Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1893: Thiên Cơ Lâu Hàng Lâm


Bạn đang đọc Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái – Chương 1893: Thiên Cơ Lâu Hàng Lâm


Nghe lời nói của Càn Quân Thánh Đế, Ngô Dụng quốc sư cười khổ đáp:
“Thưa bệ hạ, muốn đẩy nhanh tốc độ đột phá chỉ còn cách quy tụ Quốc Vận càng nhiều, ngoài ra không còn cách nào khác!”
“Nếu Quốc Vận trên toàn bộ Càn Quân Đế Quốc là mười phần, vậy Thánh Cung hiện tại chiếm bao nhiêu phần?” Càn Quân Thánh Đế hỏi.

“Ước chừng bốn phần mười…” Ngô Dụng suy ngẫm đáp.

Ánh mắt Càn Quân Thánh Đế lóe lên: “Sáu phần còn lại phân chia ra sao?”
“Lạc Gia hai phần, Lôi Gia và Ngô Gia một phần, ba phần còn lại trải rộng toàn bộ thế lực trong Đế Quốc!” Ngô Dụng nghiêm trang trả lời.

“Lạc Gia vẫn còn hai phần?” Càn Quân Thánh Đế hừ một tiếng: “Hậu nhân phế vật, chiến tướng duy nhất còn sót lại là nữ nhân cũng bị trục xuất vì phạm sai lầm, vì sao bọn chúng vẫn chiếm đến hai phần Quốc Vận?”
Ngô Dụng cúi thấp đầu: “Trước đó Lạc Gia và Thánh Cung đều có ba phần Quốc Vận ngang nhau, vì những chuyện như vậy nên mới mất đi một phần trở về Thánh Cung…”
Càn Quân Thánh Đế uy nghiêm hừ một tiếng: “Xem ra những trang sử huy hoàng và chiến tích mà các đời chiến tướng của Lạc Gia dựng lên vẫn còn giá trị, thế nên dù lúc này đã có dấu hiệu xuống dốc, danh dự tổn hại, người trong thiên hạ vẫn còn nể trọng Lạc Gia…”
“Bệ hạ mắt sáng như đuốc, thứ cho thần mạo phạm, lịch sử của Càn Quân Đế Quốc này có đến một nửa là do Lạc Gia viết nên, giang sơn xã tắc này có một nửa là do Lạc Gia đánh xuống, vì vậy trước đó Quốc Vận mà bọn họ sở hữu ngang bằng với hoàng thất là điều dễ hiểu!” Ngô Dụng cố gắng giải thích:
“Công lao vô số thế hệ của Lạc Gia tạo ra để có được ba phần Quốc Vận, nhưng chỉ 16 năm ngắn ngũi từ khi Lạc Nam được sinh ra cho đến nay đã mất đi một phần ba, có thể nói là tổn thất nặng nề, bệ hạ cần phải kiên nhẫn…”
“Kiên nhẫn?” Càn Quân Thánh Đế hai mắt long lên sòng sọc:
“Thiên Phong Đế Quốc dễ khống chế hơn giang sơn của trẫm rất nhiều, Thiên Phong hoàng thất một nhà độc đại, lão cẩu Thiên Phong Thánh Đế chiếm đến bảy phần Quốc Vận, nếu hắn đột phá Chí Tôn trước trẫm, ngươi nói hắn có cho trẫm thời gian để kiên nhẫn hay không?”
“Cái này…” Ngô Dụng đổ mồ hôi lạnh, quả thật chính là như thế, cục diện hiện tại cực kỳ bất lợi cho Càn Quân Đế Quốc.

Càn Quân Thánh Đế cũng chẳng muốn động đến Lạc Gia làm gì, nhưng vì e ngại Thiên Phong Đế Quốc như hổ đói rình mồi, hắn không còn cách nào khác ngoài việc đối phó Lạc Gia để gia tăng Quốc Vận cho mình.

Trước hoàng quyền của Thánh Đế, mọi thứ đều có thể hy sinh, đừng nói là một lập quốc công thần, ngay cả ruột thịt cũng có thể xuống tay loại bỏ.

“Trẫm muốn có được tám phần Quốc Vận càng sớm càng tốt!” Càn Quân Thánh Đế dùng giọng điệu bá đạo không cho phép Ngô Dụng từ chối hạ lệnh:
“Ngươi phải nghĩ biện pháp thay trẫm!”
Ngô Dụng sắc mặt biến ảo liên tục, hít sâu một hơi: “Nếu như vậy, thời gian sắp tới bệ hạ phải sử dụng hàng loạt thủ đoạn.


“Nói!” Càn Quân Thánh Đế siết chặt nắm tay.

“Tiếp tục nhắm vào Lạc Gia, hơn nữa thủ đoạn phải ngoan lệ quyết tuyệt đủ để nhấn chìm Lạc Gia xuống bùn, khiến mặt mũi của bọn hắn quét sạch, lòng tin của toàn quốc dành cho Lạc Gia biến mất, ngay cả trang sử huy hoàng trong quá khứ cũng không thể cứu vãn!” Ngô Dụng trong mắt xuất hiện một tia nham hiểm, thì thào nói:
“Ví dụ như tội danh phản quốc!”
Càn Quân Thánh Đế thân thể chấn động, gật đầu: “Tiếp tục!”
“Đồng thời bệ hạ cũng phải bằng mọi giá gia tăng danh vọng của mình trong thiên hạ, để ít nhất một nửa Quốc Vận đang trải rộng khắp Đế Quốc quy tụ mà về…” Ngô Dụng vuốt cằm:
“Đến khi đó Bệ Hạ đã có trên bảy phần Quốc Vận, vượt trên Thiên Phong Thánh Đế.



“Vẫn chưa đủ tám phần?” Càn Quân Thánh Đế vẫn chưa cảm thấy hài lòng.

Ngô Dụng cắn chặt hàm răng, cuối cùng lại thở dài một tiếng:
“Vì lợi ích của Đế Quốc này, vì để Bệ Hạ trở thành cửu ngũ Chí Tôn, đến bước cuối cùng…vi thần sẽ giải tán Ngô Gia của mình, dâng hiến nửa phần Quốc Vận còn lại!”
“HAHAHAHA!” Càn Quân Thánh Đế cất tiếng cười to, hưng phấn vỗ vỗ bả vai Ngô Dụng, tán thưởng không ngớt:
“Ngô ái khanh đúng là trung thần của trẫm, trung thần của Càn Quân Đế Quốc, trẫm hứa với ngươi sau khi ta thành Chí Tôn, Ngô ái khanh chắc chắn sẽ là tồn tại dưới một người, trên ức vạn người!”
“Đa tạ bệ hạ, đó chỉ là ngưu kiến do thần nghĩ ra, có thực hiện được hay không còn phải dựa vào đế quân thủ đoạn của người!” Ngô Dụng chắp tay bái lạy:
“Dù sao Lạc Gia vẫn còn lực lượng hùng hậu, Ninh Vô Song cũng là nữ cường nhân không dễ khuất phục!”
“Ninh Vô Song sao…” Càn Quân Thánh Đế trong mắt lóe lên một tia tham lam chiếm hữu, cười gằn nói:
“Nàng đúng là không phải nhân vật dễ đối phó, nhưng xung quanh nàng lại có quá nhiều đối tượng để khai thác!”
Ngô Dụng nghe xong liền hiểu:
“Bệ hạ anh minh!”

Một ngày đang yên đang lành, Lạc Gia bỗng nhiên tiếp đón một đạo Thánh Chỉ.

Ninh Vô Song trong lòng trầm xuống, bất quá lại không thể không cùng các Trưởng Lão ra mặt nghênh tiếp.

Chỉ thấy đứng trước mặt các nàng là một vị công công, tay cầm Thánh Chỉ như hoàng kim đúc thành, cao giọng đọc lớn:
“Thượng thiên thừa vận, Thánh Đế chiếu rằng, Lạc Gia đời đời có công với Đế Quốc Càn Quân, chính là trung thần nghĩa sĩ, trẫm vẫn luôn hết lòng quan tâm đến tình huống của Lạc Gia, nay hậu bối nối dõi tông đường duy nhất là Lạc Nam lại mang danh hư hỏng, phá gia chi tử, thật đáng để thương xót, e rằng anh linh các đời chiến tướng Lạc Gia trên trời linh thiêng cũng không muốn nhìn thấy.


“Trẫm biết tin cũng sầu não vô cùng, nay muốn thay mặt Lạc Gia giáo dục lại Lạc Nam để hắn không tiếp tục lầm đường lạc lối.


“Vừa vặn Tam Thánh Tử tuổi tác cùng Lạc Nam không chênh lệch nhiều, đang sắp bái cao nhân là Tửu Tiên Tán Nhân học nghệ, nay trẫm hạ lệnh Lạc Nam phải đi cùng Tam Thánh Tử rèn luyện, để Tửu Tiên Tán Nhân uốn nắn lại đạo đức làm người.


“Khâm thử!”
Công công nói xong liền đóng lại thánh chỉ, niềm nở nhếch miệng cười: “Chúc mừng Lạc Gia, không ngờ đích thân bệ hạ quan tâm đến Tiểu Thiếu Chủ của các vị như vậy, đây chính là Đế ân cuồn cuộn mênh mông như biển!”
Sắc mặt Ninh Vô Song không chút biểu tình, trong lòng mãnh liệt trầm xuống nhưng vẫn đưa tay tiếp nhận Thánh Chỉ.

Dù sao thì không nhận chính là kháng chỉ, một khi Lạc Gia còn ở lại Càn Quân Đế Quốc thì không thể làm ra hành vi đại nghịch bất đạo một cách công khai được.

Thấy Ninh Vô Song chẳng nói lời nào, vị công công nhún nhún vai, nghênh ngang đắc ý, trước khi đi không quên nhắc nhở:

“Một năm sau Tam Thánh Tử sẽ đến Tửu Sơn học nghệ, hy vọng khi đó Lạc Gia Thiếu Chủ có mặt đúng lúc!”
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Ninh Vô Song nắm chặt Thánh Chỉ trong tay như muốn xé rách.

“Càn Quân Thánh Đế lại có ý đồ gì? Lần này lại trực tiếp nhắm vào Tiểu Thiếu Chủ?” Đại trưởng lão Lạc Hà đại diện cho các trưởng lão mở miệng.

“Chắc chắn là không có ý tốt lành!” Ninh Vô Song khép lại đôi mắt, giữ bình tĩnh nói:
“Ai cũng biết thằng con trai thứ ba của hắn vừa ra đời đã bị thiếu khuyết Linh Hồn bẩm sinh vô pháp bù đắp, thần trí điên điên khùng khùng, muốn Tiểu Nam theo hắn đi học có được tích sự gì chứ?”
“Nhưng thầy của hắn sắp bái sư dù sao cũng là Tửu Tiên Tán Nhân, nghe nói đó là một vị khách khanh Trưởng Lão của hoàng thất, thần bí như rồng thấy đầu không thấy đuôi, nói không chừng thật sự sẽ dạy dỗ tốt!” Lạc Hà nhíu nhíu mày:
“Ta chỉ sợ rằng Tiểu Thiếu Chủ không đồng ý!”
“Ta đồng ý!” Lạc Nam từ bên trong bước ra, lắc đầu cười nhạt:
“Không đồng ý thì được tích sự gì? Trừ khi Lạc Gia chúng ta muốn kháng chỉ, không tiếp tục ở lại Đế Quốc này nữa.


Ninh Vô Song hướng đôi mắt đẹp nhìn lấy hắn, biểu lộ nghiêm túc: Mặc dù chúng ta chưa biết rõ mưu đồ của đối phương nhưng đây rõ ràng là kế sách nhắm vào ngươi, liệu rằng có ổn?”
“Haha, mẫu thân đại nhân yên tâm đi, thiên hạ có câu người tốt thường chết sớm, tai họa sống ngàn năm…” Lạc Nam thoải mái cười:
“Huống hồ ta chính là tai họa bên trong tai họa, ngay cả địa ngục cũng từ chối tiếp nhận ta.


“Tiểu tử thúi chỉ giỏi nói bậy!” Ninh Vô Song trừng mắt nhìn hắn.

“Đùa thôi…” Lạc Nam nịnh nọt: “Có mẫu thân cho các thủ đoạn cường đại phòng thân, ta còn sợ cái gì chứ?”
“Ừm, lão nương sẽ nghĩ cách, muốn chơi dương mưu thì chúng ta chơi với hắn!” Ninh Vô Song ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Nàng thừa hiểu nhi tử của mình không phế vật như bề ngoài mà hắn biểu hiện, muốn dùng mưu hèn kế bẩn đối phó với hắn chưa biết ai mới là kẻ chịu thiệt đâu.

Mẫu tử hai người đang nói chuyện, bên ngoài liền thấy Đại Kiều và Tiểu Kiều tiến vào, lo lắng hỏi:
“Thiếu Chủ, nghe nói còn một năm là chàng phải đi theo Tam Thánh Tử học nghệ?”
“Sao các nàng biết?” Lạc Nam tò mò, thân phận của hai nữ không đủ để tiếp chỉ, lẽ ra còn chưa nghe tin mới đúng.

“Bên ngoài đã đồn ầm lên Bệ Hạ ban Thánh Chỉ cử chàng đi học nghệ, uốn nắn lại đạo đức, người trong toàn bộ Quân Đô đang vỗ tay khen hay, một số nhà có nữ nhi chưa gả còn đốt pháo ăn mừng, luôn miệng ca ngợi Bệ Hạ thánh minh, công đức vô lượng…” Hai nữ nói một tràng dài.

Lạc Nam khóe miệng co quắp, Ninh Vô Song đám người cũng dùng ánh mắt quái dị xem lấy hắn.

Thủ đoạn lần này của Càn Quân Thánh Đế quả là dương mưu, dù biết bên trong ẩn chứa tràn ngập nguy hiểm nhưng không thể không mắc vào.


Thánh Chỉ vừa truyền xuống đã cố tình lan tin khắp thiên hạ cùng biết, với tiếng xấu mà Lạc Nam cố tình tạo ra trong những năm qua khiến vô số người cay mắt, Thánh Chỉ lần này của Càn Quân Thánh Đế quả thật là làm hài lòng tất cả.

Cứ như vậy, Lạc Gia càng không thể kháng chỉ…
Về bề nổi, ý đồ của Càn Quân Thánh Đế là rất tốt, muốn giúp cho hậu bối của Lập Quốc Công Thần không tiếp tục lêu lỏng, làm bại hoại gia phong, đánh mất tương lai.

Càng cho thấy sự quan tâm của bậc Đế Quân với Lập Quốc Công Thần, người người khâm phục.

“Nhân vật cấp Thánh Đế quả nhiên không đơn giản, chỉ cần ngồi một chỗ hạ Thánh Chỉ là khiến ta phải chật vật, người xung quanh ta lo được lo mất…” Lạc Nam trong lòng cười lạnh.

Bất quá như đã nói, từ khi bước vào con đường tu luyện đến hiện nay, trải qua Vạn Kiếp Luân Hồi…có chuyện khó khăn nào mà hắn chưa từng trải qua?
Càn Quân Thánh Đế chắc chắn sẽ không đích thân động thủ vì bảo toàn danh tiếng, chuyển sang dùng mưu hèn kế bẩn.

Chẳng lẽ Lạc Nam lại sợ?
Còn đến một năm thời gian, hắn sẽ tranh thủ sắp xếp một ít bố cục.


Tiếp giáp phía Bắc của Càn Quân Đế Quốc, nơi một phiến hải dương tọa lạc.

Nơi này chính là Hằng La Đại Hải.

Là một vùng biển lớn, diện tích của Hằng La Đại Hải so với Càn Quân Đế Quốc phải lớn hơn khoảng hàng chục lần.

Mà cũng chính vì có diện tích to lớn, lại là một vùng biển cả với vô số loại tài nguyên phong phú dồi dào ẩn sâu trong lòng biển, Hằng La Đại Hải nghiễm nhiên trở thành một khối màu mỡ để các thế lực với nhiều chủng tộc sinh tồn, mọc lên như nấm.

Ngay cả Thánh Đế Cấp Thế Lực thì Hằng La Đại Hải cũng không chỉ dừng lại ở con số một.

Các thế lực này bằng đủ loại biện pháp để thiết lập căn cứ trên biển, có xây dựng trên đảo, có dùng Pháp Bảo Kiến Trúc trôi nổi trên không, cũng có vô vàn thế lực sinh tồn trên tàu chiến, quanh năm lênh đênh trên biển.

Hằng La Đại Hải không thể nghi ngờ là một chốn mạnh được yếu thua, nơi kẻ mạnh có quyền quyết định, ngư long hỗn tạp, không hề dựa vào bất cứ luật lệ hay quy tắc nào gò bó như các phương Đế Quốc.

Vừa đến gần bờ biển ngươi liền có thể chứng kiến rất nhiều thân ảnh tu sĩ ra ra vào vào vô cùng tấp nập, có tán tu đi tìm kiếm cơ duyên, có các thế lực đi chấp hành nhiệm vụ, cũng có những kẻ chỉ ưa thích sự náo nhiệt, đơn thuần đến ngắm cảnh.

Vào một ngày này, chẳng biết từ đâu có một tòa Lâu Đài cổ kính ẩn chứa khí tức tang thương lắng đọng phá không bay xuống, bất chợt hàng lâm lên một hòn đảo nhỏ nằm gần bờ biển.

Hòn đảo này có vị trí phong thủy bảo địa rất tốt, nằm ngay vùng tiếp giáp giữa trung tâm ba khu vực là Hằng La Đại Hải, Càn Quân Đế Quốc và Thiên Phong Đế Quốc.

Chẳng qua là kích thước của nó quá nhỏ, một vị Thánh Vương nếu muốn ra tay cũng dễ dàng đánh sập cho nên không ai thèm ngó đến.

Vì vậy mà lúc này đột nhiên chứng kiến một tòa Lâu Đài huyền bí rơi xuống, rất nhiều ánh mắt tò mò từ đám đông xung quanh liền hướng về.


Chỉ thấy phía trước Lâu Đài có một bảng hiệu treo ba chữ lớn như ẩn chứa huyền cơ:
“Thiên Cơ Lâu”
Ngoài ra ngay trước đại môn còn có một khối bia đá dựng lên ngay ngắn, bên trên có những dòng chữ được điêu khắc.

Không ít người hứng thú nhìn vào những dòng chữ, chỉ thấy viết:
“Thiên Cơ Lâu nắm giữ thiên cơ, tinh thông thiên địa, nhìn thấu quá khứ vị lai, chấp chưởng càn khôn, không việc không biết…chỉ cần đưa ra cái giá hợp lý, ngươi sẽ có được tin tức ngươi mong muốn.


“Thật cuồng vọng!” Một số cường giả liền buông miệng mắng chửi.

Nếu ngươi có bản lĩnh đến như vậy tại sao ngươi không tự đi thu lấy cơ duyên, còn cần đến đám người chúng ta dùng tài sản để trao đổi tin tức?
Hơn nữa dò xét Thiên Cơ ở Nguyên Giới sẽ phải bị phản phệ nặng nề, ngay cả những nhân vật đi theo Thiên Cơ Đạo vang danh thiên hạ cũng chưa từng dám mở cửa kinh doanh công khai như vậy.

Nhìn tòa Thiên Cơ Lâu này có vẻ bất phàm nhưng chắc đó chỉ là thủ đoạn đầu tư để lừa đảo của tên bịp bợm nào đó.

KẼO KẸT…
Bỗng nhiên cửa Thiên Cơ Lâu mở ra.

Hai nữ tử xuất hiện liền khiến vô số người trợn mắt há hốc mồm.

Một người thánh khiết trang nhã, toàn thân áo trắng, lụa mỏng che mặt, hoàn mỹ không đủ để hình dung.

Một người khác chỉ là tiểu cô nương mười một, mười hai tuổi…nhưng cũng xinh xắn như tiểu thiên sứ, đáng yêu như búp bê, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.

Vừa nhìn đã biết đều là nhân vật bất phàm, có phong thái Nữ Đế, thậm chí phong thái Thiếu Chí Tôn.

Nhìn rất nhiều tu sĩ ở xung quanh, hai nàng điềm nhiên mở miệng:
“Chúng ta là thiếp thân thị nữ của Thiên Cơ Lâu Chủ, hôm nay mở cửa kinh doanh sẽ miễn phí dò xét thiên cơ cho vị khách nhân đầu tiên, không biết ai có hứng thú?”
Toàn trường hai mắt nhìn nhau, vì nghi kỵ nên cũng do dự.

Lúc này liền có một thanh âm ngã ngớn truyền đến:
“Để cho bổn Thiếu Chủ tới đi hai mỹ nhân nhi!”
Đám người đưa mắt nhìn qua, bắt gặp một tiên công tử ca anh tuấn tiêu sái, trên tay cầm quạt xếp, có hai thị nữ sinh đôi khuynh quốc khuynh thành hộ tống sau lưng.

“Kẻ này hình như là tên phá gia chi tử của Lạc Gia?”
Một số người nhận ra thân phận của thanh niên vừa lên tiếng.


Chúc cả nhà tối cuối tuần vui vẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.