Đọc truyện Tiểu Thư Hậu Đậu Có Muốn Lấy Anh Không – Chương 53: Tôi Xin Lỗi
Khi đi lướt qua người đàn ông đó, Cố Minh gọi một tiếng.
“Ngô Phi”Người tên Ngô Phi chậm rãi quay lại nhìn Cố Minh.”Cậu là ai? Sao lại biết tên tôi?””Tôi trả nguyên câu này lại cho ông.
Ông có quan hệ gì với bố mẹ tôi, tại sao mỗi năm đều đến thăm họ?”Ngô Phi run run chỉ Cố Minh, nói.”Cậu bảo sao, cậu, cậu, cậu là con của Cố Quang?””Trả lời tôi đi, ông có quan hệ gì với bố mẹ tôi?”Cố Minh kiên nhẫn muốn nghe ông ta trả lời, thế nhưng ông ta cứ lắc đầu nguầy nguậy, mặt rúm lại, rồi bỏ chạy.
Nhưng vừa chạy được mấy bước, đã bị mấy người áo đen cao to chặn đường, là vệ sĩ của Cố Minh.
Là quan hệ gì mà năm đó lại bị tình nghi là thủ phạm?Vệ sĩ của Cố Minh bịt mồm Ngô Phi, đưa ra xe.
Còn Cố Minh rảo bước vào nghĩa trang, quỳ xuống trước mộ của bố mẹ, mà trên mộ, đã đặt một bó hoa cúc vàng lớn.
Cố Minh cúi đầu, nói rất nhỏ, tựa hồ lời nói ra bị tan ngay vào không khí.Nói xong, dọn dẹp mộ của bố mẹ thật sạch sẽ.
Thật ra trước đây, Cố Minh từng có một thời gian trách Cố Gia Kiệt, tại sao bao nhiêu năm anh không về thăm em trai, ngày giỗ cũng không về thăm bố mẹ.
Nhưng lần đó khi gặp Cố Gia Kiệt ở Anh, anh mới biết được, là vì Cố Gia Kiệt vẫn trốn tránh bố mẹ Nhã Hi, nên không đến vào đúng ngày giỗ, mà thường về nước, đến trước 1 tuần, đã dọn dẹp mộ cho bố mẹ, thăm họ rồi.
Chỉ là đều không dám mang tặng họ thứ gì.
Cố Minh nói là dọn dẹp, thực ra chỉ phủi bỏ mấy đám sỏi trước mộ thôi.Trước khi rời đi, anh nói với bố mẹ.
“Ngày mai con sẽ đưa cô ấy đến.”Cố Minh ra xe, lúc này Ngô Phi đã yên vị, hai tay bị giữ, mồm thì bị bịt chặt, không ngo ngoe được chút nào.
Cố Minh bảo tài xế lái xe đến một ngôi nhà bỏ hoang cách công ty mấy trăm mét mà anh đã phát hiện ra từ khi bắt đầu tiếp quản Diêu Minh.2 người vệ sĩ đẩy Ngô Phi xuống ghế, trói 2 tay lại đằng sau, bấy giờ mới tháo băng bịt mồm.Ngô Phi biết điều, không dám hét lên.
Mà Cố Minh lúc này đã bảo vệ sĩ ra ngoài hết, chỉ mình anh ở lại.
Điện thoại bật sẵn ghi âm.”Tôi hỏi lại ông, ông có quan hệ gì với bố mẹ tôi?”Lúc này Ngô Phi đã bị tháo mũ xuống, khuôn mặt nhìn sáng sủa hơn chút.
Người này có lẽ ngày trước cũng có chút nhan sắc, nhưng giờ trên mắt đã đầy nếp nhăn, da hơi sạm, tóc cũng đã 2 màu.”Chi bằng cậu giết tôi luôn đi.””Tôi đang nghiêm túc hỏi ông đấy! Có quan hệ gì, tại sao hơn 10 năm trước ông lại bị tình nghi là thủ phạm?”Ngô Phi cười khổ.”Tôi cũng là bị ép.””Nói rõ ra xem nào.
Ông bị ép gì? Ai ép ông?””Bị ép….giết người.”Nghe Ngô Phi nói, Cố Minh cơ hồ không thở nổi.
Anh cố giữ hơi thở mình bình tĩnh lại, nói tiếp.”Kể hết tất cả những việc mà ông biết.
Còn nữa, ông giết ai cơ?””Bố mẹ cậu.”3 chữ này như sét bổ xuống đầu Cố Minh.
Ngô Phi cũng run lên, tiếp tục nói.”Tôi là bị ép, tôi là bị ép, tôi cũng đã hết cách.”Cố Minh lao đến túm cổ áo ông ta, tay đã giơ lên một nắm đấm.
Nhưng nắm đấm giơ lên giữa không trung thì khựng lại.
Ngô Phi nhắm mắt chờ đợi cú đấm giáng xuống, nhưng lại không thấy gì.
Ông ta không phát hiện, khóe mắt mình đã ướt đẫm tự bao giờ.Cố Minh buông ông ta ra, mệt mỏi ngồi phịch xuống.
Ngô Phi thật sự có nỗi khổ, nhưng dù sao giết người thì phải đền mạng, thế nhưng Cố Minh lại không xuống tay nổi.”Là Kiều Duệ ép tôi.”Cố Minh lại bừng tỉnh, ngỡ mình đang nghe nhầm.
Kiều Duệ? Bố của Kiều Nhiên? Tại sao lại thế được? Ngô Phi lại tiếp tục.”Bố cậu nắm giữ điều gì đó ảnh hưởng đến sự nghiệp của Kiều Duệ.
Tôi không rõ điều đó là gì, nhưng cậu có nhớ sau khi bố cậu mất, công ty du lịch Thanh Nhiên làm ăn phất lên không? Tôi nói thế chắc cậu cũng hiểu.””Ông nói Kiều Duệ ép ông?”Ngô Phi gật đầu.”Hắn nắm được thóp của tôi, đe dọa gia đình tôi.
Tôi….thật sự cũng hết cách rồi.”Thấy Cố Minh im lặng, ông ta lại nói tiếp.”Sau khi tôi làm cái việc xấu xa đó, Kiều Duệ cũng buông tha, hắn cho tôi một ít tiền, bảo tôi đi khỏi đây một thời gian, chờ sự việc lắng xuống.
Tôi đi khỏi, nhưng trong lòng thật sự rất áy náy.
Nên mỗi năm, vào ngày giỗ của bố mẹ cậu, tôi đều lén đến thăm họ, bồi tội với họ.
Tôi biết, tôi làm thế này cũng không được ích gì nữa, tôi cũng không mong cậu sẽ tha thứ cho tôi.”P/S :” Nếu như khóc có thể khiến bạn giải tỏa, bạn đỡ buồn, vậy thì cười sẽ khiến bạn vui hơn.”.