Tiểu Thư Đanh Đá

Chương hap 12+13 : Paris, Here We Come!


Bạn đang đọc Tiểu Thư Đanh Đá: Chương hap 12+13 : Paris, Here We Come!

-Các bạn!!! Chúng ta đã có kết quả rồi. Couple được yêu thích nhất là……….HÂN VÀ HUY của lớp 12A1!!!!! – Ông MC hét ầm vào micro và cả trường cũng hét theo.
Nó và hắn thì tạm thời đơ ạ, khuôn mặt lanh tanh của nó bây giờ chuyển qua hồng hồng rồi lại bay sang đỏ! What The Heo? Nó và tên đó là couple được yêu thích nhất sao? Có lộn không trời!!!
-Hahaha!!!! Chúc mừng mày nha con bạn!!! – Con Ngọc đứng khuất trong sân khấu vừa nói vỗ vai nó cười.
-Con đean này, cười cái gì mà cười! Muốn chết hả? – nó nắm tay thành nắm đấm dúi xuống đầu nhỏ.
-Hot girl gì như bà chằn vậy? Có phải học sinh trong trường chọn lộn không? – hắn đứng kế bên mỉa mai.
-Kệ tôi, con mắt của học sinh có vấn đề mới chọn tên khỉ cậu làm King đó! – nó cầm tách trà nhâm nhi nói với hắn.( Au: Ối giời, trong cánh gà có trà uống vậy? )
-Cô….cô!!!! – hắn tức nói không nên lời.
-Sao? Tôi nói đúng rồi nghẹn họng như cá mắc xương hả!!!! – nó đứng cười một cái tướng rất chi là đẹp.
Xong chương trình lớp nó tập trung lại, cô chủ nhiệm nói với tụi nó:
-Các em làm tốt lắm, cô rất tự hào về các em! Cô sẽ thưởng cho các em bằng cách đi du lịch dài hạn ở Ý ,đi tầm cỡ một hai tháng đó! ( nổ banh cái trái đất)- bà cô làm ột tràng!!!
-Yeah hú!!!!!! – tiếng là của cả lớp (Au: trừ sáu anh chị kia )
-Các em về nhà soạn đồ nhé ,ngày mai chúng ta sẽ tập trung ở sân bay Tân Sơn Nhất, năm giờ nhé các em! – bà cô và cả lớp cười trong sự ghen tị của hai lớp kia.
Rồi sau đó tụi nó làm nguyên một tràng, bay về nhà, soạn quần áo và ngủ một mạch cho tới khi tới giờ ra sân bay. Hôm nay nó diện quần áo đơn giản và giống như thiên thần,nó diện một chiếc đầm hồng phấn ngắn đến đầu gối, khoác một chiếc áo lông trắng,mang một chiếc vớ da trắng và một đôi giày búp bê. Mái tóc nhuộm nâu uốn nhẹ phần đuôi thả ra tự nhiên.Ngọc thì mặc chiếc áo phông trắng bỏ vào quần short jean,mái tóc đen cột đuôi ngựa,mang giày thể thao khỏe khoắn. Linh thì kín đáo hơn nhưng không kém phần quyến rũ , áo tay dài màu đen kết hợp với quần bó dài đen nốt và đôi giày thể thao Vans.
Cả lớp và bọn hắn nghệch mặt ra như những đứa trẻ nhìn thấy đồ chơi vậy! Nó lăn xăn đến trước mặt hắn, ve vẩy bàn tay trước mặt hắn:
-Tôi đẹp lắm sao nhìn hoài vậy?
-Xời! Cô là vịt xấu xí chứ đẹp gì! – hắn trêu nó.
-Ờ!!!- nó nói với giọng buồn hiu! Bởi nó hình như có tình cảm với hắn rồi, không biết từ khi nào nữa. Hắn nói nó xấu nên nó hơi nhói một chút.
Hắn thì thấy nó là lạ, sao nó không giống như thường ngày, nó sẽ bay đến và đánh hắn túi bụi mà hôm nay…… nó buồn hiu và quay mặt đi!
-Mày sao vậy Hân? – Ngọc vỗ vỗ mặt nó!
-Ờ! Tao không sao đâu ,đi thôi! – nó cười lên.
Điện thoại nó bỗng reng lên:
(Nhói – TyTy Na, CT Bắp)
Ta đang loạn trong từ nhớ , nhớ đứng đầu câu.Đủ hiểu chữ nhớ trong ta quá nặng vì giờ chẳng biết người ở đâu.Yêu thương thì vẫn thế chỉ biết giờ người chẳng cạnh ta.Dù có thét bao nhiêu đi nữa chỉ có 1 mình cũng lạnh ha.Ngốc ừ ta ngốc , xa thôi mà có mất người đâu.Nơi đây tôi nằm vật vã đợi khi người về chớ cười nhau.Vì khi lỡ say trong men tình ta đâu còn là ta.Nhiều lúc mất kiểm soát buộc miệng vài câu làm người đau và…Có phải là ta quá yêu , quá thích được nuông chiều.Và có phải lòng tin liêu xiêu nên lần cãi nhau là không thiếu.Khóc đi , người khóc tiếp đi.Khá nhiều lần vì ta vô cảm người không chịu được người muốn bước đi.Mãi trong thân tâm tiếng yêu đập mạnh trong lồng ngực.Rồi cứ thế lại về tìm nhau để vết thương kia k còn đau nhức.Cứ nhắc lại làm gì nhỉ?.Chỉ khiến nhớ thêm thôi.Nhưng chắc chắn vẫn tồn tại 1 tình yêu nhỏ trong tim tôi.A đi về nơi khác,buông đôi tay vì mưa.Chẳng thể nào trở về vì ai đã không còn giữ nguyên bao nhiêu lời hứa.Chợt cơn gió bay cuốn giấc mơ ban đầu cuốn yêu thương.Về đâu nhói thôi và lòng này chợt nhói thôi mà e biết k a đau thật nhiều.
A đi về nơi khác,buông đôi tay vì mưa.Chẳng thể nào trở về vì ai đã không còn giữ nguyên bao nhiêu lời hứa.Chợt cơn gió bay cuốn giấc mơ ban đầu cuốn yêu thương về đâu.Nhói thôi mà lòng này chợt nhói thôi mà e biết k a đau thật nhiều.

Đợi , trong 3 tháng ta đợi người.Đợi tình yêu như lúc xưa đợi nụ cười đó sẽ thật tươi.Đến khi nào mới được thấy ánh sáng ngọt ngào của bình minh.Đến khi nào mới cảm giác được hơi ấm hạnh phúc trong lòng mình.Là khi ta thấy được niềm vui trong cái ôm thật ấm áp.Là khi ta thấy cử chỉ yêu thương không phải startus trong lúc chat.Em biết đã bao lần,ta chờ đợi nhau. Nhưng quý là khi ta biết tin tưởng chẳng để tình yêu kia úa màu.Em thích màu đỏ , màu của tình yêu.Màu sắc của sự giận dữ chắc anh đã thấy nên thôi khỏi nói nhiều.Anh thích màu xanh của núi rừng , màu của ước mơ.Là màu của sự sống , màu của yêu thương luôn rộng mở.Nhưng có lẽ ông trời đang muốn tạo nhiều thử thách cho chúng ta.Vượt qua thời gian vượt qua giận hờn để thấy được nhau là tất cả.Yêu là phải luôn tin , yêu không được toan tính.Luôn phải yêu hết mình và những lúc buồn không nghĩ linh tinh.
A đi về nơi khác,buông đôi tay vì mưa.Chẳng thể nào trở về vì ai đã không còn giữ nguyên bao nhiêu lời hứa.Chợt cơn gió bay cuốn giấc mơ ban đầu cuốn yêu thương về đâu.Nhói thôi mà lòng này chợt nhói thôi mà e biết k a đau thật nhiều.(x2)
Anh nói k thích rap nên có bao giờ bắt anh nghe đâu.Đam mê ăn tận lên não những lúc em buồn anh làm sao thấu.Chỉ là thả lời ca , chỉ là gieo cảm xúc.Chỉ viết thay nhật kí những lúc em buồn hay hạnh phúc.Có đôi lúc anh ích kỉ , chỉ nghĩ cho bản thân thôi.Em đây cũng vậy những chuyện như thế cũng đã qua rồi.Xa thì yêu xa rồi chờ đợi nhau.Cũng chỉ là 3 tháng ngắn ngủi phút chốc rồi lại tìm nhau.
________________________
-Alo? – nó cất chất giọng buồn.
-CON KIA! MÀY VỚI HAI CON BẠN ĐI ĐÂU RỒI?SAO CÒN CHƯA LÀM ĐỒ ĂN SÁNG CHO TAO!!!! – ông anh hai nó hét vào điện thoại.
-A…..quên! Tụi tui đi chơi với trường rồi, đi hơi lâu nên ông canh nhà giùm tụi tui, nếu muốn ăn thì ra ngoài hoặc tự lăn vào bếp nhá!!! Bái bai!!! – nó làm cho anh một tràng cúp khônh để ổng nói lời nào nữa.
Rồi cả lớp tụi nó lên máy bay, bà cô dõng dạc nói:
-Các em vì đây là máy bay nhà bạn Hân nên các em nhớ đừng phá nha.
-Woa!!!! – cả lớp ngạc nhiên về gia thế nhà nó!
Ngồi một lúc, nhân viên phục vụ đi đến và để thức ăn lên cái bàn mỗi đứa. Món ăn sáng hôm nay là Bò bít tết, trứng, sữa và một ít salad được bày trên một chiếc dĩa sứ cổ điển theo kiểu hoàng gia. Ngồi hơn một ngày tụi nó mới tới Ý. Sau khi xuống sân bay ,lúc đó là có bình minh, nó đứng trước ánh mặt trời ấm áp, thở ra những làn khói trắng,có những bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi và dừng lại trên mái tóc nó, ai cũng nhìn nó như một thiên thần, sau vài minute thì mới tỉnh lại và về khách sạn. Một chiếc Limo trắng chạy đến trước mặt cả lớp, lớp nó và cả sân bay trố mắt ra nhìn. Rồi một người thanh niên đi xuống, ôi đẹp trai!!!
-Chào ba cô mới về ạ! – anh ta cúi đầu chào nó và hai nhỏ kia!
-A..anh Rain!- nó la lên chạy lên ôm anh ta.
Cả lớp được một phen rớt càm, hắn thì khuôn mặt tối sầm lại, đầu thì bốc khói như lò bánh vậy!
-Tiểu thư à, người đừng làm như vậy! Mất công bị thấy thì ông chủ sẽ cho tôi đi luôn đấy.- anh ta cười cười nói.
-À, em quên! -nó đưa tay lên vò mái tóc.
________________

Yo, okay sexy
Na hoksi molla gyeonggohaneunde (jaldeureo)
Jigeum wiheomhae (so dangerous)
Jakku nareul jageukhajima nado nal molla
Sumi jakku meonneunda
Niga nal hyanghae georeo-onda

Nareul bomyeo unneunda
Neodo naege kkeullineunji
Nunapi da kamkamhae
Niga ttureojyeora chyeodabol ttaen
Gwitga-e gakkawojin sumsori
Nal michige mandeuneun neoingeol
Amudo neol mot boge pume gamchugo sipeo
Neol norineun siseondeul nae ane ireonan (geosen soyongdori)
Geomeun geurimja nae ane kkaeeona
Neol bon du nune bulkkochi twinda
Geunyeo gyeoteseo modu da mulleona
Ijen jogeumssik sanawojinda
Na eureureong eureureong eureureong dae
Na eureureong eureureong eureureong dae
Na eureureong eureureong eureureong dae
Neo mollaseoji aneumyeon dachyeodo molla
Nal-i seon nunbitgwa beildeuthan ginjanggam
Jigeum tamsaek jungiya neoui juwireul babe (oh)
Neon geunyang geudaero isseo
Namaneul barabomyeonseo
Jeoldae neol bonaeji ana dugo bwa babe
Heurin gonggansogeseo seonmyeonghage binnaneun

Neol norineun siseondeul nae ane ullineun (gyeongbo ullimsori)
Geomeun geurimja nae ane kkaeeona
Neol bon du nune bulkkochi twinda
Geunyeo gyeoteseo modu da mulleona
Ijen jogeumssik sanawojinda
Na eureureong eureureong eureureong dae
Na eureureong eureureong eureureong dae
Na eureureong eureureong eureureong dae
Neo mollaseoji aneumyeon dachyeodo molla
E-X-O
Tto dareun neukdaedeuri bolsera
Neomuna wanbyeokhan nae yeojara
Pumsogen budeureopge neoreul ango
Neomaneul wihaeseo naneun nampokhaejigo
Gyeolgugen ganghan jaga eokke dwen miin
Jariga eopseunikka geunyang doraga (I win)
Ganeungseong jeroya dareunikka geuman bwa
Geunyeoreul neombondamyeon nareul meonjeo neomeobwa
Uri malgon hanadulssik jiwobeorija
~Neohago naman yeogi nama meomchwojin deusi (wo)
Geomeun geurimja nae ane kkaeeona
Neol bon du nune bulkkochi twinda
Geunyeo gyeoteseo modu da mulleona
Ijen jogeumssik sanawojinda
Na eureureong eureureong eureureong dae
Na eureureong eureureong eureureong dae
Na eureureong eureureong eureureong dae

Neo mollaseoji aneumyeon dachyeodo molla
Na eureureong eureureong eureureong dae
Na eureureong eureureong eureureong dae
Na eureureong eureureong eureureong dae
Neo mollaseoji aneumyeon dachyeodo molla

(Growl – Exo)
-Anhongxeo!!!!! – nó nhấc máy.
-Con gái, con đang ở Ý phải không? Nghe anh con nói là con đi du lịch với trường ở Ý. Ta đã nhờ Rain đến đón cả lớp tụi con đấy. Khỏi thuê khách sạn chi phiền phức, về nhà chúng ta nhá còn dư phòng nhiều lắm.- mẹ nó làm cho nguyên một tràng rồi cúp.
Nó chưa kịp nói thì bà đã cúp rồi, nó đành chiều theo ý umma nó, nếu mà umma nó mà giận thì khó mà dỗ lắm (Y con nít vậy đó). Nó đi tới thì thầm vào tai bà cô chủ nhiệm rồi bà cô nói:
-Các em lên chiếc xe trước mặt về nhà bạn Hân, vì đây là nơi bố mẹ bạn ở nên chúng ta khỏi thuê khách sạn.
-Cô à, nhà bạn Hân có đủ cho chúng ta ở không, em sợ nó quá nhỏ thôi! – nhỏ nào đó ghét nó lên tiếng.
-Đi rồi sẽ biết! – Ngọc hất mặt.
Rồi cả lớp vào xe về nhà nó. Trên xe đầy đủ tất cả: máy lạnh, tivi, nhà vệ sinh, bếp, …( chém bay đầu) ,bọn hắn không ngờ gia thế tụi nó lại lớn như vậy còn giấu thân phận nữa chứ. Đến một căn biệt thự à không một toà lâu đài, căn biệt thự nhà nó to nhưng trang trí rất đơn giản chứ không cầu kì. Ngôi biệt thự có màu xanh nhạt mát mẻ, ai cũng trố mắt ra nhìn rớt cả cái hàm. Rồi đi vào trong, sân được trồng cỏ xanh mướt cả khu vườn, ở đằng xa có một ngôi nhà màu hồng xinh xắn ,ở trên có cái bảng đề chữ Bobby. Có một chú chó Alaska màu đen xám trắng chạy tới, chú chó rất to và có một bộ lông dày và mượt. Nó thấy Bobby liền chạy tới ôm lấy chú.
Đi vào trong là một căn nhà lớn ,cửa làm bằng kính cường lực có tấm rèm màu đỏ sậm ấm cúng che lại theo phong cách cổ điển của hoàng gia, bỗng có tiếng nói dịu dàng và ấm áp vang lên:
-Chào mừng mấy đứa đến nhà của ta, hãy tự nhiên như ở nhà nhé. Còn các con nữa Lyn,Min và Shyn qua đây nào. – một người phụ nữ trạc tuổi trung niên nhưng trông rất trẻ, bà có làn da trắng, dáng người thanh lịch. Bà một một chiếc sườn xám màu đỏ và khoác ngoài chiếc áo lông màu xám. Người phụ nữ đó là umma của nó.
-Vâng! – nó và hai đứa kia đồng thanh. Cả lớp và bọn hắn ngơ ngác như con nai vàng khi thấy mẹ nó là vô vô vô cùng trẻ, có con sớm hay sao nhỉ.
-Dì ơi! Cho cháu hỏi một chút được không ạ? – một hs
-Được chứ, cháu cứ hỏi đi. – bà cười hiền hậu.
-Dì thật ra bao nhiêu tuổi ạ?
-Sao em vô phép vậy! À tôi xin lỗi chị, còn bé nó còn nhỏ! – bà cô cốc vào đầu nhỏ hs kia.
-Không sao, ta bốn mươi lăm tuổi nhé! – bà chạy đến lôi nó và hai đứa kia vào.
Và thế là, ngơ ngác tập hai. Ôi, bốn mươi lăm tuổi trẻ thế sao?
Về phiá chỗ tụi nó, hai nhỏ kia vào dọn hành lí. Nó ra sân sau, có một khu rừng nhân tạo và một cái hồ nước. Nó đứng đó, nó nhẹ nhàng nói:
-Em tới rồi đây! Quang.
Đây là nơi mà Quang nói yêu nó, là nơi nó mở lòng để thử yêu một lần. Nó bỗng ngồi xuống, bó gối và …những giọt nước tựa hạt sương chảy dài trên khuôn mặt nõn nà của nó. Nó cảm thấy một hơi thở nóng rực rồi nó thấy cả người nó tựa vào một bờ vai rắn chắc, nó có cảm giác yên bình rồi nó chìm vào giấc ngủ. Người con trai kia thì thầm:
-Anh sẽ bên cạnh em ,anh yêu em Hân à.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.