Bạn đang đọc Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng: Chương 10.
– Mày muốn gì hả con khốn? – Yến Vy chanh chua hỏi.
– Chưa tới lượt mày lên tiếng. Khôn hồn thì im miệng, không thôi MỒ CÔI MẸ nghe chưa! – Yến Nguyên dọa Yến Vy làm nhỏ run lên vì sợ.
– Còn bà, bà nói tôi không có mẹ à? Ừ! Tôi không mẹ đó thì sao! Bà có muốn con bà cũng không mẹ luôn à? – Yến Nguyên cười lạnh.
– Tao xem mày làm được gì? – Bà Hạnh Phương.
– Bà muốn tôi làm gì? Mẹ con hai người đã đánh mất kiên nhẫn của tôi rồi đó, nghĩ xem tôi sẽ làm gì? – Yến Nguyên.
– Chị mà làm gì thì tôi sẽ mách ba cho xem! – Yến Vy đổi cách xưng hô vì bị thái độ của Yến Nguyên dọa cho sợ.
– Chưa tới lượt mày lên tiếng. À mà tao nhắc lần cuối, tao không có đứa em bẩn thỉu như mày. Hơn nữa, cho dù mày nói với ba thì sao? Tao sẽ sợ à? Hoang tưởng! – Yến Nguyên.
– Nguyên à, thôi con bớt giận đi con! Dì với em nó biết sai rồi!
Bà Hạnh Phương quay phắc 180 độ vì sợ. Quả thật bản lĩnh của Yến Nguyên rất lớn, khí chất lại hiên ngang khó ai bì nổi. Chả trách cô sống một mình ở xứ người mà không hề than thở hay quở trách ai cả.
– Tôi không quen nghe chó sủa! – Yến Nguyên
– Mày… mày… – Bà Hạnh Nguyên giận run người.
– Sao? – Yến Nguyên trừng mắt.
– Mày muốn gì?
– Muốn gì à? Muốn ăn tươi nuốt sống hai mẹ con bà chứ gì! Thế có cho phép không?
– Khốn nạn!
Chát!
Kết quả là bà Hạnh Phương lãnh đủ nội lực từ cái tát trời giáng của Yến Nguyên rồi ngã nhào ra đất. Yến Nguyên từ từ bước đến, bà ta bò lùi ra xa.
– Chị làm cái gì vậy hả? Tránh xa mẹ tôi ra!
Yến Vy vừa định xô Yến Nguyên ra thì từ phía sau, hai người đàn ông to lớn mặt vest đen đã giữ chặt nhỏ lại, dùng băng keo dán miệng của nhỏ làm nhỏ hết ứ ới câu nào.
– Chậm vậy? – Yến Nguyên nói với hai vệ sĩ vừa mới xuất hiện đó. Là do cô căng dặn quản gia Quân gọi họ đến.
– Xin lỗi bà chủ! – Cả hai cuối đầu.
– Ừ! – Yến Nguyên nhết méo rồi quay qua người phụ nữ dưới đất.
– Bà cũng biết sợ sao? Biết sợ thì đã không bước chân vào nhà họ Nguyễn Hoàng. Phải công nhận, uy lực của TIỀN đúng là đáng sợ. – Yến Nguyên nhìn xuống dưới chân, khinh bỉ mà mở miệng.
– Được lắm! Đợi ba mày về, tao sẽ kể lại toàn bộ việc hôm nay mày cho ông ấy trừng trị mày.
– Kể? Haha! Ba tôi đã đi Úc công tác rồi thưa phu nhân đáng kính à! Hai ngày nữa ông ấy mới về nước, tổ chức tiệc ra mắt cho tôi! Bà định sẽ kể cho ai nghe? Người tình của bà à?
Đến nước này thì bà Hạnh Phương câm như hến và tự hỏi sao Yến Nguyên lại biết nhiều chuyện đến như thế. Là do cô đã điều tra ngay khi về đến nhà hôm qua. Lúc cô ngồi trên xe đi mua sắm đã nhận được kết quả. Thật là làm việc nhanh lẹ.
– Sa… sao mày biết?
– Chỉ cần là chuyện mà Nguyễn Hoàng Yến Nguyên này muốn thì sẽ biết thôi!
– Mày… thật ra mày muốn gì?
– Từ nay về sau, tôi cấm bà ý kiến khi tôi nói chuyện với ba tôi. Bà và nó, phải tự xuống bếp nấu ăn, chăm sóc cây kiểng,làm cỏ, tưới cây. Dù là nghĩ, tôi cũng cấm mẹ con bà nghĩ tới việc hai người là chủ nhà này, bà là phu nhân, nó là tiểu thư. Đừng có trước mặt tôi gọi chị xưng em, gọi con xưng dì. Gọi tôi là bà chủ hoặc tiểu thư, trước mặt ba tôi cứ gọi là Yến Nguyên. Bữa tiệc như hôm nay, đừng để tôi nhìn thấy lần nữa, cấm tuyệt! Chỉ cần bà quên nhiệm vụ, tôi lập tức ẹ con bà ra bãi rác ngủ! Nhớ cho kĩ đó, đừng chọc giận tôi lần thứ hai!
Yến Nguyên nói rồi bước đi, không quên giẫm gót giầy của mình lên chân ta làm bà ta la chí chóe, cô ra hiệu buông Yến Vy ra. Khi đã đi được một đoạn, cô nghe từ sau vọng lại tiếng khóc của hai mẹ con độc ác đó rồi nhết mép bước tiếp lên phòng.
– Bà chủ, nước nóng đã được chuẩn bị. – Quản gia Quân cúi đầu đứng trước phòng cô.
– Bác vào phòng cháu một lúc!
Yến Nguyên nói rồi bước vào ngồi xuống ở bộ sofa đắt tiền trong phòng, theo sau là quản gia Quân.
– Bác ngồi đi ạ!
Yến Nguyên mệt mỏi dùng tay xoa xoa hai bên thái dương, lười biến nhắm mắt rồi ngả người ra sau.
– Nguyên, cháu ổn không? – Một câu nói xuất phát tận tâm can của quản gia.
– Bác đừng lo quá! Nếu không ổn thì sau này cũng ổn! – Yến Nguyên vẫn không mở mắt, người vô lực dựa vào ghế.
– Bác chỉ lo, mẹ con họ hại cháu!
– Bác yên tâm đi! Cháu đã cảnh cáo rồi mà!
– Lúc đầu, bác không nghĩ là cháu sẽ để bà ta ở lại trong nhà! Cháu làm bác khá bất ngờ đó!
– Bà ta cũng ở cạnh ba cháu gần 18 năm. Thẳng tay quá chỉ sợ ba buồn phiền! Cháu biết ba thương cháu, vì vậy ông ấy cũng cần được cháu quan tâm lại.
– Nguyên à, cháu trưởng thành thật rồi! Phu nhận biết được, chắc sẽ vui lắm! – Quản gia Quân rưng rưng.
– Cháu biết! Cháu có bác bên cạnh thì cháu cũng yên tâm rồi! Cảm ơn bác đã chăm sóc cho cháu tận tình như thế. Thời gian sau chắc gì mẹ con họ để yên, bác cháu ta còn phải chuẩn bị sức lực để đấu với họ nữa kìa!
Yến Nguyên nhoài tới ôm quản gia Quân như đang ôm chính bà ruột của mình vậy. Quản gia Quân đáp lại cái ôm của Yến Nguyên, lòng thầm nghĩ nếu như đột nhiên con ruột ông xuất hiện thì chắc ông vẫn thương Yến Nguyên hơn cả…