Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 87: Liên tục thất bại


Đọc truyện Tiểu Thư Cưới Vợ – Chương 87: Liên tục thất bại

Bữa cơm này thật sự vô cùng thống khổ, Vân Phi Vũ buông muỗng, ngẩng đầu lại phát hiện người nọ vẫn đang chăm chú nhìn mình như trước, y không khỏi run rẩy khóe miệng, quay đầu sang một bên.

“Đừng nhúc nhích!” Thanh âm trầm thấp mang chút ái muội, quyến rũ khiến người khác thần trí bất an.

Nâng cằm thiếu niên, mạnh mẽ quay đầu y, lấy khăn lụa trong người lau đi bằng chứng hấp dẫn mình phạm tội, nhân tiện cũng lau đôi môi đỏ mọng của thiếu niên, đầu ngón tay lại truyền tới cảm xúc mềm mại câu dẫn tâm thần.

Vân Phi Vũ mạnh mẽ đẩy tay hắn, ‘tạch’ một tiếng đứng lên, gương mặt đỏ bừng, không biết y đang tức giận hay xấu hổ, hướng hắn quát to: “Rốt cuộc huynh là ai? Vì cái gì lại làm cái việc này với ta … làm chuyện khiến người ta khó tiếp nhận như vậy?”

Cảm xúc trên tay đột ngột biến mất, Tư Vũ Thánh không khỏi có chút buồn bã thất vọng, ngẩng đầu nhìn ánh mắt đề phòng của thiếu niên, cười khanh khách: “Đệ cảm thấy ta là ai? Nếu ta là kẻ khả nghi, vậy đệ nghĩ rằng Hoàng hộ pháp sẽ dẫn ta tới dạy dỗ đệ sao? Về phần chuyện ta mới làm khi nãy…”

Sóng mắt thay đổi, lưu quang phiêu đãng, trong chớp mắt, gương mặt hắn hiện lộ nụ cười hồn nhiên trong sáng: “Bởi vì phản ứng của đệ rất thú vị, vậy nên ta mới muốn chọc phá một chút thôi. Đệ sẽ không thực sự giận ta chứ, đúng không?”

Nụ cười này không giống lúc nãy, xinh đẹp tới cực điểm, hiện tại y đã bị nụ cười tựa như thiên tiên này hút hồn, cảm giác thực thân thiết.


Vân Phi Vũ do dự một lát, cuối cùng vẫn ngồi trở lại trên ghế, nghiêm giọng nói: “Về sau đừng đùa giỡn như vậy, dù sao nơi này cũng là tổng đàn của ma giáo, huynh và ta đều là nam nhân, bị người khác thấy sẽ tránh không được tin đồn. Nếu những tin đồn này rơi vào tai vị giáo chủ kia, chỉ sợ chúng ta sẽ bị phạt.”

“Vì cái gì? Vì sao đệ lại cho rằng giáo chủ biết chuyện sẽ xử phạt chúng ta?”

Tư Vũ Thánh vô cùng tò mò, híp mắt, cực độ yêu mị, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu. Vân Phi Vũ càng ngày càng không hiểu người này, chỉ cảm thấy hắn thay đổi thất thường khiến người ta không thể đoán trước.

“Bởi vì vị giáo chủ kia nhất định rất nghiêm khắc.” Vân Phi Vũ chớp mắt.

“Đệ chưa nói thật nha, Tiểu Phi Vũ!” người nọ đột nhiên kề sát, vẻ mặt đắc ý: “Kỳ thật đệ cảm thấy quan hệ của ta và vị giáo chủ kia không hề bình thường, nếu để hắn biết chuyện chúng ta vừa làm, chỉ sợ hắn sẽ thẹn quá thành giận mà gây bất lợi cho chúng ta, đúng hay không?”

Tim đập mạnh hơn một chút, Vân Phi Vũ không thể tưởng tượng nổi mà nhìn người trước mắt, chậm rãi lên tiếng: “Huynh đã biết như vậy còn hỏi ta làm gì?”

Tư Vũ Thánh dựa vào lưng ghế, tùy ý vân vê sợi tóc trước ngực, khẽ cười nói: “Kỳ thực ta có chút tò mò, làm thế nào đệ lại có thể đoán ra thân phận của ta? Ta nhớ rõ vẫn chưa nói gì với đệ nha!”


Vân Phi Vũ cúi đầu, bất an nắm chặt hai tay, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói ra lí do: “Bởi vì huynh rất xinh đẹp, hơn nữa Hoàng đại ca lại kêu huynh là Tư Đồ công tử, huynh cũng nói mình ở nơi này đã lâu, đối với nơi này hết thảy quen thuộc, cho nên ta đoán chắc thân phận của huynh……”

Y đột nhiên ngẩng mặt, mang theo tia áy náy: “Thực xin lỗi, kỳ thực ta chỉ đoán mò, không chừng huynh có thân phận bí ẩn khác, đúng không? Huynh đừng để ý, là tại ta nói hưu nói vượn.”

Tư Vũ Thánh lẳng lặng nhìn y, đột nhiên cười phá lên khiến Vân Phi Vũ càng không biết làm sao, ngây ngốc nhìn hắn.

“Dường như hôm nay mình luôn tươi cười.” Thời điểm trong lòng vừa nghĩ tới điều đó, hắn đã vươn tay, ngả ngớn nâng cằm thiếu niên, khóe miệng gợi lên tươi cười dụ dỗ: “Đệ đoán đúng lắm, ta chính là thị sủng của vị đại nhân kia. Kỳ thực ta cảm thấy thân phận này cũng không tồi, ăn ngon mặc tốt, không có gì không ổn, chẳng qua…” hắn khẽ vuốt ve gò má phấn nộn của thiếu niên, đảo mắt một cái, trên mặt đã là một mảnh ai oán: “Gần đây người ta không được sủng ái, cho nên mới bị điều tới nơi này. Tiểu Phi Vũ, đệ tới an ủi người ta đi.”

Người này quả thật biến đổi quá nhanh. Cảm nhận được đôi tay kia dao động trên má, căn bản không có ý định rời đi, trên trán Vân Phi Vũ treo đầy hắc tuyến, không khỏi nghĩ thầm: “Người như thế nên gọi là gì đây? Thành thục? Da mặt dày? Hồ ly ***?”

Nhẹ nhàng lùi về phía sau, né tránh đôi bàn tay kia, Vân Phi Vũ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Từ Đồ… Không phải, Diệu, cơm đã ăn xong rồi, chúng ta bắt đầu học tập đi.”


“Hừ!” Tư Vũ Thánh bất mãn mím môi, thầm nghĩ: “Tiểu tử này ngốc nghếch, hay là giỏi che dấu? Ta đã bày ra bộ dạng câu dẫn quyến rũ như vậy mà y vẫn không chịu động tâm?”

Tư Vũ Thánh không khỏi trừng mắt nhìn thiếu niên, muốn thấy rõ ngọn nguồn, nhưng thấy vẻ mặt thiếu niên không được tự nhiên, hắn mới âm thầm thở dài, quả nhiên mình quá nóng vội. Một lòng muốn cướp đi trái tim của thiếu niên từ tay tên tiểu tử họ Vân, nghĩ rằng bằng vào dung mạo cùng thủ đoạn của mình thì việc này dễ như trở bàn tay, lại không dự đoán được người trước mắt khó tấn công tới vậy. Đối với dung mạo của mình, y chỉ đơn thuần thưởng thức, đối với hành động câu dẫn của mình lại tỏ ra thờ ơ. Điều này không khỏi khiến hắn căm tức vạn phần.

Tuy rằng biết nóng vội không ăn hết được đậu hủ*, nhưng không biết khi nào tên tiểu tử họ Vân kia sẽ tìm tới, thời gian cấp bách, hắn không khỏi có chút thấp thỏm, hơn nữa chính mình lại liên tục thất bại trước mặt thiếu niên, loại thể nghiệm chưa từng có này khiến hắn bực bội, đồng thời cũng sinh ra cảm giác muốn chinh phục nó.

(Nóng vội ăn không hết đậu hủ: Ý nói nóng vội sẽ khiến ta mất nhiều hơn được)

Để ý tâm trạng của bản thân, hắn cũng biết không thể nóng vội, phải bốc thuốc đúng bệnh, chậm rãi tấn công. Vạch sẵn kế hoạch trong đầu, Tư Vũ Thánh hít một hơi thật dài, ý chí kiên định ép bản thân nhất định phải tươi cười.

Thấy thiếu niên thu dọn chén đĩa, nhẹ nhàng giữ chặt tay y: “Không cần phải làm những việc này, tự nhiên sẽ có hạ nhân tới thu dọn. Chúng ta tới hoa viên tản bộ thôi, thuận tiện ta sẽ nói cho đệ một ít thói quen thường ngày của giáo chủ.”

Thu thập chén đĩa chỉ là cái cớ, kỳ thực là do ánh mắt theo dõi của người này khiến y sợ hãi, cuồng nhiệt lại bướng bỉnh bá đạo, không khỏi khiến y nhớ tới ánh mắt luôn hướng về mình của người nọ, tràn ngập cảm giác muốn chiếm giữ, thật giống như mình là vật sở hữu của bọn hắn, khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái. Bởi vậy y rất muốn chạy trốn khỏi đám người nguy hiểm này.


Nghe thấy những lời Tư Vũ Thánh vừa nói, Vân Phi Vũ mới chậm rãi tỉnh lại từ những suy nghĩ của mình, y dừng tay, bắt đầu hồi tưởng: “Vừa rồi mình muốn trốn sao? Trốn khỏi người trước mắt? Nhưng vì cái gì?”

Mê muội nhìn người trước mắt, đến khi thấy nụ cười sáng lạn trên gương mặt hắn, cùng đôi mắt ngập tràn tiếu ý, y lập tức hoài nghi có phải mới nãy mình hoa mắt hay không. Nếu không tại sao lại nhìn ra trong ánh mắt của hắn ngập tràn cảm giác chiếm đoạt?

“Không đúng không đúng, hắn là thị sủng của vị giáo chủ thần bí kia, cho dù hiện tại thất sủng tới mức nào cũng vẫn là người của kẻ khác, sao có thể lộ ra ánh mắt đó với ta. Nhất định là do ta hoa mắt, đúng vậy, nhất định là hoa mắt rồi.” Vân Phi Vũ thầm hạ kết luận, đem tâm trạng căng như dây cung nhét lại trong bụng.

“Sao nào? Đệ không muốn ra ngoài? Vậy chúng ta ở trong này nói chuyện cũng không sao.”

Thấy y bất động, lại không nói lời nào, Tư Vũ Thánh cũng không ép buộc, đang muốn xoay người đi sang một bên lại bị Vân Phi Vũ giữ chặt: “Không phải, vừa rồi ta chỉ suy nghĩ một số chuyện. Tốt lắm, chúng ta vẫn nên ra ngoài thôi, cảnh trí bên ngoài rất đẹp, không khí trong lành, như vậy có học gì cũng dễ tiếp thu.”

“Uhm, được rồi.” Tư Vũ Thánh nhìn y, cũng không muốn truy cứu tới cùng, chính là vô cùng tự nhiên kéo tay y bước ra ngoài. Vẻ mặt Vân Phi Vũ cổ quái nhìn phía sau lưng hắn, cuối cùng cũng cố gắng không lui về.

Tuy rằng đi ở phía trước nhưng Tư Vũ Thánh vẫn nắm rõ biểu hiện của thiếu niên.

Đúng vậy, đây chính là kết quả mà hắn mong muốn. Tâm tư thiếu niên vô cùng mềm yếu, chỉ cần đột phá đúng điểm, trái tim của y sớm hay muộn cũng hoàn toàn thuộc về mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.