Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chương 12.


Bạn đang đọc Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng: Chương 12.

Lát sau…
– Hết việc của cô! – Nam Phong lạnh tanh nói ra bốn chữ làm chị giúp việc sượng người quay xuống.
Cộc! Cộc!
Anh gõ cửa, nhưng bên trong vẫn im re.
– B-ả-o K-h-á-n-h! – Nam Phong kéo dài từng chữ như muốn ăn tươi nuốt sống người trong phòng.
Nghe tiếng ai gọi một cách mơ hồ, Bảo Khánh ngốc đầu dậy rồi nhìn xung quanh.
– Asiaa! Mấy người biến hết cho tôi! Oa… oai… oai! – Cậu vừa ngáp vừa nói rồi vùi đầu xuống ngủ tiếp.
– MỞ CỬA!

Âm thanh được khởi động hết volume làm Bảo Khánh dựng tốc gáy. Đừng thắc mắc tại sao Nam Phong không đạp cửa “ phi” vào. Vì anh là người lịch sự, với lại lần đầu đến nhà người ta mà ra về phải đền cái cửa mới thì khổ.
Nhanh như chớp, Bảo Khánh bay vèo ra tới cửa, cố gắng căng con mắt rồi vặn tay nắm.
– Ngủ mới thức? – Nhìn Nam Phong nguy hiểm kinh khủng.
– Ớ… ờ… à! Vào trong rồi nói! – Bảo Khánh cười hì hì đánh trống lãng.
– Phòng bừa bộn quá!
Nam Phong vừa bước vào thì đã thấy quần áo vứt lung tung, giầy thì một chiếc ở Mỹ một chiếc ở Việt Nam, sách báo thì mỗi chỗ một trang. Anh chỉ biết lắc đầu rồi ngồi xuống cài ghế bành da hổ ở góc phòng.
– Cậu thật là! Chưa được 8h sáng đã tìm mình! Cháy nhà à? – Bảo Khánh ngồi lên cái ghế xoay rồi lắc lắc cái cổ.
– Nội nói chiều cũng dự tiệc? – Nam Phong vào thẳng vấn đề.
– Tiệc? Tiệc.. gi… gì? Á… à! Bữa tiệc của Y&N mà báo chí la rần rần đó hả?
– Ừ! Có đi không?
– Lệnh của ba thì làm sao mình dám cãi! – Bảo Khánh nhìn Nam Phong khó hiểu, đột nhiên bữa nay anh lại có hứng thú với tiệc tùng, thật kì lạ.
– Nói vậy là cậu cũng đi?
– Tất nhiên! Đừng nói là cậu cũng đi nha? – Bảo Khánh tròn mắt ngạc nhiên.
– Lúc sáng nội mới nói cho mình biết! Nghe đâu quan trọng lắm! Cả ba cậu cũng được mời mà!

– Ồh men! Sao nay ngoan vậy?
– Nói nhảm! Trước giờ nội có bảo mình đi dự tiệc đâu! Ông nói thì nghe thôi! – Nam Phong không tiếc mà tặng cho Bảo Khánh ánh mắt hình viên đạn.
– Vì cái bữa tiệc nhỏ xíu xiu như thế mà cậu đích thân đến đánh thức mình đó hả? Xem ra lần này cậu có hứng thú à nghe?!
– Mình cũng chả biết! – Nam Phong nói tỉnh queo.
– Thế xong chưa? Xong thì về ình ngủ tiếp!?
– Ừ!
Nam Phong nói rồi bước ra khỏi phòng như chính nhà mình làm Bảo Khánh ngay ngốc nhìn theo. Nhưng cậu chợt nhớ ra “ nhiệm vụ thiêng liêng” chưa làm xong nên bay vào lên giường và tiếp tục “ đi du lịch”.
***
Tại chung cư cáo cấp Ventura…
– Thưa tiểu thư, quần áo đã được chuyển tới!

Bà quản gia đứng cúi đầu nói với Diệu Anh. Cô cũng là khách mời của bữa tiệc do Y&N tổ chức nên đã đặc vào mẫu quần áo thời trang cao cấp để dự tiệc.
– Ok! Mang vào phòng giúp cháu! – Diệu Anh mắt vẫn không rời quyển lịch sử dày cộm trả lời.
– Vâng! – Bà quản gia nói rồi xách hai ba túi xách quần áo mang vào phòng cho Diệu Anh.
Khi bà quản gia đã đi, Diệu Anh mới bỏ cuốn sách xuống, ánh mắt mơ mộng nhìn ra cửa sổ bằng kính, ngắm nhìn khung cảnh dưới khu chung cư.
Cô quả thật khá là có hứng thú với bữa tiệc lần này. Ông chủ của Y&N trước giờ không quan tâm tiệc tùng, không mở party, lại càng không ai biết gia đình ông ấy có bao nhiêu thành viên, mọi việc đều được giữ kín đến chân tơ kẽ tóc.
Hôm nay bằng bất cừ giá nào thì cô cũng phải nhìn thấy chân dung của cô đại tiểu thư lá ngọc cành vàng mà ông ta xem như châu báu đó. Cái tin ông ấy mở tiệc ra mắc con gái và công bố quyền thừa kể cũng ảnh hưởng rất nhiều đến Top 05 người thừa kế số 01 Việt Nam.
Cậu thiếu gia Nam Phong nổi tiếng lạnh lùng và không bao giờ lên báo, e là lần này vị trí dẫn đầu cũng bị lung lay. Báo chí hay phỏng đoán tài sản của Nguyễn Hoàng Dũng, nào là 2 triệu USD, khi thì 3 triệu, lúc lại 4. Mấy số liệu này nghe là biết bịa ra mà thôi. Người thông minh như Diệu Anh thừa biết, không bảo giờ tài sản được công bố quá 60%.
Diệu Anh nghĩ ngợi hồi lâu rồi đứng dậy trở về phòng xem thử mấy bộ đầm dạ hội vừa nãy đem tới. Toàn bộ là mẹ cô mua, bà thương cô nhất, lại có mỗi mình cô, không lo cho cô thì lo cho ai bây giờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.