Đọc truyện Tiểu Thư Danh Giá – Chương 36
Quay lại cuộc theo dõi nhé !
Thiên Kỳ mặc áo sơ mi trắng, quần kaki đen . Mái tóc chải chuốt cẩn thận . Trong chiếc xe mui trần trắng muốt, có 1 đôi nam nữ đang đi chơi trong niềm hạnh phúc nồng nàn.
– Mấy ngày nay cũng thật là mệt quá đi ! Đi đi lại lại trong bệnh viện, em cực ghét mùi bệnh viện đó . Cứ vào bệnh viện là ngập mùi thuốc – Bảo Hân nói
– Nếu em không muốn thì nhờ người khác đi . Nhờ Khánh Linh, nhờ Ngọc Linh chẳng hạn . Ngọc Linh là bạn thân của Thảo Thy mà – Thiên Kỳ nói
– Vâng – Bảo Hân đáp
– Mà mình đi đâu vậy anh ? – Bảo Hân hỏi
– Đi ngắm cảnh – Thiên Kỳ đáp
– Ukm – Bảo Hân trả lời
– Đến rồi – Thiên Kỳ dừng xe nói . Đằng sau cả đám chờ hai người họ đi xuống xe rồi mới dừng xe.
Trong ánh chiều tà tà, Thiên Kỳ dắt tay Bảo Hân ngắm cảnh . Một góc của vịnh Hạ Long hiện lên, xa xa phía Tây, ánh chiều tà tà, mặt trời sắp bắt đầu lặn, áng mây chuyển sang màu hồng nhạt . Quả thực đẹp đẽ vô cùng .
– Không có thời gian đi thuyền, đành ngắm một góc vịnh Hạ Long trong ánh hoàng hôn vậy – Thiên Kỳ
– Wow ! Quả thực đẹp quá ! – Bảo Hân thốt lên
100m đằng sau :
– Ối má ơi ! Việt Nam quả thực nhiều cảnh đẹp quá – Khánh Linh ngạc nhiên thốt lên . Chưa về Việt Nam, cô kì thực chỉ biết những thứ sau về việt nam : Cố Đô Huế, Đà Lạt, Đà Nẵng với cái Vịnh Hạ Long này thôi !
– Thấy tao nói đúng chưa . Hôm đó tao đề xuất Việt Nam, bao nhiêu đứa phản đối ? – Nó nói . Việt Nam quê hương nó, đẹp chừng nào !
– Một cảnh chiều tà hoàng hôn ghép với danh lam thắng cảnh thế giới Vịnh Hạ Long, quá đẹp – Hắn nói
– Mình về mấy năm rồi mà chẳng biết – Khánh Anh tiếp lời
– Việt Nam không phải cứ mấy cái danh lam nổi tiếng mới đẹp . Bây giờ, đứng trong một cái cánh đồng lúa chín, cánh diều bay, ngắm hoàng hôn thì vừa yên bình, không phải cứ là thành phố mới đẹp – Nó nói
– Sao cô rành thế ? – Anh Khánh nói
– Ngốc . Tôi sinh ra ý nhầm tôi lớn lên trên mảnh đất này, tuổi thơ và thời thơ ấu của tôi gắn liền với cánh diều bay, tiếng sao thổi, cánh đồng lúa chín . Tôi còn nhớ có những khi đi trên con đường làng, không phải đường bê tông như thế này đâu . Còn đường làng rợp mát đầy bóng cây, còn có những gốc đa, những cây cổ thụ nữa . Ở quê thì hầu như nhà nào cũng nuôi chó, nuôi gà với mèo, còn có ao nuôi cá nữa, có cả vườn . Nhà bà ngoại tôi hồi ấy, có cái vườn rộng lắm . Ông bà trồng toàn cây ăn quả thôi . Mùa xuân, mùa hè, mùa thu với mùa đông lúc nào cũng có quả ăn . Tôi nhớ mấy cây nhãn nhà bà, có dạo tôi còn trèo cây bứt quả ăn . Còn có mấy cây đào cứ mùa xuân ra hoa, hoa đào đẹp lắm . Nó gần giống như hoa anh đào của Nhật Bản nhưng không phải là hoa anh đào đâu nhé ! Không biết thì thôi, tôi nói cho biết . Việt Nam thích nhất là Tết . Có lì xì là có tiền . Tết thì không khí vui kinh lắm . Nhà nào cũng có bánh chưng với bánh giầy hay cây hoa đào, hoa mai không thì một chậu cây quất đầy quả . Thiếu mấy thứ đó thì Tết chẳng còn gì là vui cả . ? – Nó kể một loạt
– Bánh chưng, bánh giầy ? – Cả đám trừ nó đồng thanh
– Bộ chưa ăn bao giờ à ? – Nó hỏi
* Cả đám gật *
– Trời đất thần linh tổ tiên ơi ! Lang Liêu ới Lang Liêu ời ! Người sống Việt Nam không biết hai thứ bánh chưng, bánh giầy . Tôi kể sự tích bánh chưng, bánh giầy sơ sơ cho biết nhé . Bánh chưng, bánh giầy là biểu tượng của ngày Tết Việt Nam . Bánh chưng, bánh giầy do Lang Liêu, 1 trong 29 lang của Vua Hùng Vương….. Cho tôi – Nó chưa nói hết thì bị Khánh Anh cắt lời
– Cho tôi hỏi : Hùng Vương là ai ? – Khánh Anh hỏi
– Bộ anh chưa nghe câu ca dao :
Dù ai đi ngược về xuôi
Nhớ ngày giỗ tổ mùng mười tháng ba à ? – Nó đáp lời
– Thì liên quan gì tới Hùng Vương ?
– Theo dõi vui ha ! – Bảo Hân chống nạnh nói
– Đương nhiên là vui . Mày……úi sao mày….. – Nó hồn nhiên nói, sau khi nhận ra thì……Bảo Hân đang đứng trước mặt, tay chống nạnh.