Đọc truyện Tiểu Thư Danh Giá – Chương 20.
Nó tỉnh dậy sau cơn mê của thuốc mê . Chẳng buồn liếc mắt xung quanh vì biết đây là một vụ bắt cóc . Chỉ tập trung tháo sợi dây trói tay đằng sau ra . Liếc mắt xem xét địa hình căn nhà , nó thấy Linh cũng đã tỉnh rồi , đang dựa lưng trên ghế . Chẳng gọi , nó tiếp tục gỡ đám dây thừng trói tay ra . Gỡ xong lại đến chân . Lúc này Khánh Linh mới cất lời tựa buồn thẳm :
Trong đám bắt cóc…có Thảo Thy
Thảo Thy á ? Tưởng con bé đang đi du học bên Nga – Nó giật mình trước câu nói của cô bạn
Không biết . Nhưng về rồi . Tránh được mấy cú của mình thì chắc chỉ có nó thôi chứ không còn ai ngoài tụi mày – Khánh Linh lắc đầu nói
Nếu là Thảo Thy thì chắc cũng biết việc bọn mình sẽ gỡ được đám dây này ra . Nhưng nếu gỡ ra rồi thì còn gì . Thảo Thy nó cũng biết bọn mình có võ mà – Nó khó hiểu
Chịu . Hay…Trốn đi . Mình không muốn đụng mặt nó chút nào – Khánh Linh lại lắc đầu nói
Ừ – Nó nói
Sờ tay bên bức tường nâu , lướt nhẹ đôi tay trắng nõn nà xuống bên dưới . Khi không xuống được nữa thì chân . Phang thẳng chân vào đó . Một lỗ hổng hiện ra . Bên ngoài đằng sau không có ai canh . Đám cỏ dại xanh . Cách đó khoảng 200m là xe của nó với Linh để hiên ngang làm nó với Linh càng chắc chắn người bắt cóc có…Thảo Thy . Vốn biết con bé Phạm Trần Thảo Thy này là giả tảo bên ngoài , ngoài mặt khác trong lòng nhưng nó ( Phạm Trần Thảo Thy ) vẫn có sự ngây thơ của nó ( Phạm Trần Thảo Thy ) mà chẳng qua là do cái vỏ bọc của nó . Hai vỏ bọc . 1 cái để dối lừa mọi người 1 cách hoàn hảo rằng nó rất yêu thương mọi người , 1 cái còn lại là vỏ bọc tâm địa xấu xa mà nó vẫn luôn tự mình lừa dối bản thân cũng bởi vì nó ghét tụi nó ( Phương Linh , Khánh Linh , Hân , Yến ) Còn tâm địa trong lòng thực chất của nó thì 4 người cũng chịu . Biết được điều này cũng chỉ vì một lần vô tình đọc được nhật ký của nó cất trong tủ sau khi đi du học bên Nga . Rất nhiều nhiều dòng cảm xúc của nó . Ví dụ như :
Hôm nay ngày xxx tháng xx năm xxxx mình đã thấy một bạn nữ tên là xxx bắt nạt một bạn nữ nào đó tên là xxx . Nhìn cực kì thương bạn . Nhưng cuối cùng mình vẫn quay đi nhưng thấy trong lòng kì sao á . Chẳng hiểu nổi mình nữa
Dòng cảm xúc sau này cũng như thế hay đại loại là mấy câu xin lỗi viết tay về lần đánh một bạn nào đó , …..
Nếu không đọc 5 cuốn nhật ký đó chắc tới cuối đời tụi nó vẫn không biết tính cách thật của nó mất . Vừa ngước mắt lên , đã thấy mình leo lên xe tự lúc nào . Thở dài một cái , quay xe về .
Trong khi đó tại Công Viên Fly ( Từ lúc Nó với Linh bị nhốt nhé )
Nghĩ Hân , Yến là ai . Cho tụi nó lạc đường luôn . Hai người đi ra chẳng thấy xe của Khánh Linh với nó đâu thì thở dài . Hai người này thế nào mà lại bị bắt chứ . Đúng lúc 5 người tụi hắn ( Có Ngọc Băng ) đi tới không nhanh không chậm 4 trong ba đều hỏi ( Khánh Anh , Ngọc Băng , Thiên Kỳ , Ngọc Nam lý do tự biết )
Khánh Linh/Phương Linh/Khánh Linh với Phương Linh đâu rồi ? – Cả bọn vô tình nói cùng một lúc
Bắt cóc rồi – Hân nói
Yên tâm , chắc biết đường về ấy mà – Yến bồi thêm
Ừ , đương nhiên biết – Giọng Khánh Linh từ trong xe vang lên
Về thôi – Nó nói
Ừ – Đt rồi tất cả ai về nhà nấy
( Vụ bắt cóc này có vẻ hơi chán nhỉ ??? Ai nghĩ giống mình ??? Hơi bí ý tưởng vì một phần muốn nó mới không như mấy vụ của mấy truyện khác nên thành ra thế này !!!
– _ – )