Bạn đang đọc Tiểu thư hồn nhiên và hotboy lạnh lùng – Chương 13
Chap 13:
-Ááááá….
-Aaaaaa…….khụ… khụ… [*lau mồ hôi* *nhăn răng* hề hề…há miệng to quá ruồi bay vào bây giờ…để Pury Flash Back rồi giải thích .n hén!]
FLASH BACK
-Ê! Đi đâu vậy?! Nè nè, buông tôi ra, ko vô đâu, tôi xin anh đấy! Ko chọc anh nữa là được chứ gì! Hic…nè, xin anh đó! Buông tôi ra đi…hic!-Mặc nó mếu máo khi hắn kéo tay nó chạy 1 mạch vào LÂU ĐÀI MA. Thế đấy, Bảo Nhi nhà ta ngây thơ, ko sợ trời, ko sợ đất chỉ sợ…ma. =.=”
-Ko!!! Cho cô biết cảm giác khó chịu là như thế nào!-Ko thèm quay lại nhìn mặt nó, mắt hắn long sọc và cuối cùng cũng đã qua cửa chính, đi ít nhất phải 20m mới có lối thoát. Nó la toáng rồi nhảy đành đạch vào cái tay mềm mềm, lạnh lạnh như sương sa [ực…ớn lạnh quá!] sau đó chụp lên người, tay xiết mạnh cổ hắn khiến hắn cũng phải la oai oái, ho sặc sụa với nó.
END FLASH BACK
-Hộc hộc…cô…cô định giết người à!-Hết chịu nổi, cả 2 phải tìm cái exit gần nhất mà “bay” ra [ở nữa là có án mạng]. Nó mặt tái mét, nước mắt bắt đầu lăn trên má, nó thút thít làm hắn hoảng lên. “Chết, có cần phải sợ đến vậy ko? Làm, làm sao giờ…”
-Ưm…-Nước mắt ngừng lăn, thay vào đó là đôi mắt mở to nhìn người đối diện cách mặt mình khoảng 5cm. Mặt cách 5cm mà môi thì cách…0cm. Vâng, trong tình trạng nguy cấp hắn ko nghĩ ra cách nào hơn đành phải kê môi mình vào môi nó thôi!
-Đi về…-5s sau, hắn cũng đứng dậy kéo nó đi trong khi nó đang chết sững người-ĐI VỀ!!!!-Hắn quát thẳng vào mặt nó nhưng…hix…tình trạng ko tiến triển chút nào cả. Hắn bế nó lên, mắt nó cụp xuống, khẽ gục đầu vào ngực hắn. Hắn nhẹ nhàng đặt nó lên xe, nghiêng đầu ngắm khuôn mặt nó rồi quay lại vô-lăng, chở nó về.
“Kinh…”-Ư…ưm…-hắn thắng mạnh xe ngay trước nhà cố tình để đầu nó đập nhẹ vào cái kính cửa [haizz…kêu con người ta dậy cũng phải nhẹ nhàng chút chứ anh.]-Tới rồi à!-Nó mắt nhắm mắt mở nhìn hắn, gật đầu xong hắn bước vào trong “Chả ga-lăng xí xi nào!” Nó bĩu môi hướng về phía hắn đang ung dung bước vào trong nhưng miệng lại cười cười.
-Nhóc sao hôm nay ko đi học! Ủa mà…-Vào nhà, điều làm cả 2 ngạc nhiên đầu tiên là nhóc Khánh [rồi rồi, 2 nhân vật chính của chúng ta sắp ra rìa rồi!] với cái bộ dạng thế này đây: tay phải cầm chổi, tay trái cầm đồ hốt rác, trên người mang tạp-dề…ai nhìn vào thì mất hình tượng hotboy cái chắc! =.=
-Hix…chị ơi!!! Pama…pama…huhu…[nói kiểu này đảm bảo tưởng pama nó ngủm rồi]-Nhóc bỏ 2 cái đồ vật “đáng yêu” đó xuống, chạy lại ôm chầm lấy chị mình, rên rỉ tới tấp.
-Pama…pama bị sao hả!!!-Nó rối, tay lay lay nhóc Khánh.
-Pama ko có bị sao cả…người bị sao là em nè!-Nhóc xịu mặt xuống nhìn chị nó mà lòng thấy mình hơi bị dở hơi cái dụ diễn này.
-Trời! Làm chị tưởng, mà nhóc bị gì!-Nó cốc yêu vào đầu nhóc rồi nhún vai hỏi.
-Thì con bé Leira đáng ghét đó về Việt Nam nè, pama mới bắt em phải tự tay dọn phòng để đón nó. Thiệt tức chết mà…biết vậy em bỏ mấy con rít vào cho nó chết luôn!!!
-Yaaa!!! Leira về VN à….vui quá đi, em đó, em thử bỏ đi, chị giết em chết luôn á!-Nó giơ nắm đấm ra lâm le, mặt hí ha hí hửng.
-Chị…hix…chị…sao chị bênh nó!!! Chút xíu về tới rồi nè!
-Huraa…chị phải chuẩn bị đón nó đây!!!-Nó chạy tọt lên phòng chọn ình bộ đồ. Pama nó điện thoại cho Key về đón Leira rồi cả nhà cùng ra sân bay…
—Sân bay 8:00pm—
-Chị Eily, anh Key, cô chú!!!-1 cô bé với mái tóc đầm nâu, dài qua cổ chút cột vắt nửa qua 1 bên, gương mặt trắng nổi lên đôi môi đỏ chúm chím hệt búp bê, trong áo thun, quần jean xanh chạy lại ôm nó.
-Leira, lâu ko gặp em…xinh ra đấy nhá! Nhưng chắc ko bằng chị đâu! Hahaa….-Nó đẩy vai Leira, lắc qua lắc lại ngẩm ngẩm phán.
-Hì hì…xinh ko bằng nhưng hơn đấy! Con chào cô, chú!!!-Leira cũng chẳng kém, hếch mũi lên. Sau nháy mắt chào pama nó. Pa nó gật đầu cười, còn mama nó thì ôm chầm lấy Leira, miệng suýt xoa liên tục.
-Nè, chào sao ko chào tôi!!!-Nhóc Khánh đứng nãy giờ điên tiết lên vì nguyên ngày phải còng lưng dọn phòng mà giờ lại chẳng được để ý.
-Hờ…hờ…anh nên nhớ tôi sinh trước anh 1’49s đấy, vẫn có tư cách làm chị của anh nghen!!!-Leira ngóng cổ lên cãi với nhóc. Nó và Key thì cười cười cực bí hiểm.
-Thôi…2 đứa cãi nhau từ Mỹ sang đây 6-7 năm chưa đủ sao!-Key cười xòa xoa đầu 2 đứa. 2 đứa cũng vui vẻ gật đầu cùng lúc, liếc xéo nhau cùng lúc.
Mọi người kéo nhau đi ăn 1 bữa no say vui vẻ rồi về nhà. Nó kéo Leira sang phòng mình, cả 2 người nói chuyện trên trời dưới đất cười vang cả phòng cuối cũng lăn ra ngủ là khoảng 1h. Hắn thì về nhà [tất nhiên roài]pama nó thì về phòng [chuyện như ko]… Tất cả chuẩn bị cho 1 ngày mới…
NHÂN VẬT MỚI
Lâm Ngọc Ân(Leira): Em họ của nó [là họ nhà nội nên giống họ], có gương mặt búp bê. Tính tình nhí nhảnh, đáng yêu. Rất “mê” nó và là chuyên gia cải lộn với nhóc Khánh. Giỏi võ, IQ 170/200.
***END CHAP 13***