


– Nghe nói hai người đó chỉ là bạn…Chúng tôi cần người nhà ký nhé!


– D…dạ vâng!Để tôi.


Lúc đó,trong đầu Iji suy nghĩ :”Họ kiểm tra hồ sơ bệnh nhân không có mình là em gái thì sao đây,sẽ chết “tong” mất…Iji khờ!Đâu có ai giết cô đâu :vvvvvv.Mà bây giờ,sau khi Iji biết Lee bị bệnh,thì cô ấy cứ bám theo Lee khiến tôi và anh Chasu không thể tách rời được…Lúc này,tôi cảm thấy Lee dần dần thấy phiền hà gì đó!Có thể là do Iji cứ bám theo như “bã kẹo cao su dính vào giấy viết vậy!”.Không thể tách được,Iji đúng là khờ quá mà….Chắc là Lee cũng cảm thấy hơi phiền phức xíu cho nên mới phải lên tiếng hỏi Iji.Sáng hôm nay,Lee đang đọc tản văn “Rồi chúng ta sẽ ổn thôi” của “Gào,Minh Nhật” và “The fault in our stars” của “John Green”.Lúc đó,Iji tới và chạy sầm vào hỏi Lee:


– Lee à!Bộ tôi phiền phức lắm sao?


– À không…không!Chỉ là hay bám theo tôi thôi.Sao vậy?


– Anh đã nói thế thì tôi sẽ không bám theo anh nữa!!


– Cô biết điều đó là “good”!! :vvvv


– Nè!ý anh là gì??


– Cô đúng là cái “đuôi” của tôi.


– Cái đuôi sao?


– Đúng thế!Cái đuôi…biết lo lắng!


– Anh cũng sáng tạo đó!Nghĩ hẳn tên ra cho tôi cơ đấy!Xin cảm ơn! :vvvvvv

– Từ nay tôi sẽ gọi cô bằng tên đó!


– Nè….Mà anh đỡ chứ?Khoẻ hơn không??


– Cũng cảm thấy khoẻ hơn,không còn đau chỗ tim nữa rồi….hì hì hì hì!! =)))


– Vậy là tốt!Anh đang đọc cái gì đó!Có vẻ anh rất mê “Tản văn”,”Tiểu thuyết” đó nhỉ?Tôi mà nhìn thấy nhiều chữ là ngán lắm…


– Cô lười thôi…chứ đọc là mê liền!!


– Anh thì chăm rồi!!


– Thôi!Để tôi đọc một câu nói trong “Rồi chúng ta sẽ ổn thôi” của Gào,Minh Nhật nè!


– Truyện Việt Nam sao?Anh cũng đọc cả của Việt Nam hả?


– Đúng rồi!Làm thành bản dịch…


– À!Anh đọc câu anh bảo thích đi!


– À ừm…ok!Câu đó là :


– “Hãy yêu người luôn ở cạnh mình” –


Là câu đó sao?Ý anh ấy là gì?Bộ muốn gửi gắm thông điệp gì tới Iji hay sao?…Hay là Lee đọc và thích câu này với một trong hai ý này đó :

+ “Lee khuyến khích Iji yêu anh ấy!”


+ “Lee muốn yêu Iji_Người luôn ở cạnh anh ấy”


What đờ….?Đến tôi là người hay nắm bắt được tâm lý của Lee mà cũng chẳng hiểu sao cái tình hình này là chịu???…

Tôi cũng nghĩ rằng,Lee đã có tình cảm gì đó với Iji rồi!Hơn nữa,tại sao tự nhiên anh ấy lại bị bệnh đó…Anh ấy rất khoẻ mạnh,có bị ốm bao giờ đâu nhỉ??Chắc chắn là có chuyện gì đó ở sau chuyện căn bệnh mà tôi không thể hiểu nổi được….Và chắc chắn đó sẽ là một điều bí ẩn…gì đó?Ahihihi


Bây giờ là 10h20 trưa,Lee ngủ thiếp đi còn Iji nói chuyện với tôi.Vẫn vấn đề đó,về cái câu nói của Lee,tôi bắt đầu hỏi một cách ngớ ngẩn:


– Ê!Iji!Câu đó có ý nghĩa là gì?


– Dở à!Tự nhiên hỏi vậy???


– Tớ chả biết….Xin lỗi….Ý tớ là cậu có hiểu sao Lee lại thích câu nói ấy không??


– Sao cậu biết?


– Lúc nào hai “đứa” nói chuyện tớ chả nghe trộm….hề hề!!


– Thật mờ ám quá >


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.