Tiểu Thư Đanh Đá

Chương 27:Tỉnh Lại Đi,Em Nhớ Anh.


Bạn đang đọc Tiểu Thư Đanh Đá: Chương 27:Tỉnh Lại Đi,Em Nhớ Anh.

Bệnh viện……….
-Bác sĩ,mau cấp cứu cho anh ta nhanh lên. Nếu anh ấy chết,tôi bắt ông đi theo.- nó hừ lạnh,ánh mắt như muôn ăn tươi nuốt sống ông bác sĩ.
-Vâng….. vâng….- ông bác sĩ nói rồi chạy vào phòng mổ để chuẩn bị phẫu thuật lấy viên đạn ra.
1 tiếng…….
.
.
.
2 tiếng
.
.
.
3 tiếng
.
.
.
Ting….
Tiếng đèn phòng cấp cứu vụt tắt, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra

-Thưa tiểu thư,cậu Huy đã qua cơn nguy hiểm nhưng bây giờ vẫn đang trong tình trạng hôn mê,cậu ấy có tỉnh lại không chỉ còn cách phụ thuộc ở mình thôi.- Bác sĩ cúi đầu rồi rời đi.
Nó lê từng bước nặng nhọc vào căn phòng màu trắng, đẩy cửa bước vào thì đã nghe mùi thuốc sát trùng sộc lên mũi.
-Huy,anh mau tỉnh cho tôi. Anh mà không tỉnh tôi giết chết anh.- nó gằn giọng hy vọng hắn sẽ như lúc trước là ngồi bật dậy.
-…………….-không có lấy một lời hồi âm.
-Mau tỉnh lại tên điên,khùng,tửng ,biến thái… – nếu là trước đó hắn sẽ ngồi bật dậy và làm ột tràng.
-…………….- vẫn không có tiếng trả lời.
-Mau tỉnh lại đi,muốn gì cũng được. Anh mau tỉnh lại đi.- hai mắt nó bắt đầu nhòe dần đi rồi…..
1 giọt
.
.
.
2 giọt
.
.
.
3 giọt
.

.
.
…………….
Sau khi nghe được tin,bốn người con lại là Ngọc,Hưng,Duy,Linh lập tức chạy đến bệnh viện.
-Cậu ta sao rồi Hân?- Ngọc vừa mở cửa chạy vào hỏi nó.
-Hân,đừng khóc nữa.- Linh ngồi xuống bên cạnh dỗ dành nó.
-Bác sĩ nói,anh ấy có tỉnh lại hay không thì tùy thuộc vào anh ấy. Nếu không anh ấy sẽ sống cuộc sống thực vật.
Mọi người đêu yên lặng nhìn nó,suốt bao nhiêu năm nay, nó vẫn không thay đổi. Con người với lớp vỏ bọc mạnh mẽ và lạnh lùng,nhưng ẩn sâu trong con người đó chất chứa một trái tim mền yếu và yếu đuối. Năm đó,người nó yêu bị sát hại nên mới có vỏ bọc ngày hôm nay,nếu không,nó chỉ là một cô bé hồn nhiên và đáng yêu,ấm áp và hiền lương. Không như bây giờ, lạnh lùng và tàn nhẫn,Hân của mười mấy năm về trước đâu rồi.
2 năm sau………..
Bệnh viện thành phố………..
-Cô gái ấy lại đến kià! Quả thật là một cô gái đáng yêu.- một chị y tá khẽ nói.
-Ừm.
_______________
-Huy,em tới rồi.- Nó khẽ cười, không phải nụ cười lạnh lùng mà thay vào đó là một nụ cười thiên thần mà đã ngủ sâu mười mấy năm.
Phong cách của nó cũng thay đổi. Mái tóc đỏ hung được thay vào đó là một màu tím dịu dàng. Hôm nay nó diện một chiếc váy màu xanh dương nhạt,màu hắn yêu thích. Và mang một đôi giày cao gót cùng màu nữa. Hắn nói,rất thích cùng nó nằm trên cỏ ngắm những đám mây trôi có đủ hình dạng.
-Anh à,anh nói rằng muốn ngắm sao,mây trên trời mà. Sao bây giờ anh còn chưa tỉnh.- mắt nó lần nữa lại nhoè đi.
-……………….-
-Huy à,tỉnh lại đi mà. Em rất nhớ anh. – một giọt nước nóng hổi lăn trên đôi gò mà trắng hồng kia.
-Đừng…….đừng…. khóc…..- một bàn tay to lớn khẽ vuốt nhẹ những giọt nước mắt kia.
-Anh chịu tỉnh rồi.- nó nhào đến ôm chầm lấy anh.
-Anh nhớ em. – hắn luồn tay vào mái tóc của nó,mùi hương này. Hắn rất nhớ nó.
-Em cũng vậy,em nhớ anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.