Bạn đang đọc Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái – Chương 58: Cuộc sống mới
Thấm thoát đã 3 năm trôi qua, mọi người cũng đã thay đổi nhiều, tất nhiên là kể cả hắn và nó. Hắn bây giờ đã là chủ tịch của Jae Guk, chỉ có điều, hắn rất lạnh lùng, nói chuyện không quá 5 từ, chưa bao giờ đụng đến người con gái nào mặc cho họ có xổ xàng tiếp cận hắn, ngày làm việc, tối đi bar là việc làm được lập trình sẵn của hắn. Nó thì sao khi phẫu thuật thành công cũng đã giúp pama quản lí công ty nhưng chưa bao giờ lộ diện với công chúng, chỉ có những người trong công ty biết mặt nó, cũng như hắn, lạnh lùng là tính cách của nó và đến bây giờ nó vẫn cô độc, không một người con trai nào lọt vào mắt xanh của nó bởi vết thương quá lớn năm xưa…
——————————-
Tập đoàn Empire tại Hoa Kỳ, một người con gái xinh đẹp bước vào làm tất cả nhân viên phải cung kính cúi chào, người con gái với vẻ đẹp thanh tao thoát tục nhưng không kém phần kiêu ngạo, cô gái mặc trên người chiếc áo Roxy tua rua mix quần bó sát Delias cùng túi River Island và sandal Smathie màu lạc dà tông xuyệt tông với chiếc túi
_chủ tịch, xin chào- thư ký riêng của nó cúi đầu
Nó gật đầu rồi bước vào phòng, ngồi lên chiếc ghế sang trọng, nó mở máy tính và bắt đầu làm việc, đôi tay thoăn thoắt gõ cạch cạch trên bàn phím laptop, nói làm việc vậy thôi chứ nó đang chat thì có, là chat với bé Lin, cô bé giờ đã 8 tuổi, suốt 3 năm qua, ngày nào nó cũng nói chuyện với Lin như một thói quen
_chủ tịch à- cô thư ký gọi
_hử?- nó nhướng mày
_ngày mai cô có lịch gặp chủ tịch Hoàng đó
_ai chứ?- nó nâng ly nước lên miệng
_chủ tịch Hoàng của đá quý Jae Guk
Xoảng – ly nước rơi xuống, sắc mặt nhợt nhạt, cuối cùng ngày này cũng đến, ngày mà nó phải đối mặt với hắn cũng đã đến, nó phải làm sao? quả thật nó rất hối hận khi chia tay hắn nhưng cũng đã nói, suốt 3 năm qua nó luôn vì chuyện đó mà đêm ngày không yên, lý trí nhắc nhở phải quên hắn đi nhưng tim luôn gào thét tên hắn, nó đâu dễ quên như vậy chứ
_cô…sao thế?
_không sao, cô không đi thay được sao?- nó hỏi
_không ạ, chính cựu chủ tịch đề nghị cô phải đi- cô thư ký giải thích
_Andrena, xem anh đem gì đến cho em nè?- một người con trai bước vào
Người con trai này là Quốc Thiên – người luôn giúp đỡ nó 2 tháng vừa qua, nó không nói gì tắt máy tính đi rồi chạy nhanh ra khỏi văn phòng, cả hai con người ngạc nhiên nhìn nó, Thiên vội chạy theo để lại cô thư ký đang bơ vơ lạc lõng…
—————————
Việt Nam
_chủ tịch, anh đã tới- thư ký hắn cúi đầu
Hắn ngồi vào bàn làm việc với gương mặt lạnh lùng, màn hình hiện lên những con số dày đặc nhìn lòi con mắt còn không ra vậy mà hắn chỉ lướt qua là xong
_thưa chủ tịch, ngày mai ngài phải đi gặp đối tác đó ạ- thư ký nhắc nhở
_ai?- âm vực -10000000000000
_dạ là chủ tịch tập đoàn Empire ạ
Hắn dừng tay, đưa hay tai chắp sau gáy, đôi mắt nhắm lại mệt mỏi, hình ảnh của nó lại hiện về với hàng ngàn câu hỏi, nó bây giờ sống ra sao? còn nhớ hắn không? hay đã có một tình yêu mới? Đuổi anh thư ký ra ngoài, hắn lấy điện thoại ra, vào mục hình ảnh, bên trong là cả đống hình tự sướng của nó cùng hắn, hình nào cả hai cũng cười vui vẻ, tim hắn lại nhói lên, thời gian qua, hắn như một cái xác không hồn, cứ đi làm rồi về nhà hoặc đi bar mặc cho lũ bạn khuyên nhủ cỡ nào…lấy tay nhắn tin đến số máy “bà xã yêu”
“em đang ở đâu? có nhớ anh không? còn anh thì rất nhớ em”
“anh yêu em nhiều lắm”
“trở về với anh đi, được không?”
Hắn cứ nhắn hoài nhắn mãi mặc dù biết số điện thoại này không tồn tại, một giọt nước mắt khẽ rơi, không biết hắn đã khóc vì nó bao nhiêu lần
Con trai…
Rất ít khi khóc…
Nhưng nếu đã rơi lệ vì tình yêu…
Thì ắt nỗi đau ấy phải gấp nhiều lần…
So với người con gái…
——————————
Trở lại với nó, nó đang ngồi tựa đầu vào gốc cây cạnh bờ hồ, ánh mắt khép lại, nước mắt tuông rơi, Thiên nhìn nó như vậy mà đau lòng
_em không sao chứ?- anh hỏi
_không, cảm ơn- nó lau nước mắt
_ngại gì, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi- anh xoa đầu nó
Hành động này làm nó nhớ lại hắn, ánh mắt cụp xuống
_gì vậy? phản ứng ghê thế?- anh trề môi
_không gì- nó cười nhạt
_em chưa lần nào có một nụ cười đúng nghĩa với anh- anh buồn bã
_hì- nó nhe răng cười
Nụ cười tươi như nắng của nó khiến anh đơ người, nó…bây giờ thật đẹp
_sao? đẹp quá hả?- nó lại lạnh lùng
_ukm…- anh gật đầu
_tôi…rất đau- nó đưa tay lên tim
_tại sao?- anh khó hiểu
_vì tôi đã làm người tôi yêu đau khổ- nó cúi đầu
_người ấy…là ai?- anh run run hỏi
_là người tôi yêu- nó đáp
_cậu ấy may mắn lắm nhỉ?- anh hỏi
_là xui xẻo, xui xẻo khi yêu phải người như tôi- nó bật khóc
_đừng buồn, đó là quá khứ, quên đi- anh để đầu nó lên vai mình
Nó cười nhạt, quên sao? đó là điều không thể, trái tim này đã tràn ngập hình bóng hắn, không thể phai mờ, dù hắn có yêu người khác, dù hắn có lập gia đình thì nó vẫn chỉ yêu mình hắn, luôn hướng về hắn, trái tim sẽ mãi mãi đóng băng chỉ để chờ hắn, chờ ngày tình yêu lại nở hoa
Có những vết cắt…tuy đã chữa lành
Nhưng… vẫn để lại sẹo
Có những kí ức…tuy đã xóa mờ
Nhưng…mãi là nỗi đau