Bạn đang đọc Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái – Chương 1866: Chia Tay
Trong lúc Lạc Nam đang giải quyết nợ tình, chúng nữ cũng không rảnh rỗi.
Tiểu Thiên Ý rủ rê Tầm Bảo Thử và Chiêu Tài Miêu đi cùng với mình, khả năng của nàng chỉ phát huy tối đa khi có hai trợ thủ đắc lực này trợ giúp.
Mà đối với Tiểu Thiên Ý thì Bảo Bảo và Chiêu Chiêu thật tâm sủng ái, tuy Tiểu Thiên Ý ngày càng cường đại nhưng bọn nó là tận mắt nhìn thấy Tiểu Thiên Ý từ nhỏ đến lớn, tình cảm gắn bó nên không nỡ xa rời, đồng ý đi cùng nhau.
Ỷ Vân và Lệ Huân sau khi suy nghĩ cẩn thận liền quyết định trưng cầu ý kiến của phu quân mang theo Sát Nhẫn Đoàn.
Bởi vì số lượng thành viên của Sát Nhẫn Đoàn tuy không nhiều nhưng mỗi một người đều được tuyển chọn và huấn luyện nghiêm khắc, dưới sự dẫn dắt của Ỷ Vân và Lệ Huân sẽ phát huy được tác dụng ở bất kỳ đâu, ngày sau nếu Lạc Nam muốn thành lập thế lực ở Nguyên Giới thì Sát Nhẫn Đoàn cũng có thể mang đến những trợ giúp cần thiết.
Về phần 100 nữ đệ tử của Làng Nhất Thế, tuy rằng không nỡ nhưng Lạc Nam và Âu Dương Thương Lan, Độc Cô Ngạo Tuyết đã thương lượng kỹ càng, quyết định để các nàng ở lại.
Trăm vị đệ tử của Làng Nhất Thế không giống với 33 thành viên của Sát Nhẫn Đoàn.
Thủ đoạn và phong cách hành động của Sát Nhẫn Đoàn là ẩn trong bóng tối, ám sát, điều tra thông tin, ngụy trang, gián điệp…làm những chuyện không thể lộ ra ánh sáng.
Còn trăm vị đệ tử của Làng Nhất Thế thì hành động đường đường chính chính, chiến lực mỗi người đều cực kỳ mạnh mẽ, có thể tọa trấn một phương.
Kế hoạch ban đầu của Lạc Nam chính là để các nàng đảm nhiệm việc quản lý các tòa Bá Thành nhằm duy trì trật tự vũ trụ theo như hệ thống Bá Thành Trấn Vũ mà hắn thiết lập.
Trăm vị nữ đệ tử của Làng Nhất Thế đã đủ tư cách tọa trấn được trăm tòa Bá Thành ở Đế Thiên Giới, số lượng Bá Thành còn lại thì giao cho các tướng lãnh và huynh đệ đáng tin cậy như Tiểu Đậu Bỉ, Na Tra, Phù Đổng, Hoa Phá Vân, Lý Tịnh, Ngưu Ma Vương, Ngưu Đại Lực, Tây Môn Nguyệt Đình, Quân Trích Điệp, Vô Ưu, Minh Không, Ngưu Ngũ Bá, Ngưu Thiên Ám, Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, Nhân Kê, Viêm Minh, Băng Dũng, Vương Ưng, Thủy Mặc… các loại tiếp quản.
Đương nhiên với số lượng ba vạn tòa Bá Thành trải rộng khắp vũ trụ thì dù tập hợp hết những chiến tướng đắc lực dưới trướng Lạc Nam cũng không thể tiếp quản hết được.
Vậy nên bọn hắn chỉ tọa trấn những Bá Thành được dựng nên ở Đế Thiên Giới mà thôi, đối với các Bá Thành giám sát và duy trì trật tự ở Trung Giới, Hạ Giới sẽ do các thuộc hạ có nhân phẩm đáng tin cậy dưới trướng đảm nhiệm.
Thành Chủ của Bá Thành như các nhân vật chấp hành quy tắc, vai trò quan trọng vô cùng.
Tầng cao hơn sẽ quản lý tầng thấp hơn, đảm bảo toàn bộ vũ trụ tuân theo quy tắc được lập ra, đồng thời Bá Thành Trấn Vũ cũng phải hoạt động một cách công chính liêm minh.
Sau khi Lạc Nam rời đi, với năng lực của Quỷ Đỏ và Lâm Tích chắc hẳn sẽ đảm bảo được Bá Thành Trấn Vũ sẽ hoạt động một cách chặt chẽ.
Dù sao thì Quỷ Đỏ đã có kinh nghiệm làm cung chủ của Chiến Mệnh Cung, còn Lâm Tích thì có vô vàn phân thân để theo dõi, giám sát.
Lạc Nam lại dành ra một tuần đi thăm hết những trưởng bối như Thiên Vạn Bảo, Hoa Minh, Ải Nhân Tộc Trưởng, Ái Lão Gia Tử, Thủy Sương Hoa, Lý Hùng, Địa Mạnh Hùng, Côn Lôn Lão Nhân, Khảo Gia Nhị Lão, Thánh Linh Lão Nhân, Côn Lôn Lão Nhân, Cuồng Khí Lão Nhân, Băng Huyền Đế Quốc Lão Hoàng Đế, Tây Phương Giáo Chủ, Cẩn Hào và Cẩn Huệ đám người.
Nhắc đến Cuồng Khí Lão Nhân, con đường nghiên cứu và phát triển Dị Binh ngày càng có nhiều thành tựu, chắc chắn sẽ được Trụ Việt Tông trọng dụng.
Mà Trụ Việt Tông cũng có nhiều Binh Nhân Tộc, tin chắc sẽ tạo điều kiện để Cuồng Khí Lão Nhân phát huy sở trường một cách tốt nhất.
Hắn đều để lại lễ vật cho các trưởng bối, Bàn Đào Quả, lá cây Bất Tử, Hồn Thạch Nhũ, Nguyên Thạch, Công Pháp, Vũ Kỹ cấp Thánh chẳng thiếu thứ gì.
Về phần các huynh đệ thân thiết như Hỗn Thế Tứ Hầu, Hắc Trư cùng đám em vợ…Lạc Nam cũng không tiết lộ mọi chuyện cho bọn hắn, trước đó đã có một trận nâng chén cuồng hoan uống sạch Đế Tửu, lại thêm tặng mỗi người một bình Phản Tỉnh Huyết nên hắn cũng tạm yên tâm tương lai của cả bọn.
Hiện tại đã là Nhất Thế Bá Chủ, mọi thứ trong vũ trụ này theo danh nghĩa đều thuộc về Lạc Nam nhưng hắn cũng không mang theo Bồ Đề Thụ, Ngô Đồng Thụ hay Luân Hồi Thụ, ngược lại còn lưu lại một nửa Lập Ma Quả, Bất Tử Dịch Thủy, Bàn Đào Thụ và hàng ngàn nhánh Tre Cổ Việt.
Đương nhiên Lạc Nam cũng có lòng thiên vị, mặc dù lưu lại tài nguyên cho tất cả nhưng chỉ có Việt Long Đế Quốc, Côn Lôn Giới và Làng Nhất Thế là được hắn ưu ái nhất, những thứ lưu lại cho bọn họ đều vượt trội hơn mặt bằng chung cả số lượng và chất lượng.
Làm xong tất cả, tiêu tốn gần mười vạn Điểm Danh Vọng.
Vũ trụ này đã cho hắn quá nhiều thứ, đã đến lúc Lạc Nam nên báo đáp lại nó.
Chưa dừng lại ở đó, hắn còn bí mật giải trừ quan hệ chủ tớ giữa mình và Giới Linh của Đế Thiên Tiên Ma Giới để tránh lưu lại manh mối không cần thiết.
Hi Vũ, Phượng Nghi chúng nữ cũng đều giải trừ khế ước với Côn Lôn hay Phượng Hoàng Đế Thiên…
Đối với việc bị chủ nhân trả lại tự do, các Giới Linh chẳng những không vui mừng nổi mà còn thương cảm rất nhiều, bất quá vẫn tôn trọng quyết định.
Duy chỉ có một phương thế giới là Lạc Nam không bỏ lại.
Chính là Hải Vực Tinh.
Nơi này lưu giữ quá nhiều kỷ niệm giữa hắn và Bồng Lai Tiên Đảo, Âu Dương Thương Lan kiến nghị hắn luyện hóa Hải Vực Tinh, biến nó trở thành một trong các hành tinh trong Bá Vũ Hóa Thần Thể.
Bởi vì Hải Vực Tinh là tinh cầu hoang vu không ai sinh sống nên quá trình này cũng rất dễ dàng thực hiện, nó trở thành hành tinh thứ 18 bên trong đan điền của Lạc Nam.
Tuy nhiên Hải Vực Tinh đẳng cấp rất thấp, để nó phát triển và chứa đựng sức mạnh khổng lồ như 17 cái hành tinh còn lại cũng cần thời gian hấp thụ số lượng lớn Nguyên Khí.
…
Một ngày này, Lạc Nam cùng các thê tử, hồng nhan tri kỷ, nữ nhi và nữ đồ đệ bí mật tập trung ở một mảnh tinh không hoang vắng.
Tuy nhiên vẫn còn một vài người chưa đến…
Hi Vũ, Long Khuynh Thành, Nam Cung Uyển Dung, Hồ Khinh Vũ, Phượng Nghi.
Cũng không biết các nàng muốn làm gì, vì sao lại trễ hẹn.
Lạc Nam và chúng nữ kiên nhẫn chờ, đứng ngay bên cạnh hắn là hai cô con gái.
Tiểu Thiên Ý trên vai là Tầm Bảo Thử, trong lòng ôm Chiêu Tài Miêu.
Lạc Kỳ Nam tay đeo Hỗn Nguyên Thủ Trạc, Loan Loan hóa thành con chim nhỏ đậu trên vai.
Mà rốt cuộc bóng dáng của mấy nữ đã đến, chỉ là nhân số có phần nhiều hơn dự kiến.
Chỉ thấy Hi Vũ mang theo tám vị mỹ nhân như hoa như ngọc, mỗi người mỗi vẽ, mười phân vẹn mười.
Chính là các nữ nhân của Song Tu Lâu, tổng quản Thủy Nguyệt, thất đại hoa khôi: Kính Hoa, Thanh Mịch, Chiêu Quân, Họa Mộng, Duyên Duyên, Yêu Yêu và Dạ Ly.
Thấy Lạc Nam đưa mắt nhìn mình, Hi Vũ mỉm cười nhún nhún vai:
“Thiếp đã vô trách nhiệm với toàn bộ Côn Lôn Giới, không thể lại tiếp tục vô trách nhiệm với những tỷ muội trung thành nhất với mình, Tứ Đại Cung Nữ đã theo, không thể phân biệt đối xử với Thất Đại Hoa Khôi được.
”
Thấy mấy nữ của Song Tu Lâu mong đợi nhìn lấy mình, Lạc Nam mỉm cười ôn hòa: “Ta chỉ sợ thiệt thòi cho các nàng mà thôi.
”
“Chỉ cần có thể đi theo Bá Chủ và Chủ Mẫu, dù với thân phận một tiểu thị nữ cũng không hề thiệt thòi.
” Thủy Nguyệt đại diện cho các tỷ muội nghiêm túc nhìn lấy hắn.
Lạc Nam âm thầm cảm động, ra hiệu cho các nàng gia nhập đội ngũ.
Hi Vũ hài lòng gật gật đầu, đây là kết cục mà nàng muốn nhìn thấy.
Đưa mắt nhìn về Côn Lôn Giới xa xôi, Hi Vũ nhẹ lẩm bẩm như muốn gửi lời đến Côn Lôn Lão Nhân:
“Sư phụ, Côn Lôn Giới giao lại cho ngươi, nhớ giữ gìn sức khỏe…”
Đến sau Hi Vũ là Long Khuynh Thành, sau lưng nàng có bốn vị mỹ phụ nhân anh tư hiên ngang, thành thục tuyệt mỹ.
Tiểu Tiên, Long Lệ, Long Khinh và Long Liên.
Lạc Nam nhìn thấy các nàng mà trong lòng vui mừng…
Hắn vẫn luôn do dự không biết phải làm sao để đối xử với các nàng.
Bởi vì tất cả đều xảy ra trong ảo mộng, ở hiện thực đối với mấy nữ Long Liên…các nàng vĩnh viễn cũng đã từng là thê tử của Long Nghịch, lại không hề liên quan gì đến hắn.
Lạc Nam cho rằng để các nàng không phải gánh chịu kết cục thê thảm, cứu vớt được sinh mệnh của các nàng đã là đủ để mình thỏa mãn, không đòi hỏi gì hơn.
Cùng lúc đó, ánh mắt mấy nữ Long Liên nhìn về phía nam nhân vô cùng phức tạp, Long Khuynh Thành đã kể lại đại khái lần rời đi này của hắn, Long Liên cũng không giấu diếm chuyện một kiếp Long Nghịch của Lạc Nam.
Long Lệ và Long Khinh sau khi nghe giải thích rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân vì sao Lạc Nam có mặt ở trận chiến năm xưa và cứu được các nàng, lại tìm cách chia rẻ các nàng và Long Ngạo Thế, còn khiến mình lâm vào ngủ say vô số năm.
Thật sự biết ơn hắn…
Nuốt một ngụm nước bọt, Lạc Nam cảm kích nhìn Long Khuynh Thành, lại hướng mấy nữ Long Liên cất giọng:
“Các nàng sẽ theo ta chứ?”
Đáng tiếc mọi việc không như mong đợi của hắn.
Long Liên mỉm cười yếu ớt, chậm rãi lắc đầu: “Kiếp này xem như hữu duyên vô phận, mọi thứ chìm vào một giấc mộng đẹp của ngươi, hy vọng ngươi và Khuynh Thành hạnh phúc…”
Long Lệ và Long Khinh nhìn lấy hắn, cắn môi cất giọng: “Có thể ở trong mộng của ngươi thì chúng ta là thê tử, nhưng thật xin lỗi…chúng ta chưa từng trải qua giấc mộng đó, không thể thấu hiếu cảm xúc của ngươi.
”
“Long Tộc không còn Khuynh Thành tiếp quản, trách nhiệm ngày sau phải rơi vào vai Long Ngạo Thế!” Tiểu Tiên áy náy mở miệng:
“Tiểu tử đó tính cách nóng vội, ta nghĩ mình nên ở lại giúp đỡ hắn vực dậy Long Tộc sau từng ấy chuyện đã xảy ra.
”
“Ta hiểu…” Lạc Nam đắng chát nở nụ cười.
Long Ngạo Thế là con trai của Long Nghịch, mà Tiểu Tiên chính là thị nữ của Long Nghịch, xem như trưởng bối của Long Ngạo Thế, ở lại giúp hắn quản lý Long Tộc là chuyện nên làm.
Về phần cảm xúc của Long Liên, Long Lệ và Long Khinh mấy nữ…Lạc Nam cũng không thể ép buộc.
Nhìn thấy Long Khuynh Thành đã ngấn lệ đỏ bừng hai mắt vì sắp chia tay mẫu thân, hắn ôm chặt lấy nàng hướng Long Liên hứa hẹn:
“Nàng yên tâm, ta sẽ chiếu cố thật tốt Khuynh Thành!”
Thấy dáng vẻ nức nở của nữ nhi, Long Liên cũng cảm thấy đáy lòng nặng trĩu, chợt nàng mở miệng:
“Nếu thật sự kiếp này có duyên, ngày sau sẽ lại gặp mặt…đến khi đó nói không chừng mọi chuyện sẽ khác.
”
Ý của Long Liên rất rõ ràng, hiện tại trong lòng của nàng vẫn không thể qua được ranh giới thân phận là mẫu thân của Khuynh Thành và đã từng là thê tử của Long Nghịch nên không đi cùng với hắn.
Nhưng ở trong tương lai, khi cái bóng của Long Nghịch bị thời gian xóa nhòa trong tâm trí nàng, có thể suy nghĩ của nàng sẽ thay đổi.
Long Lệ, Long Khinh và Tiểu Tiên cũng giống như vậy.
…
Nam Cung Uyển Dung đến, nàng mang theo Bạch Miêu Miêu.
Đều là Bạch Hổ biến dị nên quan hệ của các nàng rất thân thiết, Nam Cung Uyển Dung muốn tác hợp Bạch Miêu Miêu cho phu quân của mình, thuyết phục nàng đi cùng với hắn.
Khi thấy Bạch Miêu Miêu, Cửu Huân Dao, Tầm Bảo Thử và Chiêu Tài Miêu cũng tiến lên nghênh đón.
Đều là tỷ muội bên trong Thập Nhị Cầm Tinh, Bạch Miêu Miêu xem như Tam Tỷ của các nàng.
Mặc dù vô cùng kiêu ngạo và hiếu chiến nhưng tính cách của Bạch Miêu Miêu khá là nội liễm, cảm xúc thường được che giấu rất tốt không lộ ra ngoài.
Được Nam Cung Uyển Dung mang đến, nàng bước lên đối diện với Lạc Nam, chắp tay hành quân lễ:
“Mạt tướng vẫn luôn là chiến tướng dưới trướng Chủ Công, chỉ cần người có lệnh, núi sâu biển lửa Miêu Miêu cũng sẽ lao vào!”
Nhìn dáng vẻ kiên trinh của Bạch Miêu Miêu, Lạc Nam hỏi: “Lý tưởng sống của nàng là gì? Có muốn giúp Bạch Hổ Tộc phát dương quang đại?”
“Mạt tướng không có liên quan gì đến Bạch Hổ Tộc, nhưng nếu Chủ Công ra lệnh ta sẽ sẳn sàng tiếp quản bọn hắn!” Bạch Miêu Miêu hai mắt hừng hực chiến ý, kiên quyết đáp:
“Lý tưởng sống của mạt tướng hiện tại là vì chủ công, mạt tướng khao khát các trận chiến bên cạnh ngươi.
”
Bạch Hổ Tộc đã từng đối xử tệ bạc với nàng, vì nàng mang dòng máu biến dị mà bài xích mặc cho phụ thân và mẫu thân của nàng hy sinh vì chính Bạch Hổ Tộc.
Kể từ ngày rời khỏi, Bạch Miêu Miêu đã định trước cuộc đời của mình không liên quan gì đến chủng tộc đó nữa.
Lạc Nam giúp nàng thoát khỏi lời nguyền khi hóa thành tượng đất, hắn có dũng, có trí, có mưu và có khí phách.
Hắn là chủ công mà nàng cam tâm tình nguyện dùng cả cuộc đời để phò tá, không liên quan đến tình cảm nam nữ.
Mọi người đều có lý tưởng và hoài bão, dũng tướng muốn gặp minh quân, Bạch Miêu Miêu đã may mắn có được Lạc Nam, nàng không muốn từ bỏ điều đó.
Chứng kiến nhiệt huyết như lửa trong đôi mắt hổ, Lạc Nam thở dài một tiếng:
“Ta chấp nhận thỉnh cầu của nàng.
”
“Tuân mệnh chủ công!” Bạch Miêu Miêu khóe miệng nhếch lên.
“Chủ công sao lại thiên vị?”
Một tiếng quát thánh thót từ xa truyền đến.
Nhiệt độ trong không khí nóng lên, Viêm Miên Châu quanh thân hừng hực hỏa diễm thiêu đốt, Dị Hỏa hình thành Chiến Mã dưới thân nàng như sao hỏa xuyên qua không gian lao vọt đến.
Chiến giáp nặng nề trên thân rung động, Viêm Miên Châu xoay người xuống ngựa, tóc đỏ tung bay, nhìn Lạc Nam quát:
“Đều là nữ tướng, vì sao Bạch tướng quân có thể theo phò chủ công nhưng ta không thể?”
“Ai nói nàng không thể?” Lạc Nam cảm thấy buồn cười.
“Thế sao chủ công không triệu tập ta?” Viêm Miên Châu bĩu môi, nàng đã quyết tâm mình sẽ chủ động.
Lần này cũng may vô tình nhìn thấy mấy người Long Liên rời khỏi quân doanh nên kịp đuổi theo, bằng không có lẽ nàng sẽ hối tiếc cả đời.
“Nàng nỡ bỏ lại Hỏa Kỵ sao?” Hắn nhìn thẳng lấy nàng.
“Tiểu đệ Viêm Minh tuy còn có chút non nớt nhưng nhân phẩm và năng lực đáng để tin cậy, mạt tướng tin rằng hắn sẽ làm tốt nhiệm vụ tiếp quản Hỏa Kỵ Quân.
” Viêm Miên Châu chắc chắn đáp.
“Haha, tốt lắm.
” Lạc Nam sảng khoái cười: “Vậy nàng cũng theo ta chinh chiến Nguyên Giới đi!”
“Tốt, mạt tướng chỉ cờ có thế.
” Viêm Miên Châu ngoài mặt mạnh mẽ đáp, trong lòng lại thở phào một hơi nhẹ nhõm, trái tim đập nhanh như trống cho thấy tâm tình của nàng vừa rồi khẩn trương đến mức nào.
Sung sướng đi vào hàng ngũ của chúng nữ, các nàng cũng rất tán thưởng lòng dạ của Viêm Miên Châu, liền thân thiết quan tâm hỏi han.
Mà lúc này Hồ Khinh Vũ cùng Phượng Nghi cũng đến…
Hồ Khinh Vũ dắt theo Thiên Hồ Nữ Đế, Phượng Nghi cầm tay Thanh Loan Nữ Đế.
Vốn hai nữ có ý tác hợp, tuy nhiên Thiên Hồ Nữ Đế và Thanh Loan Nữ Đế chỉ đến để chào tạm biệt.
Các nàng vẫn còn cả một chủng tộc phía sau, quan hệ và tình cảm với Lạc Nam chưa đủ lớn để cắn răng rời bỏ tất cả.
Phượng Nghi thì khác, Phượng Hoàng Tộc dù không có nàng vẫn có Ngô Đồng Thụ trấn thủ và bồi dưỡng tộc trưởng kế tiếp, Thiên Hồ Tộc và Thanh Loan Tộc không được như vậy.
Huống hồ Phượng Nghi là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, đi theo hắn đồng cam cộng khổ là thiên kinh địa nghĩa.
Nhìn Lạc Nam, Thiên Hồ Nữ Đế tiếc hận chép bờ môi kiều diễm:
“Bỏ qua ngươi một lần, e rằng cả đời này không tìm ra được nam nhân thứ hai đặc biệt như ngươi, chỉ tiếc hiện tại gánh nặng trách nhiệm của ta còn quá lớn, đồ đệ Hồ Ảnh chưa thể thay thế…”
“Ta cũng rất tiếc khi bỏ qua mỹ nhân như nàng!” Lạc Nam theo phép đáp lại.
“Không sao…” Thiên Hồ Nữ Đế bỗng nhiên nhón chân ôm lấy cổ hắn, bờ môi đỏ thẳm đặt lên miệng nam nhân hôn thật sâu.
Lạc Nam cảm nhận được tư vị tuyệt vời, đang muốn duỗi lưỡi ra thì Thiên Hồ đã rụt người lại.
“Khanh khách…” Thiên Hồ Nữ Đế cười đến run rẩy bộ ngực sữa:
“Ta không nhìn trúng nam nhân thì thôi, một khi đã nhìn trúng thì chạy không thoát được, tương lai chúng ta nếu như gặp lại, đến thời điểm đó ta sẽ không còn vướng bận, bổn nữ đế sẽ đích thân theo đuổi ngươi…”
Lạc Nam từ chối cho ý kiến, chuyện sau này ai mà nói trước được chứ?
Vẫn có những nữ nhân không vướng bận, không còn gì phải tiếc nuối ở vũ trụ này mà quyết định đi cùng với Lạc Nam.
Ngọc La Yên và Luyện Mộng Tình.
Ngọc La Yên đã báo được thù cho gia tộc, Luyện Mộng Tình thì không còn bất cứ người thân thích nào tồn tại.
Đối với ý nguyện của hai nàng, Lạc Nam cũng chẳng có lý do gì để từ chối.
Lạc Nam đem tất cả nữ nhân theo mình thu vào trong Linh Giới Châu.
Sau đó hắn lại đem Linh Giới Châu nuốt vào trong bụng luyện hóa, biến nó thành hành tinh thứ 19 sau Việt Long Tinh của Bá Vũ Hóa Thần Thể.
Vì Linh Giới Châu chưa thể nâng lên thật cao cấp, chỉ còn cách như vậy để che giấu sự tồn tại của nó trước mặt các cường giả.
Đã chuẩn bị sẳn sàng, trong ánh mắt đưa tiễn của Thiên Hồ, Thanh Loan, Long Liên, Tiểu Tiên chúng nữ.
Lạc Nam xé rách không gian, trực chỉ biên giới của Nguyên Giới.
Cùng thời điểm đó, Cấm Kỵ Chi Nhãn mở ra.
Đồng tử cuối cùng kích hoạt.
Thành bại trong khoảnh khắc này…
…
Chúc cả nhà ngủ ngon.