Bạn đang đọc Tiểu Thư Dịu Dàng Và Thiếu Gia Lạnh Lùng: Chương 3
– Mẹ ơi…hức…con ko phải vậy…_Linh Anh nói trong tiếng nức
– Mày muốn tìm mẹ mày đúng ko? Mày ở đây mà tìm mẹ mày. Đừng về nhà với tao nữa. Lam Anh về nhà với mẹ nào_mẹ nó nói xong rồi nắm tay Lam Anh kéo về
Lam Anh đột nhiên bị mẹ kéo nên lên tiếng:
– Ơ…mẹ ơi…chị Linh Anh…
– Con hãy nghe mẹ nói này. Thật ra Linh Anh ko phải chị em song sinh với con. Nó ko phải là chị con. Còn nữa chính ba nó đã giết ba của con. Con nghe rỡ chưa Lam Anh_mẹ nó tức giận nói với Lam Anh rồi kéo đi
– Mẹ ơi…mẹ đừng bỏ con…mẹ…con xin lỗi…đừng bỏ con…mà…
Trời cũng bắt đầu mưa to, mẹ nó, em nó cũng đã đi rồi, ko còn ai bên cạnh nó lúc này, nó đứng chơ vơ giữa dòng người đang vội vã đi về trong cơn mưa, nó cô đơn, nó buồn lắm, những giọt nước mắt vẫn rơi hoà vào cùng những giọt mưa, bây giờ nó nên đi đâu? nó đâu còn chỗ nào để mà đi cơ chứ. Nó vẫn đứng đó mặc cho những giọt mưa vẫn rơi trên người nó, “Linh Anh ko phải chị em song sinh của con”, “mày cút đi”, “chính ba nó đã giết ba của con”…những câu nói đó vẫn cứ văng vẳng trong đầu nó. Tại sao lại là nó? Ko phải là ai khác? Lạnh thì rất lạnh nhưng trong tim nó còn đau hơn gấp ngàn lần. Nhưng tại sao bây giờ mẹ nó với nói cho nó biết? Muốn hành hạ nó? Lại còn để cho nó chung sống với đứa em mà nó yêu thương hết mực??? Nó mệt mỏi, nó đau đớn, nó hoang mang lắm. Nó đã ngất trên đường vì lạnh và khóc quá nhiều…